*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ở Old Capital có rất nhiều cây cầu.
Vì thành phố này sử dụng hệ thống kênh đào để vận chuyển nên người ta xây cầu để đi khắp nơi. Có rất nhiều loại cầu, từ những cây cầu bằng đá sang chảnh cho đến cầu khỉ bằng những gốc cây đổ.
Shinobu rất thích băng qua những cây cầu khác nhau và đi dạo khắp Old Capital.
Khi cô quay lại, trước cửa quán có một người đàn ông mà cô chưa từng gặp trước đây. Không phải khoe khoang gì nhưng Shinobu không hề quên bất cứ vị khách nào, cho dù họ chỉ tới một lần duy nhất. Người đàn ông này chắc chắn mới tới đây lần đầu.
“Xin lỗi thưa quý khách, tối chúng tôi mới mở cửa quán.”
Khi nghe thấy âm thanh từ sau lưng, người đàn ông quay đầu lại và khịt khịt mũi.
Ông ta lùn hơn Shinobu và có một bộ râu không ăn nhập gì với khuôn mặt mỏng dính, chắc ông ta muốn tỏ ra nghiêm túc.
“Ta hiểu rồi. Dù sao thì ta cũng chẳng muốn vào một quán rượu tồi tàn, phục vụ thứ bia bốc mùi ở ngoại vi thành phố đâu.”
Với những lời miệt thị quán như vậy, Shinobu rất muốn nổi cơn tam bành nhưng cô đã tự kiềm chế được.
“Vậy thì tôi có thể giúp gì cho ông? Tiếc là chủ quán lại ra ngoài mất rồi.”
“Chủ quán không có ở đây à... Cũng không sao. Cô gái, tôi sẽ bao quán này cả tối nay. Nhớ chuẩn bị đâu ra đấy nhé.”
“Ơ, thưa quý khách, yêu cầu đột ngột như vậy thì...”
Dù có thể bao trọn cả quán, nhưng ngay hôm nay thì quá bất ngờ. Nơi này được Nobuyuki mở để phục vụ đồ ăn thức uống ngon lành cho tất cả mọi người. Nên việc bao toàn bộ dường như trái với mục đích ban đầu của quán.
“Tiền phải không cô bé? Cô muốn bao nhiêu?”
“Không phải về chuyện tiền bạc.”
“Thanh toán bằng thứ khác thay vì tiền sao? Thật không biết điều chút nào.”
“Không phải như vậy. Cửa hàng chúng tôi muốn tất cả khách hàng ở nơi đây được thưởng thức những món ăn ngon. Chúng tôi không chấp nhận yêu cầu đột ngột như vậy được.”
Sau khi nghe Shinobu trả lời, cằm ông ta trề ra và khạc một bãi nước bọt.
“Ăn to nói lớn quá nhỉ. Ta là người thông tri của một vị bá tước cao quý. Vì ngài ấy muốn ăn ở đây nên ta mới tới. Dù cho cô ăn nói trơn tru, nhưng cũng thật tiếc cho một người làm ăn như cô, một người có bộ não nhỏ.”
“Tôi rất xin lỗi vì sự thiếu hiểu biết của mình. Xin hãy chấp nhận lời xin lỗi vì đã tỏ ra thô lỗ.”
Người đàn ông khẽ run khi thấy Shinobu nở nụ cười tươi rói, bất chấp những lời sỉ nhục của ông. Tuy nhiên, ông nghĩ rằng Shinobu đã bỏ cuộc. Ông hắng giọng và xác nhận lại lần nữa.
“Cô hiểu là được rồi. Chốt lại là tối nay nhé.”
Tuy nhiên, Shinobu vẫn không hề khoan nhượng.
“Chúng tôi từ chối.”
“Sao cơ?”
Đôi mắt người đàn ông ánh lên tia giận dữ.
“Tôi nói rằng chúng tôi từ chối yêu cầu của ông.”
“Cô không hiểu những gì nãy giờ ta nói à?”
“Sau khi hiểu thì tôi mới từ chối. Dù có là bá tước đi nữa, chúng tôi cũng không phục vụ bất cứ thứ gì cho vị khách nào coi thường chúng tôi. Ngoài kia có rất nhiều quán ăn khác phù hợp hơn để phục vụ các vị, xin mời ngài về cho.”
“Nhớ mồm đấy con khốn. Ta sẽ báo lại cho ngài bá tước. Đến lúc có chuyện xảy ra thì đừng trách vì sao biển xanh lại mặn nhé.”
