Quân Sủng Thiên Kim Hắc Đạo

Chương 67-1: Đêm giáng sinh lãng mạn, sóng gió nổi lên (1)



Giữa bảy vườn hoa hồng, Vân Sở cùng Thượng Quan Triệt tay nắm tay, dạo bước trong vườn tràn ngập mùi hương thơm ngát.

Có lẽ vì nơi này có rất nhiều suối nước nóng, tuy rằng là mùa đông, đứng ở chỗ này cũng không cảm thấy lạnh, nơi này hoa hồng cũng nở rất tốt, rất xinh đẹp.

Bởi vì là loài sống tại trên sườn núi, những hoa hồng này trồng thành từng hàng, giống như sắp hàng tự động. Đỏ, vàng, xanh, tím, hồng, trắng, đen, cam . . . . . . Các loại màu sắc hoa hồng giống như là theo một quy luật có trật tự, nhưng mà bởi vì Vân Sở cùng Thượng Quan Triệt nhìn từ trên cao xuống, cho nên không nhìn ra cách sắp xếp của những hoa hồng này là xếp thành cái gì.

Đứng trong một đám hoa có màu sắc khác nhau, trung tâm vườn hoa hồng có vẻ đẹp nổi bật, Vân Sở giang hai tay, đón gió mát, tóc dài tung bay, áo bay phấp phới, trên khuôn mặt trắng nõn là nụ cười hài lòng.

Khoảng không gian trước mắt này tụ tập trong vườn là các loại giống hoa hồng, tràn ngập mùi thơm nồng nặc, cảm giác mình ở trong đó, giống như là đang đắm chìm trong biển hoa, cả người cũng cảm thấy thoải mái.

Vân Sở ngạc nhiên nhìn những loại hoa hồng màu sắc kỳ lạ, thỉnh thoảng còn đưa tay sờ sờ, giống như là đang kiểm tra đây có phải hoa hồng thật hay không, dáng vẻ tò mò, vô cùng đáng yêu.

Thượng Quan Triệt lấy ra điện thoại mang bên mình, chụp lại từng bộ dáng hạnh phúc trong nháy mắt của Vân Sở, khóe miệng cũng là nụ cười vô cùng mê hoặc.

Vân Sở ở trong hoa viên chạy hơn nửa ngày, mới phát hiện Thượng Quan Triệt đang chụp trộm, chạy tới, đưa tay phải lên muốn giành lấy điện thoại di động của anh: "Chú, cho em nhìn một chút, anh chụp cái gì."

Đón ánh mặt trời rực rỡ buổi chiều, Thượng Quan Triệt nhếch miệng, giơ điện thoại di động lên nói: "Em đổi lại cách gọi, có lẽ tâm tình anh tốt thì sẽ cho em xem một chút."

Vân Sở liếc anh một cái, nghĩ thầm, người đàn ông này thật đúng là giảo hoạt, dù ở thời điểm nào cũng sẽ không quên đùa giỡn cô. Cô mới không cần gọi tên anh đâu, gọi chú rất tốt, cô gọi đã thành thói quen.

Vân Sở nhún nhún vai: "Không cho thì thôi."

Dứt lời, Vân Sở xoay người liền đi xuống phía dưới, Thượng Quan Triệt đi theo phía sau cô, hai người rất nhanh ra khỏi vườn hoa hồng. Đứng ở bên cạnh vườn hoa, Vân Sở ngẩng đầu nhìn về phía vườn hoa hồng kia, cặp mắt không khỏi trừng lên thật to.

Lúc trước cô đã cảm thấy những hoa hồng kia sắp hàng theo quy luật, nhưng trong lúc đó bản thân cô, không cách nào phát hiện ra cái gì, bây giờ đứng ở đây mới phát hiện, những đóa hoa này lại là xếp thành một hàng chữ.

"Bảo bối, anh chờ em." Từng chữ đều do ba loại hoa hồng màu sắc khác nhau trở lên tạo thành, màu sắc từng chữ đều khác nhau, nếu nhìn không rõ, chỉ sợ rất khó nhận ra.

Nhưng Vân Sở liếc mắt một cái liền nhận ra, mấy chữ kia, đối với cô mà nói thật sự quá quen thuộc.

Vân Sở cúi đầu, mới phát hiện cả vườn hoa hồng này căn bản là mới vừa trồng không lâu, mặc dù Thượng Quan Triệt rất thông minh trên mặt đất trồng một thảm cỏ, nhưng vẫn có thể nhìn ra một ít đầu mối.

Vừa bắt đầu Vân Sở bị những bông hoa xinh đẹp kia hấp dẫn, cho nên không có nhìn kĩ, bây giờ thấy những đóa hoa hồng xinh đẹp kia, hốc mắt cô liền ướt.

