Nếu trời cao cấp cho Chu Như Diệu một nguyện vọng, trước kia Chu Như Diệu nhất định sẽ ước nguyện được đi kỷ Jura xem khủng long, nhưng hiện tại Chu Như Diệu chỉ muốn ước nguyện: Làm Mạnh Tư Tuyết biến mất!
Ngày đó hắn giải vây tựa hồ làm Mạnh Tư Tuyết hoàn toàn hiểu lầm hắn, từ đó tới nay, chỉ cần vừa tan học Mạnh Tư Tuyết liền sẽ tới tìm hắn.
Cô ta khi thì ngôn ngữ ái muội động chân động tay quấy rầy hắn, khi thì lã chã chực khóc bất lực khổ sở cảm tạ hắn, khi lại ý vị thâm tường trêu chọc hắn.
Chu Như Diệu cả người muốn hỏng mất.
Tựa như giờ khắc này, thân thể hắn căng thẳng, đếm thời gian tan học.
Tiếng chuông trong nháy mắt vang lên, hắn thậm chí không chờ nổi thầy giáo tuyên bố tan học, ném xuống một câu "Thầy, em bụng đau", trực tiếp vụt ra khỏi phòng học.
Chu Như Diệu lao ra phòng học, thẳng tắp chạy đến WC.
Hắn thật sự nghĩ không ra, còn chỗ nào có thể ngăn cản thiếu nữ tư xuân tiến vào.
Thẳng đến khi chuông vào học vang lên, hắn mới trở lại phòng học, không nhìn thấy thân ảnh Mạnh Tư Tuyết.
Chu Như Diệu biết: Thành công.
Có lần thành công này, hai ngày kế tiếp, Chu Như Diệu bắt đầu bóp thời gian vừa đến lúc ra chơi liền lập tức chạy đi WC.
Ý tưởng của hắn rất đơn giản: Mạnh Tư Tuyết nhiều lần không gặp được hắn, tất nhiên sẽ bỏ cuộc.
Nhưng sự thật là, thời gian Chu Như Diệu chạy đi WC, có một người bị hại yên lặng thay hắn tiếp nhận hết thảy.
Buổi sáng thứ Ba giờ ra chơi tiết hai, Chu Như Diệu đã sớm không thấy bóng dáng, Cố Chi Hành xoay xoay bút, mắt đen buồn ngủ.
Lý Hàn Sơn tựa hồ cũng cảm thấy ồn ào, ra khỏi phòng học, Mạnh Tư Tuyết quang minh chính đại ngồi xuống vị trí của hắn, bắt đầu giảng giải chút ngôn ngữ thần bí.
Cố Chi Hành nghe không hiểu, chỉ cảm thấy buồn ngủ.
Rốt cuộc, Mạnh Tư Tuyết tựa hồ nhận ra cô(CCH) không kiên nhẫn, cô ta dừng lại.
Theo sau, cô ta lộ ra một nụ cười tái nhợt yếu ớt, giọng nói khổ sở, "Chi Hành, anh cùng Như Diệu có phải là đều không thích em, hắn luôn đối với em tránh còn không kịp, anh tựa hồ cũng nghe không vào lời em nói."
Cố Chi Hành chậm rãi dời đầu nhìn qua, giọng nói trầm thấp, "Ai nói?"
Mạnh Tư Tuyết môi đẻ khẽ nhếch, hai mắt rưng rưng, "Là em hiểu lầm sao?"
Cố Chi Hành: "Không phải, ai nói cho cô chuyện chúng tôi chán ghét cô, Lý Hàn Sơn sao?"
Mạnh Tư Tuyết: "........"
"Em biết em làm phiền các anh, nhưng mà------" tay cô chạm vào ngực Cố Chi Hành, mỉm cười, đôi mắt hơi nheo lại kề sát vào Cố Chi Hành, môi đỏ lúc đóng lúc mở, "Anh sẽ trách em sao?"
Cố Chi Hành: "Sẽ."
Mạnh Tư Tuyết: "........."
Cô nghiêng người lại gần hơn, đôi mắt sáng xinh đẹp, giọng nói vô hạn ái muội, "A Hành------"
"Thảo, buông A Hành ra!!!" Chu Như Diệu vừa về đến phòng học liền thấy hình ảnh hai người dán vào nhau, nhanh chóng chạy tới, một phen kéo Mạnh Tư Tuyết ra, "Mạnh Tư Tuyết, cô thật sự quá mức rồi!"