Hắn nhanh chóng rời đi, ngay khi đó thì Eva tới.
Khi Eva nhìn vào bóng lưng người đàn ông, Shinobu nói
“Eva, mang muối cho chị tiễn vong mau.”
Mặt trời đã sắp lặn, cũng gần đến giờ mở cửa nên có vài người trông thấy sự hiện diện của người đàn ông mới rời đi nọ.
Ngay trước cửa hàng, nơi mà một hàng người thường ít xuất hiện, người ta bắt đầu tụ tập lại. Ai ai nhìn vào cũng thấy gã đó chẳng tốt lành gì.
Người xem tụ tập lại cản trở những khách hàng muốn vào, điều này đã thu hút những người tò mò.
“Em xin lỗi bếp trưởng. Em lỡ đáp lại một lời xúc phạm bằng một lời xúc phạm khác.”
“Không sao đâu Shinobu. Anh cũng không muốn một vị khách như vậy thưởng thức đồ ăn của anh, ngoài ra em nói cũng đúng lắm.”
Vừa nói, Nobuyuki vừa nhìn số nguyên liệu anh chuẩn bị cho ngày hôm nay. Nếu gã ngoài kia không đi thì số nguyên liệu này sẽ trở nên phí phạm.
Đặc biệt hôm qua còn là lễ hội mùa xuân, vì anh đã luộc rất nhiều trứng nên muốn sử dụng chúng cho ngày hôm nay.
Có vẻ như Eva rất thích ăn chúng kèm với mayonnaise, nên số lượng trứng chui vào bụng cô bé cũng khá đáng kể. Cái cách cô bé giữ quả trứng bằng hai tay để khỏi rơi trong khi nhấm nháp nhìn rất giống một chú hamster.
Trong khi Shinobu và Taisho vắt óc nghĩ cách tiêu thụ hết số trứng, họ đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa. Đây không phải là điều một vị khách bình thường hay làm. Tiếng gõ cũng khá nhẹ nhàng.
Ngay lúc đó, cửa mở ra và một người đàn ông nhỏ bé đứng đó.
Đằng sau ông ta là một người đàn ông trung niên mảnh mai, có dáng vẻ quý tộc điển hình.
“Tôi đến như đã hứa đây.”
“Cảm ơn sự bảo hộ của ngài.”
Shinobu gượng cười, một nụ cười giả tạo.
Tên bá tước ngồi xuống một chiếc ghế, dạng chân ra với điệu bộ ngạo mạn. Trông ông ta rất xảo trá, và ông ta dùng tay mân mê bộ râu của mình.
“Giờ thì lí do mà ta tới cửa hàng này là...”
Giọng của gã bá tước nghe rất chói tai.
“Ta được mời tới đám cưới của một vị quý tộc và đã tới đó dự. Vì đây là đám cưới của một người có dòng dõi quý tộc nên đồ ăn cực kỳ tuyệt vời, nhưng ngoài ra còn có những câu chuyện về những thứ còn ngon hơn đồ ăn ở đó.”
Đây có vẻ là chủ đề ưa thích trong giới quý tộc. Tuy nhiên, trong cửa hàng này chẳng có món nào sử dụng nguyên liệu cao cấp cả. Thế tại sao câu chuyện lại đưa hắn tới đây?
“Cho đến nay, là người đứng đầu gia tộc bá tước Baron cao quý, ta đã ăn rất nhiều món khác nhau. Ta sinh ra ở kinh đô và tự hào rằng đã thưởng thức qua tất cả những món ngon nhất. Nhưng...”
“Nhưng?”
“Ta vẫn chưa từng nếm qua món ăn mà cô dâu trẻ đó nhắc tới. Tất nhiên không chỉ có riêng ta, toàn bộ quý tộc ở đó cũng chưa từng ai được nếm thử cả.”
“Vậy thì liên quan gì tới nơi này?”
Gã quý tộc đột nhiên đứng dậy như đang diễn trên sân khấu.
“Yudofu!”
Ông ta chỉ tay lên tường, nơi món đậu phụ sốt được viết bằng hán tự, giống như chữ viết ở Old Capital.