Thượng Quan Triệt vẫn còn đang chụp hình, cũng không để ý sự khác thường của Vân Sở, phát hiện cô có cái gì không đúng, liền tiến lên, nhỏ giọng hỏi: "Thế nào cô nhóc? Có chỗ nào khó chịu sao?"

Vân Sở đưa tay dụi dụi mắt, lắc đầu một cái, nhìn Thượng Quan Triệt cười nói, "Chú, anh hãy thành thật trả lời, anh mấy ngày này ra khỏi nước để làm gì."

Thượng Quan Triệt không ngờ Vân Sở nhanh như vậy liền phát hiện, cười cười, thành thật trả lời: "Quả nhiên là cái gì cũng không thể gạt được em, không sai, anh đi ra nước ngoài đến vườn hoa của một người bạn, đem một ít hoa trở lại, hai ngày trước mới nhân chủng tốt."

Vân Sở hít mũi một cái, tiếp tục hỏi: "Nói như vậy, nơi này là do anh tự chuẩn bị hết sao?"

Thượng Quan Triệt đưa tay ôm lấy eo của cô nói: "Ừ, cả căn phòng của chúng ta nữa, cũng là do anh tự mình trang trí."

Vân Sở cảm động không nói nên lời, cắn chặt môi, giọng nói đã có chút run rẩy, "Thân thể anh không khoẻ, sao có thể . . . . . ."

"Bởi vì hôm nay là ngày rất đặc biệt, anh muốn cho em một bất ngờ." Thượng Quan Triệt dịu dàng vuốt mái tóc dài của cô, dưới ánh mặt trời, nụ cười sáng lạn kia, đẹp đến rung động lòng người.

Vân Sở ngơ ngác nhìn anh, đột nhiên cảm thấy, thì ra chú là một người lãng mạn như vậy. Cô còn tưởng rằng người đàn ông này chỉ biết khi dễ cô thôi chứ. . . . . . Nhưng bởi vì bị vẻ đẹp trai của Thượng Quan Triệt làm cho mê mẫn, nên cô hoàn toàn không có để ý câu nói "Hôm nay là đặc biệt ngày" của Thượng Quan Triệt đến cùng là có ý gì, hôm nay, rốt cuộc là ngày gì?

"Thượng Quan Triệt, cảm ơn." Vân Sở lau đi nước mắt trên mặt, vẫy vẫy đầu nói: "Thiệt là, mình sao lại khóc chứ."

Thượng Quan Triệt dịu dàng nhìn cô, kéo lấy tay của cô, sau đó cẩn thận lau đi nước mắt cho cô nói: "Đồ ngốc, em thích là tốt rồi, đừng khóc nữa."

"Ai bảo anh không có việc gì lại làm chuyện lãng mạn như vậy."

"Ha ha. . . . . . Đồ ngốc, có lẽ anh không nên lãng mạn như vậy? Lúc đầu là ai nói anh không hiểu lãng mạn. . . . . ."

Hai người vừa cãi vả, vừa đi xuống núi, ra khỏi vườn hoa hồng.

Vườn hoa này là do Thượng Quan Triệt vì Vân Sở trồng tạm thời, mà cái làng du lịch này cũng thuộc quyền sở hữu của anh. Bởi vì nơi này có rất nhiều suối nước nóng, bây giờ lại là giữa mùa đông, Thượng Quan Triệt sợ hoa hồng nếu trồng ở nơi khác sẽ bị chết rét, nên mới dời đến tới nơi này để trồng.

Làng du lịch này ở vùng ngoại ô, ngoại trừ có vài tòa biệt thự lớn, có thể tạo điều kiện cho các du khách ở lại ra, còn có rất nhiều sân lớn, từng sân đều có suối nước nóng ngoài trời và cả suối nước nóng trong phòng, hơn nữa suối nước nóng trong từng sân, công dụng đều có điểm khác nhau.

Ví dụ như, ở trong suối nước nóng thả nhân sâm, có khi là thả ít cánh hoa. . . . . .

Vì vậy, suối nước nóng ở nơi này mỗi khi đến mùa thu hoặc mùa đông thời tiết chuyển lạnh, đặc biệt có rất nhiều người đi tới đây nghỉ phép.

Mà, trừ suối nước nóng ra, nơi này còn có rất nhiều động cho mọi người tham quan ngắm phong cảnh, ví dụ như thác nước trong khe núi, cùng với một vài nông dân chất phát ... Nơi này, những năm gần đây luôn là nơi được hoan nghênh nhất. Cho nên dù là mùa hạ, cũng sẽ rất đông du khách.

Nhưng Thượng Quan Triệt mới vừa nói một câu, liền tặng nơi này cho Vân Sở. Nếu không phải chính tai nghe được lời này của Thượng Quan Triệt, Vân Sở cũng không dám tin đây là sự thật.