Thân thể Mạnh Tư Tuyết lắc lư, lập tức ý thức được xảy ra chuyện gì.
Cô thấy trên mặt Chu Như Diệu đã không còn tươi cười xán lạn, ngược lại mắt đen nặng nề, môi mỏng nhấp chặt.
A, thoạt nhìn hắn luôn trốn tránh cô, thật ra cư nhiên đã động tâm.
Khoé miệng Mạnh Tư Tuyết giật giật, cô cố ý không nhìn hai người, cúi đầu, giọng nói nhẹ như thì thầm, "Tình cảm là không thể kiềm chế được, em rất xin lỗi, em một chút cũng không muốn phá hư tình bạn của các anh. Sự tình biến thành như vậy, em thật sự không nghĩ tới, bởi vì đối với em các anh đều vô cùng quan trọng--------"
Chu Như Diệu nhìn mắt Cố Chi Hành.
Cố Chi Hành nhìn mắt Chu Như Diệu.
Chu Như Diệu hạ cằm.
Cố Chi Hành gật đầu.
Hai người yên lặng vòng qua Mạnh Tư Tuyết, yên lặng rút lui từ cửa sau, chuẩn bị đi WC.
Vừa mới đi đến cửa, hai người thiếu chút nữa đụng phải Lý Hàn Sơn.
Chu Như Diệu đi qua trực tiếp đè bả vai Lý Hàn Sơn lại, hạ đầu, "Đi, đi WC."
Lý Hàn Sơn mỉm cười cự tuyệt, "Không được, tôi muốn đọc sách một chút."
Chu Như Diệu dừng lại, một hồi lâu mới lên tiếng: "Đừng trở về, cậu sẽ bất hạnh."
Giọng nói Chu Như Diệu vừa rơi xuống, Cố Chi Hành cũng nhìn về phía Lý Hàn Sơn, vẫn là khuôn mặt lạnh nhạt vạn năm bất biến, mắt đen từ trước đến nay không có một tia phập phồng thế nhưng giờ lại hiện ra........một tia thương hại......?
Lý Hàn Sơn: "........."
Lý Hàn Sơn mỉm cười, mắt đen bình tĩnh: "Cảm ơn, nhưng thật sự không cần."
Hắn thật sự vô pháp tưởng tượng ra có thể xảy ra chuyện gì, theo chân bọn họ ở bên nhau càng bất hạnh càng kì quái hơn.
Chu Như Diệu "Sách" một tiếng, quay đầu nhìn bóng dáng Lý Hàn Sơn, nhún vai.
Cố Chi Hành cũng nhún vai.
Hai người đi tới WC, đếm thời gian chờ vào lớp, tiếc là bây giờ đang là thời gian nghỉ nhiều nhất trong ngày, tận 30 phút.
Bảy phút sau, cửa WC bị đẩy ra.
Lý Hàn Sơn đi đến bồn rửa rửa mặt, hơi kéo lỏng cà vạt, lộ ra xương quai xanh trắng nõn hẹp dài. Trong gương, thiếu niên tóc đen mắt đen, làn da trắng nõn, khuôn mặt tuấn dật lộ ra vài phần bực bội.
Theo sau, hắn nhìn đồng hồ, biểu tình lạnh nhạt đẩy cửa một gian, trực tiếp ngồi lên bồn cầu.
Không quá vài giây, cách vách đột nhiên truyền đến một âm thanh rất nhỏ.
Một đạo âm thanh rầu rĩ vang lên, "Lý Hàn Sơn?"
Lý Hàn Sơn: "......."
Hắn hít một hơi sâu, bảo trì mỉm cười, nội tâm bắt đầu niệm dãy Fibonacci, đồng thời đáp lại âm thanh kia, "Cố Chi Hành?"
Gian cách vách, một bàn tay vươn lên xuyên qua vách ngăn yên lặng đưa qua một hộp thuốc.
Chu Như Diệu: "Huynh đệ, tới một điếu?"
Lý Hàn Sơn: "......."
Lẻ biến chẵn không đổi, dấu hiệu nhận biết góc vuông.