“Món ăn mà cô dâu trẻ tuổi đó nhắc tới là Yudofu. Nó vừa ngon, lại không tanh, không chua, không cay, không đắng và không cứng, mà nó cũng chẳng phải bánh mỳ, khoai tây, cháo hay món hầm. Với từng đó gợi ý, thuộc hạ tuyệt vời của ta đã tìm ra nơi phục vụ món ăn đó.”
“Tôi hiểu rồi.”
“Vì thế nên cô bé, mau phục vụ ta món đó đi!”
Dù Shinobu đã ngán nghe những lời trịch thượng của hắn, nhưng khách hàng là thượng đế. Cũng giống như với bất cứ vị khách nào khác, cô lịch sự cúi đầu xuống.
“Tôi rất xin lỗi. Món ăn đó chỉ mùa đông mới có thôi!”
“Ý cô là sao?”
Shinobu lịch sự xin lỗi vị khách trước mặt.
“Tôi xin lỗi thưa quý khách. Dù có thể nấu được nhưng đó là một món ăn nóng. Nó sẽ thích hợp hơn với tiết trời lạnh nên tôi không thể phục vụ chúng với hương vị tuyệt vời nhất được.”
“Ugh....”
Dù Shinobu không có ý định lớn tiếng nhưng cô vẫn nhấn mạnh câu nói của mình. Vì hắn ta đang quấy phá chuyện làm ăn của quán, cô nghĩ trả đũa như vậy cũng tốt.
Cô liếc thấy Nobuyuki vẫn đang mải mê với chỗ nguyên liệu của mình, còn Eva vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, đứng đó và xử lí quả trứng luộc.
“Thôi được rồi. Vậy thì thế này nhé.”
Gã bá tước vỗ bàn tay to lớn và ngồi xuống ghế.
“Ta sẽ không gọi Yudofu nữa. Ép buộc bản thân ăn đồ ăn trái mùa là một sự sỉ nhục với một người sành ăn. Nếu quay về thì ta sẽ rất đói, nên ta sẽ gọi món khác.”
“Cảm ơn ngài.”
Shinobu cúi đầu, trong khi người đàn ông bé nhỏ kia trừng mắt nhìn cô.
Shinobu âm thầm le lưỡi với hắn ta.
“Schnitzel.”
“Là Schnitzel phải không?”
Shinobu không biết món ăn mà bá tước vừa gọi. Dù nghe nó quen quen nhưng cô vẫn không nhớ ra. Cô nhìn Nobuyuki, người rất am hiểu ẩm thực Nhật Bản, nhưng anh khẽ lắc đầu.
“Ta muốn ăn Schnitzel. Một thứ không có trong thực đơn. Cô có thể phục vụ một yêu cầu ích kỉ như vậy một lần chứ?”
Khi ông ta nói vậy, họ buộc phải tuân theo. Shinobu nhìn Eva với một tia hi vọng nhỏ nhoi, nhưng cô bé cũng lắc đầu quầy quậy.
“Được rồi, bắt tay vào làm thôi.”
Người vừa nói là Nobuyuki.
“Tuy nhiên, vì đây là một món không có trong thực đơn nên chúng tôi cần chút thời gian để chuẩn bị.”
“Được thôi.”
Shinobu rời khỏi chỗ ngồi của bá tước và quay vào trong quầy với Nobuyuki.
“Không sao chứ anh Taisho?”
“Anh sẽ tới doanh trại để hỏi mọi người xem Schnitzel là món gì. Ở đó có rất nhiều khách quen của chúng ta, có thể họ sẽ biết về nó.”
“Em hiểu rồi. Em sẽ trông cửa hàng đến lúc anh về.”
“Để Eva giúp em một tay nhé.”
“Anh nhớ quay về sớm đấy.”
“Nếu anh về muộn thì cứ nấu món gì mấy đứa thích mà ăn nhé.”
“Dùng trứng luộc nếu có thể phải không ạ? Được rồi.”
Nobuyuki băng qua đám đông tụ tập sau khi với lấy chiếc áo khoác và mặc vào.
“Bếp trưởng đích thân đi săn lợn để chế biến Schnitzel à?”
“Không, có vẻ như anh ấy hết nguyên liệu rồi. Giờ này chợ vẫn chưa đóng cửa nên anh ấy sẽ quay lại sớm thôi”
Shinobu vừa trả lời vừa trấn an Eva, người tỏ vẻ khá lo lắng. Gã bá tước vươn vai thư giãn, như thể vừa hết hứng thú với chuyện vừa rồi, và bắt đầu chơi bài với gã đi cùng. Shinobu chẳng hiểu nổi suy nghĩ của mấy người quý tộc nữa.
Giờ thì cô cảm thấy hơi chán, cô bắt đầu nghĩ tới chuyện hôm nay ăn gì. Với Eva thì không thành vấn đề, người không quen ăn đồ ăn của Nobu, nhưng là trứng luộc thì khác.
Vì Nobuyuki đã nói có thể sử dụng bất cứ nguyên liệu nào nên sự lựa chọn là rất nhiều. Dù vậy, cô cũng không ngại làm một món phức tạp trong tình huống này.
“Được rồi! Bắt tay vào làm nó thôi.”
“Nó là món gì thế chị Shinobu?”
“Tự em biết sẽ tốt hơn đấy. Giúp chị nhé Eva.”
“Vâng!”
Những quả trứng luộc được cắt thành từng khoanh và trộn với mayonnaise. Eva thái rau diếp và cà chua sau khi chúng khô, xếp chúng lên một lát bánh mỳ rồi phết mù tạt cùng mayonnaise lên.
Đó là một lát sandwich khá dễ làm, nhưng để cho trứng đỡ ngán thì đã có rau diếp cùng cà chua.
Tay nghề của Eva tốt hơn dự kiến nên họ đã hoàn thành phần sandwich cho 2 người trong thời gian khá ngắn.
“Này, cô vừa làm món gì vậy?”
Bá tước ngoái đầu lại tò mò hỏi, trong khi trên tay vẫn cầm bài.
“Là bữa ăn của bọn tôi.”
“Sao một cửa hàng tuyệt vời thế này lại để khách hàng chịu đói trong khi nhân viên lại được ăn chứ? Cho chúng ta ăn với.”
“Nhưng đây là đồ ăn của nhân viên mà, ngài ăn có sao không?”
“Đừng lo. Cứ mang ra đây đi.”
Vì làm chúng khá vui và họ cũng làm thừa nhiều nên chẳng sao nếu chia cho vị bá tước kia.
Shinobu cắt sandwich thành những miếng vừa miệng và mang ra bàn.
“Cái gì đây? Cho nguyên liệu vào giữa 2 lát bánh mì sao?”
“Vâng. Nó gọi là sandwich.”
“Ta chưa từng nghe về món này. Mà không có dao dĩa gì à?”
“Không cần đâu ạ. Ngài có thể cầm tay và ăn luôn.”
“Dùng tay? Ăn một thứ như thế này ư?”
“Đúng vậy. Tôi nghĩ món này khá phù hợp trong tình huống hiện giờ.”
Vừa nói, Shinobu vừa cầm vài lá bài bằng một tay, trong khi tay còn lại bốc một lát sandwich trong đĩa.
“Ngài có thể vừa chơi bài vừa ăn bằng cách này.”
Dù đó có thể coi là một hành vi xấu, Shinobu vẫn cắn một miếng sandwich trước mặt gã bá tước.
Vị ngọt của trứng lan tỏa trong miệng cô, trộn lẫn với vị cay của hạt tiêu cùng mayonnaise mù tạt mà Eva phết lên trên lớp bánh.
“Ta hiểu rồi! Quả là một người chu toàn.”
Vị bá tước lấy một miếng sandwich và quay trở lại với bàn bài.
Dù miếng sandwich không thể chạy đi đâu cả, ông ta vẫn nhét cả miếng vào mồm và ngay lập tức lấy một miếng nữa.
Shinobu rót hai ly sữa và đặt bên cạnh khi họ vừa chơi vừa ăn.
Đĩa sandwich ban đầu khá nhiều, nhưng chỉ một lát sau đã không cánh mà bay.
Vị bá tước muốn ăn thêm một miếng nữa nhưng ông ta lại quơ tay vào không khí.
“Này cô gái, còn sandwich không vậy?”
“Vẫn còn nhưng là phần của chúng tôi.”
“Thế cô làm thêm có được không?”
“Cũng được thôi nhưng còn món schnitzel thì sao ạ?”
“Schnitzel là chuyện khác. Ngoài ra thì cô có thể cho thứ khác ngoài trứng vào trong món sandwich này không?”
“Dù có một vài thứ không hợp lắm nhưng cũng được.”
“Vậy thì làm món gì no bụng được đi. Phần còn lại là việc của cô, càng nhanh càng tốt nhé.”
“Tôi hiểu rồi.”
Shinobu nghĩ tới món sandwich tiếp theo sẽ làm để phục vụ vị bá tước đã nghiện món này.
Dù có rất nhiều nguyên liệu nhưng sự lựa chọn lại rất ít nếu muốn ăn no bụng được.
“Hết cách rồi nhỉ Eva. Khách hàng đã yêu cầu vậy mà.”
“Dạ...?”
Sau khi được Eva đồng ý, dù cô bé chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra, Shinobu lấy một miếng thịt nạc thăn từ trong tủ lạnh ra.
Nobuyuki đã mua nhiều loại nguyên liệu chất lượng cao vì anh muốn lát nữa sẽ ăn thịt rán. Nếu đã rán nhiều dầu thì kiểu gì cũng sẽ ngon.
Khi chảo đã nóng, một mùi thơm ngào ngạt lan tỏa khắp nơi. Vị bá tước cũng có vẻ bồn chồn khi liên tục liếc nhìn vào quầy và mất tập trung với ván bài.
“Này cô gái, cô đang làm món gì đấy?”
“Tôi đang làm nhân của sandwich.”
“Có thật đó là nguyên liệu làm sandwich không thế?”
“Đúng vậy. Nó ngon lắm đó.”
Có một cách để kẹp bắp cải chung với sandwich thịt lợn, nhưng nếu hỏi Shinobu thì cách đó lại sai. Vì thịt nạc thăn vốn đã có vị mạnh nên không cần ăn kèm với thứ gì cả.
Miếng thịt vừa được rán ít phút trước, giờ đã nằm gọn trong hai lát bánh mì dày. Rất nhiều nước sốt tonkatsu được rưới lên trên. Món sandwich thịt lợn đặc biệt của Shinobu đã hoàn tất.
Khi cô cắt bằng dao, miếng thịt vang lên tiếng giòn rụm ngon miệng.
“Xong rồi đó! Mời ngài thưởng thức.”
Vị bá tước đặt bộ bài xuống bàn. Ông ta giữ chặt miếng sandwich trong tay và từ từ đưa lên miệng.
“Ngon! Món sandwich này quá ngon.”
“Cảm ơn ngài, tôi rất lấy làm vinh dự.”
Sau khi ăn và tận hưởng hương vị, ông ta lấy từ trong túi ngực của mình ra một cái túi bằng da.
“Đây là cho bữa ăn hôm nay. Hãy nhận đi.”
“Ơ, thế còn món schnitzel thì sao ạ?”
Vị bá tước cười khi thấy biểu hiện ngạc nhiên của Shinobu.
“Ta chắc là cô đã hiểu rồi.”
“Vâng? Không, chờ đã...”
“Không sao cả. Ta đã có một bữa ăn ngon miệng và khiến ta thỏa mãn, cho nên số tiền này là hoàn toàn xứng đáng.”
“Vâng. Cảm ơn ngài rất nhiều.”
Shinobu nhận lấy chiếc túi, bên trong đó khá nặng.
“À mà cô gái này, công thức món sandwich đó là cô tự nghĩ ra phải không? Ta chưa từng nghe tới trước đây.”
“Không ạ, từ ngày xưa người ta đã nghĩ ra món này rồi.”
“Vậy sao? Cô không định phát triển nó ở đây, dưới danh nghĩa món ăn của mình à?”
“Tôi không có ý đó. Tuy món ăn này không phổ biến ở đây, nhưng việc ăn cắp ý tưởng của người khác thì không tốt chút nào.”
“Ta hiểu rồi. Cảm ơn vì bữa ăn ngon.”
Vừa nói, vị bá tước vừa rời đi.
Khi Shinobu từ biệt ông như một khách quen, Nobuyuki và Edwin đang chạy về từ hướng doanh trại.
“Shinobu này, vị bá tước đó sao vậy? Anh đã biết cách chế biến schnitzel từ ông Edwin rồi.”
“Ông ấy ăn sandwich và về rồi.”
“Sandwich? Bữa ăn của em sao?”
Sau đó Shinobu hỏi Nobuyuki, người đang ngơ ngác vì không hiểu chuyện gì.
“Thế món schnitzel là gì hả anh?”
“À, schnitzel còn được gọi là thịt chiên xù (tonkatsu).”
Shinobu kiểm tra thứ ở bên trong chiếc túi da của vị bá tước.
Những đồng xu bên trong lấp lánh ánh vàng mà không phải bạc.