Xuống núi, Thượng Quan Triệt dẫn Vân Sở đi qua đám người đang chen lấn ở khu suối nước nóng, thấy khắp nơi tỏa ra sương mù, làm cho nơi này giống như tiên cảnh nhân gian, trong lòng Vân Sở liền kích động muốn thử. Chỉ là, Thượng Quan Triệt lôi kéo cô đi thẳng, giống như đặc biệt chuẩn bị thứ gì cho cô, cô cũng không dám nói mình muốn ngâm suối nước nóng.

Thượng Quan Triệt làm sao không thấy được ánh mắt khát vọng của Vân Sở chứ? Mang theo cô, đi tới một cái sân không có người, sau đó xinh đẹp cười một tiếng với cô nói: "Cô nhóc, nhắm mắt lại."

"À?" Vân Sở kinh ngạc, không hiểu nhìn Thượng Quan Triệt, không hiểu anh đang muốn làm gì.

Lại thấy vẻ mặt Thượng Quan Triệt thần thần bí bí, cô liền ngoan ngoãn nhắm hai mắt lại, nhỏ giọng nói: "Đi đâu?"

"Lát nữa sẽ biết, không cho phép nhìn lén." Thượng Quan Triệt kéo tay của cô, mang theo cô từ từ đi về phía trước, từng bước một, đi tới nơi anh muốn cho cô một bất ngờ.

Vân Sở nhắm cặp mắt thật chặt, toàn bộ thế giới tối đen như mực, làm cho cô có chút sợ. Nhưng lòng bàn tay truyền tới hơi ấm của Thượng Quan Triệt, lại làm cho cô an tâm. Từ lúc sinh ra đến giờ đây là lần đầu tiên, Vân Sở hoàn toàn tin tưởng giao mình cho Thượng Quan Triệt.

Nhưng cô không hối hận. Kiếp trước, cô luôn mù quáng tin tưởng người khác, cuối cùng lại bị hại chết. Đời này, cô nghĩ là mình sẽ không tin tưởng bất luận kẻ nào, nhưng Thượng Quan Triệt lại có thể dễ dàng đi vào lòng của cô, để cho cô buông xuống cảnh giác với anh.

Bởi vì nhắm mắt lại, thính lực của Vân Sở trở nên rất nhạy cảm. Cô nhắm mắt lại, từng bước đi theo Thượng Quan Triệt, từ từ đi về phía trước, rất nhanh liền nghe được tiếng nước chảy róc rách. Đi về trước nữa, ngọn gió ấm áp ẩm ướt thổi tới, khiến Vân Sở cảm thấy thoải mái không nói nên lời.

Cô hít sâu, trong không khí hình như còn tràn ngập một loại mùi thơm đặc biệt, trong lòng cại càng mong đợi.

Tiếng nước chảy càng ngày càng gần, Vân Sở cảm thấy hô hấp của mình hình như cũng có thể cảm nhận được hơi nước ấm áp.

Không cần đoán cũng biết, trước mặt cô nhất định là suối nước nóng. Chỉ là, không biết suối nước nóng này hình dạng như thế nào? Nhìn Thượng Quan Triệt thần bí như vậy, dù thế nào đi nữa cũng sẽ không phải là một suối nước nóng bình thường chứ?

Thượng Quan Triệt dừng lại, ở bên tai Vân Sở, dịu dàng nói: "Mở mắt ra, xem một chút đi."

Nhịp tim Vân Sở tăng nhanh, từ từ mở mắt ra, liền thấy trước mắt mình cũng chỉ là hai suối nước nóng nho nhỏ, trong mắt hiện lên vẻ thất vọng.

Hồ tắm nhỏ này chỉ có thể cho một người tắm, trong bồn tắm nước thông qua một ống trúc, rót vào ao nước, chảy xuyên qua cái ao bên cạnh một cái động nhỏ, thông qua mực nước, tống ra hồ tắm. Giờ phút này, hồ tắm phía trên bày rất nhiều cánh hoa hồng, nhìn qua rất có phong cách cổ xưa cảm giác cũng không tệ.

Trong mắt Vân Sở vốn có chút thất vọng, giờ lại hiện ra mừng rỡ, nghiêng đầu nhìn Thượng Quan Triệt: "Chúng ta muốn tắm suối nước nóng sao?"

Thượng Quan Triệt xoa xoa đầu của cô: "Không phải là em muốn nhâm suối nước nóng sao?"

Vân sở le lưỡi một cái: "Bị anh phát hiện rồi. Nhưng mà, nơi này. . . . . ."

