Editor: Ravine
Đỗ Tuân nói tiếp,
“Thất hoàng tử tuy rằng văn thao võ lược, nhưng cũng sẽ không bị chúng ta khống chế. Ngươi sợ Thất hoàng tử đến cuối cùng vẫn sẽ phản bội hiệp nghị cùng Đỗ gia ta, có phải không? Nếu là như vậy, chỉ cần cuối cùng có thể cùng Man tử đạt thành hiệp nghị, vinh nhục của Đỗ gia, ta cũng có thể vứt bỏ không thèm nhìn lại.
Chỉ có điều, ngươi hiện tại lại dùng cách thức không ngờ tới, dựa vào sủng hạnh của Lý Quảng Ninh mà lập thân, giống như cưỡi ngựa trên vách núi, chỉ cần sơ sẩy chút liền tan xương nát thịt.”
Nghe đến đây, lồng ngực Đỗ Ngọc Chương chợt nóng lên. Đây có phải là phụ thân đang quan tâm đến an nguy của mình?
“Phụ thân, Ngọc Chương sẽ cẩn thận.”
“Ngươi đương nhiên phải cẩn thận! Bởi vì ván cược lớn của ngươi ba năm trước, Đỗ gia ta hiện tại đã không còn đường xoay người nữa rồi, chỉ có thể dựa vào một mình ngươi thực hiện lý tưởng! Nếu như ngươi chết, chẳng phải là đem toàn bộ nỗ lực của liệt tổ liệt tông đốt quách cho rồi?”
Ngữ khí của Đỗ Tuân lại không có nửa phần quan tâm.
“Nếu không phải hôm nay nghe được những gì ngươi nói cho ta biết, ngươi vẫn còn chưa có quên di huấn của tổ tông …… Ta thật sự đã cho rằng ngươi là vì sa vào tình yêu mới lựa chọn Lý Quảng Ninh! Vì tình yêu hèn mọn bèn từ bỏ đại nghĩa, đúng thật là không bằng cả chó lợn!”
Sắc mặt Đỗ Ngọc Chương lập tức thảm bại. Những lời này giống một con dao thép, đào một lỗ thủng đầy máu trong tim y.
“Phụ thân…… Con…… Nhất định sẽ cùng Tây Man đạt thành hiệp nghị. Cho dù nhi tử có phải chết vì việc này…… cũng tuyệt đối không từ bỏ……”
“Ngươi đương nhiên không thể từ bỏ! Chết thì đã sao? Đỗ Ngọc Chương, ngươi chết không quan trọng, nhưng không thể chôn vùi nỗ lực của biết bao người trong nhiều năm như vậy! Nhớ rõ chưa?”
Trong ngực lại có chút huyết tinh trào ra. Đỗ Ngọc Chương cười thảm một chút, mạnh mẽ nuốt xuống. Chịu đựng nỗi đau, y bình tĩnh trả lời
“Nhi tử…… nhớ rõ.”
……
Khi rời khỏi thiên lao, trời đã xế chiều.. Đỗ Ngọc Chương vốn nên nhanh chóng tới Kim Loan Điện tham gia nghị sự, giờ phút này lại chậm trễ. Khi y tới nơi, quan viên đều đã giải tán, tốp hai tốp ba đi ra từ phía bên điện.
Nhưng ngoài cửa điện đã có một thái giám đang chờ sẵn. Thấy Đỗ Ngọc Chương, hắn vội vàng ra chào đón,
“Đỗ đại nhân, ngài đã tới! Bệ hạ thấy ngài không có ở đây đã kêu ta ở ngoài điện chờ ngài —— thẳng đến lúc tan triều ngài cũng không tới, sắc mặt của vạn tuế gia…… Ngài nhanh chút đi!”
Đỗ Ngọc Chương gật gật đầu. Y biết, bản thân không tới lâm triều, không tới nghị sự, cũng không bẩm báo trước cho Lý Quảng Ninh, hắn tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua cho mình.
Đỗ Ngọc Chương mới bước vào trong điện, một quan văn khuôn mặt lạnh lùng lại đột nhiên duỗi tay ngăn cản y,
“Ta còn tưởng là vị nào, hóa ra là Đỗ đại nhân Đỗ Ngọc Chương!”
Người này là ngự sử đại phu Bạch Tri Nhạc, chuyên quản việc tuân thủ phép tắc quy định của các quan lại. Hắn đối với Đỗ Ngọc Chương bất mãn đã lâu, hiện tại có lý do, lập tức làm khó dễ.
“Đỗ đại nhân, tuy rằng ngài là tả thừa tướng, nhưng ta cũng không thể không nói —— tham dự lâm triều, bàn bạc nghị sự, là bổn phận của quan viên! Ngài lại vô duyên vô cớ không tới, thế là đạo lý gì? Huống chi, bên trong cung điện, chỉ có bệ hạ và các đồng liêu cao tuổi mới có thể ngồi kiệu, ngài tuổi còn trẻ, lại dám ngồi kiệu! Có phải là quá mức ngang ngược hay không!”
Đỗ Ngọc Chương đã sớm quen với việc bị hắn làm khó dễ, thong dong đáp,
“Bạch ngự sử giáo huấn rất phải.”
“Nếu Đỗ đại nhân đã nhận sai, thì nên chịu trách phạt! Chiếu theo điều lệ quan viên ……”
“Bạch ngự sử dạy bảo, Đỗ mỗ vốn nên rửa tai nghe. Chỉ là bệ hạ đang vội muốn gặp ta, nên ta thật sự không rảnh phụng bồi. Bạch ngự sử, không bằng ngươi đem những điều trách phạt này sao chép thành sách, đợi lát nữa đệ lên trước án của bệ hạ, để bệ hạ trách phạt ta đi.”
Bạch Tri Nhạc vốn dĩ luôn luôn thích xoi mói. Hắn đương nhiên biết, Đỗ Ngọc Chương chính là thừa tướng quyền uy bậc nhất, hoàng đế sao có thể chỉ vì một chút việc nhỏ này mà trách phạt y? Nếu như thật sự đệ sớ, chỉ sợ người bị chất vấn, sẽ chính là hắn.
“Bệ hạ công vụ rất nhiều, sao có thời gian xử lý những chuyện vặt vãnh như vậy? Đỗ Ngọc Chương, ngươi chẳng qua là ỷ vào hiện tại bệ hạ sủng tín ngươi, liền muốn làm gì thì làm! Cả triều văn võ ai không biết, ngươi là dựa vào cái gì để làm giàu —— cũng chẳng qua là bệ hạ khoan dung nhân hậu, tha cho cái loại bất trung bất hiếu bất nhân bất nghĩa văn nhã bại hoại nhà ngươi!”
Những lời này được nói ra, Đỗ Ngọc Chương đã cảm thấy có gì đó bất thường.
Nếu là ngày thường, ai dám có lời ra lời vào đối với vị đại thần được bệ hạ sủng ái như vậy? Bạch Tri Nhạc càn rỡ như vậy, hay là có ý gì khác?