"Cái lớn hơn là của anh, còn nhỏ hơn một chút chính là của em, đây là nơi chỉ dành riêng cho chúng ta, như thế nào?" Thượng Quan Triệt vui vẻ giới thiệu.

Vân Sở gật đầu, nhìn bên cạnh một chút liền nhìn thấy phòng thay quần áo, không nhịn được nghĩ phải thử ngay. Mặc kệ nói thế nào, nơi này đều là do Thượng Quan Triệt đặc biệt chuẩn bị vì cô, cô nhất định phải nể mặt.

Vân Sở không kịp chờ đợi chạy vào phòng thay quần áo, đem quần áo trên người thay ra, quấn khăn tắm, liền chạy ra ngoài.

Ra ngoài liền phát hiện Thượng Quan Triệt đã cởi sạch quần áo đứng đối diện cô trong hồ tắm lớn cách cô không tới một mét, nét mặt hưởng thụ nhìn cô.

Sắc mặt Vân Sở trở nên hồng, dùng chân thử nước ấm một chút, cảm giác nước sma vừa phải, liền bước vào hồ tắm, sau đó đem khăn tắm trên người ném lên trên bờ.

"A, thật thoải mái. . . . . ." Vân Sở ngâm mình ở trong hồ bày rất nhiều cánh hoa, bây giờ cô mới phát hiện dưới chân của cô lại là đá cuội, bàn chân dẫm lên trên, cảm giác kia thật sự là thoải mái vô cùng.

Vân Sở hưng phấn ở trong hồ tắm đạp, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy nụ cười hạnh phúc.

Thượng Quan Triệt ngồi ở đối diện, an tĩnh ngồi trong ao, đôi tay lộ ra bên ngoài, bởi vì trong hồ rãi rất nhiều cánh hoa, cảnh tượng phía dưới bị che khuất, ngược lại khiến cho người khác tưởng tượng xa xăm.

Vân Sở giảo hoạt chạy đến đến gần Thượng Quan Triệt, lộ ra một cái đầu, cười hì hì nói: "Chú, em còn tưởng rằng phải cùng tắm uyên ương với anh đấy."

Mặc dù ngày thường Thượng Quan Triệt da mặt cũng rất dày, nghe được lời này của Vân Sở, sắc mặt cũng có chút ửng hồng, anh đến gần Vân Sở, đưa tay, vừa lúc có thể nắm được khuôn mặt nhỏ nhắn phấn hồng của cô: "Không lẽ là em muốn, như vậy anh cũng không ngại."

Dứt lời, đưa tay phải ôm Vân Sở qua.

Vân Sở luống cuống lui về phía sau mấy bước, trốn vào trong bồn tắm, cảnh giác nhìn anh chằm chằm: "Anh nghĩ thì hay lắm, em vừa nghĩ anh rất tốt, còn để ý mà tách hồ tắm ra."

Thượng Quan Triệt bất đắc dĩ cười, trong mắt là sự cưng chiều. Anh ngược lại không phải là không muốn cùng cô tắm chung, chỉ là, anh thật rất hoài nghi năng lực khống chế của mình, một cái hôn bình thường cũng có thể làm cho anh mất đi khống chế, bây giờ nếu tắm uyên ương, anh có thể sẽ kích động mà đem cô. . . . . .

Cho nên, vì để ngừa ngộ nhỡ, anh chỉ có thể nhẫn nhịn.

Bởi vì nơi này nước không ngừng rót vào, cho nên mặc kệ ngâm bao lâu cũng sẽ không cảm thấy lạnh. Vùng này là khu suối nước nóng, mặc dù bên ngoài trời đông giá rét, nơi này cũng sẽ rất ôn hòa.

Vân Sở đi vào liền núp ở bên trong không ngừng quơ múa đôi tay, ngâm nước nóng không mà cũng vui mừng ư. Sương mù dày đặc từ mặt nước bốc lên, khiến mọi vật xung quanh cũng bắt đầu mơ hồ. Cái loại đó mơ hồ mông lung xinh đẹp, giống như là thiên nhiên đang mặc vào một bộ áo sa y mỏng manh, mị hoặc mà không dung tục, mềm mại lại không kiểu cách.

Vân Sở ở trong bồn tắm nghịch nước một tiếng, Thượng Quan Triệt đã thức dậy, vào phòng thay đồ thay quần áo. Thượng Quan Triệt lúc đi ra đã nhắc nhở qua Vân Sở, để cô không ngâm quá lâu, nhanh một chút ra ngoài. Chỉ là Vân Sở đang ngâm vui vẻ, mới không thèm để ý tới lời nói của Thượng Quan Triệt.

Tiếp tục ngâm rồi nghịch nước, lại nghịch thêm năm phút đồng hồ, cô đã cảm thấy có chút chóng mặt, ngực có chút khó chịu, giống như thở không nổi.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv