Người quản gia bên cạnh mỉm cười nhận lấy áo khoác của Lục Châu, nhìn thấy thứ Lục Châu đeo trên cổ là tín vật chỉ có Lệ gia đương gia chủ mẫu mới có thể nắm giữ - Hiệu Quân Lệnh, không khỏi lộ ra một tia bất ngờ, thái độ đối với Lục Châu cũng càng thêm phần cung kính.
Lam Nhược Nhiễm cũng nhìn thấy Hiệu Quân Lệnh, bà vốn đã không vui vì tiếng gọi "mẹ" vừa rồi của Lục Châu, sau khi nhìn thấy lệnh bài, sắc mặt càng thêm khó coi, bà nhanh chóng đứng dậy đi tới trước mặt Lục Châu chất vấn: "Lệnh bài trên ngực cậu từ đâu mà có hả?"
Đáy mắt Cát Tương Ý lóe lên tia nghi hoặc, cô không phải người Lệ gia, đương nhiên không biết lệnh bài là gì, nhưng mà trên lệnh bài có khắc một chữ "Lệ", vậy cái lệnh bài kia hẳn phải chiếm một vị trí vô cùng quan trọng ở Lệ gia.
Lục Châu nói: "Là Nam Huyền cho con."
Lam Nhược Nhiễm chịu phải đả kích càng nặng nề hơn, lẩm bẩm trong miệng: "Sao bọn họ có thể như vậy..."
Từ khi bước vào Lệ gia, bà đã một mực cảm thấy nguyên soái phu nhân, cũng chính là mẹ chồng không ưng mình cho lắm, mỗi lần gia tộc xảy ra chuyện lớn, mẹ chồng chỉ biết kiếm con dâu của bà ấy đến phụ giúp xử lý, còn mấy việc vụn vặt như họp mặt gia tộc hay tổ chức yến hội thì ném hết cho bà quản lý, nhưng dù vậy, bà vẫn như cũ cố gắng làm thật tốt, với hy vọng một ngày nào đó mẹ chồng sẽ để mắt đến bà, khiến mẹ chồng cảm thấy mình cũng là một nữ cường nhân không thua kém bất kỳ ai, sau đó truyền vị trí chủ mẫu Lệ gia lại cho bà.
Càng về sau, các con trai của bà càng trở nên ưu tú, lập công cũng càng ngày càng nhiều, mẹ chồng cũng ngày càng hài lòng với bà, các con trai là niềm tự hào của bà, đồng thời cũng khiến bà cảm thấy vị trí đương gia chủ mẫu sớm muộn gì cũng rơi vào tay bà, thế nhưng giờ đây, mẹ chồng bà không chỉ không trao tín vật của chủ mẫu Lệ gia cho bà, mà còn khiến đứa con trai cả bà tự hào nhất đích thân giao tín vật chủ mẫu cho một người mới quen được vài ngày, một tên đàn ông còn chưa trở thành thành viên Lệ gia.
Cho nên bà không thể chấp nhận nổi chuyện này.
Trong tiềm thức của bà, mẹ chồng trước giờ luôn nghe theo ý thằng cả nhà bà, chỉ cần nó nói giúp bà mấy câu, mẹ chồng của bà tuyệt đối sẽ đưa Hiệu Quân Lệnh cho bà, nhưng con trai bà lại không làm vậy, không nói tốt giúp mẹ mình được câu nào, điều này khiến bà cảm thấy cực kỳ thương tâm khổ sở.
Cát Tương Ý cảm thấy Lam Nhược Nhiễm không đúng lắm, vội vàng đứng dậy hỏi: "Dì Lam, dì vẫn ổn chứ? Sắc mặt dì khó coi quá, có phải có chỗ nào không thoái mải không ạ?"
Lục Châu nhíu mày, nói với quản gia: "Chú Địch, mau đi mời bác sĩ."
"Không cần, ta không sao, không cần mời bác sĩ đâu." Lam Nhược Nhiễm không muốn để người khác thấy dáng vẻ chật vật của mình, hít sâu một hơi nói: "Chín giờ rồi, chúng ta uống trà sáng trước đi."
Bà đưa đám người Lục Châu đến nhà ăn.
Người hầu mang những chiếc bánh ngọt tinh xảo để hết lên bàn, rồi rót cho bọn họ một người một chén trà thơm phức.
Lục Chu nhấp một ngụm trà, nói: "Trà ngon."
Cát Tương Ý liếc cậu một cái, mỉm cười hỏi Lam Nhược Nhiễm: "Dì Lam, vừa nãy con nghe cậu ấy gọi dì là mẹ, không biết vị tiên sinh này là..."
Lam Nhược Nhiễm nói: "Cháu trai lớn của chủ tịch tập đoàn Quốc Vận, Lục Châu."
"Tập đoàn Quốc Vận?" Cát Tương Ý có chút kinh ngạc, ở Hoa Quốc, không ai không biết tập đoàn Quốc Vận, đây không chỉ là một trong những nhà cung cấp dịch vụ Internet tổng hợp lớn nhất Hoa Quốc, mà còn là một trong những công ty Internet có số người dùng nhiều nhất Hoa Quốc, nó phổ biến như vậy, là nhờ nắm giữ lượng lớn dịch vụ đa dạng, trong đó bao gồm: các dịch vụ xã hội và truyền thông cùng với nền tảng mạng xã hội, các nền tảng trò chơi lớn dưới quyền công ty, cổng thông tin điện tử, trang web văn học, ứng dụng tin tức, dịch vụ video trực tuyến và website chia sẻ video, v.v., quy mô khổng lồ, là một trong mười doanh nghiệp lớn nhất thế giới.
Ngoài ra, hai cô cháu gái lớn cùng với hai cháu trai nhỏ của chủ tịch tập đoàn Quốc Vận đều là thiên tài kinh doanh, cũng nhờ có họ, tập đoàn Quốc Vận mới có thể ngày càng lớn mạnh, song, cô chưa từng gặp Lục Châu trước đây, chẳng lẽ là cậu cháu đích tôn thần bí trong lời đồn của chủ tịch Lục?
"Ừ." Lam Nhược Nhiễm liếc qua Hiệu Quân Lệnh trên ngực Lục Châu rồi bồi thêm một câu: "Cậu ta bây giờ còn có thêm một thân phận nữa, đó là vị hôn phu của Nam Huyền."
Cát Tương Ý hơi sửng sốt, cười nói: "Thì ra cậu ấy chính là người mà Nam Y nhắc đến."
Lục Châu đưa tay về phía cô: "Xin chào, tôi là Lục Châu, cô có thể gọi tôi là Tiểu Châu."
Cát Tương Ý bắt tay cậu: "Tôi là Cát Tương Ý, là bạn từ nhỏ của A Huyền, nếu cậu không chê, cứ gọi tôi là Tương Ý."
"Được."
Lam Nhược Nhiễm nói với Lục Châu: "Tương Ý sẽ ở Lệ gia mấy ngày, cậu sắp xếp chỗ ở cho nó đi."
Lục Châu vừa nghe liền biết Lam Nhược Nhiễm không có ý định để Cát Tương Ý ở lại tiểu viện Đình Vãn, mà cậu cũng chỉ biết Dương Môn viện và viện bên cạnh có thể ở được, nhưng quản gia có nói, Dương Môn viện nếu không có sự phê chuẩn của Lệ Nam Huyền, những người khác không thể tùy tiện ra vào Dương Môn viện chứ đừng nói là ở lại trong đó, cậu lại không thể sắp xếp người ta đến viện của người khác ở, vì vậy mục đích cuối cùng của Lam Nhược Nhiễm là muốn để nơi ở của Cát Tương Ý có thể gần Lệ Nam Huyền hơn một chút.
"Được ạ." Cậu nói với Cát Tương Ý: "Viện bên cạnh Dương Môn viện vẫn còn phòng cho khách, chỉ là hai cậu bạn chơi với tôi từ nhỏ cũng sống ở đó, nếu cô không ngại, thì để tôi sai người hầu đi dọn phòng, tôi cũng sẽ bảo bạn tôi tận lực không quấy rầy cô."
Cát Tương Ý cười nói: "Chỉ cần có nơi ở là tốt rồi."
Lam Nhược Nhiễm không phản đối.
Uống trà buổi sáng xong, Lục Châu đưa người đến viện bên cạnh Dương Môn viện.
Cát Tương Ý liếc mắt nhìn Dương Môn viện bên cạnh, hỏi Lục Châu: "Tiểu Châu, cậu sống ở đâu vậy? Là Dương Môn viện đúng không?"
"Đúng vậy."
Cát Tương Ý tỏ vẻ hâm mộ: "Tôi và A Huyền cùng nhau lớn lên, nhưng tôi chưa từng vào viện anh ấy lần nào, anh ấy cũng không cho chúng tôi vào, nói rằng bên trong rất nguy hiểm, vì vậy tôi rất tò mò, có phải trong viện anh ấy có nuôi chó dữ không, nhưng tôi chưa bao giờ nghe thấy tiếng chó sủa cả."
Lục Châu cười nói: "Viện ảnh trống không, chẳng có gì cả."
"Vậy tại sao anh ấy không cho chúng ta vào? Ngay cả người nhà anh ấy cũng không được vào."
"Tôi không biết, cũng chưa từng hỏi anh ấy chuyện này." Lục Châu nhìn người hầu dọn dẹp giường chiếu xong, lại hỏi: "Trưa nay cô muốn ăn cơm ở đây, hay là muốn đến tiểu viện Đình Vãn ăn?"
Cát Tương Ý hỏi: "Cậu ăn trưa ở đâu?"
"Tôi thường ăn ở Dương Môn viện."
"Bạn cậu thì sao?"
"Thỉnh thoảng bọn họ sẽ cùng tôi ăn ở Dương Môn viện."
"Vậy tôi có thể qua ăn cơm cùng không?"
Lục Châu suy nghĩ một chút, lấy điện thoại ra nhắn tin cho Lệ Nam Huyền: "Để tôi hỏi Nam Huyền."
Rất nhanh Lệ Nam Huyền đã nhắn lại: Cậu bây giờ là chủ nhân của Dương Môn viện, mọi việc tùy cậu quyết định, nhưng ban đêm không được để người ở lại Dương Môn viện, khi cậu không có ở đó, những người khác cũng không được ở lại Dương Môn viện.
Lục Châu nhướn mày nhìn điện thoại, người này bị mắc khiết phích nặng à, cho nên mới không thích người khác đi vào viện của ổng?"
Cát Tương Ý hỏi: "A Huyền nói thế nào?"
Lục Châu nói: "Anh ấy bảo tôi tự quyết."
"Vậy cậu có chào đón tôi đến Dương Môn viện không?"
"Rất sẵn lòng, chờ đến trưa, cô và bạn của tôi Bàn Mạt và Bàn Thủy cùng qua đây đi."
"Thật tốt quá, cảm ơn cậu, Tiểu Châu."
Lục Châu vừa rời khỏi phòng cô, đã bị Bàn Mạt và Bàn Thủy kéo vào phòng họ.
Bàn Mạt đi thẳng vào vấn đề hỏi: "Gia, cái cô đó đó, nhìn đẹp như vậy, không phải là chị Tương Ý mà Lệ tiểu thư nói đấy chứ?"
Lục Châu gật đầu: "Đúng vậy."
Bàn Mạt bị cậu chọc tức chết: "Gia, anh có bị ngốc không vậy? Rõ ràng anh biết cô ta và Lệ thiếu tá là thanh mai trúc mã, anh còn dám để cô ta ở lại đây, là muốn cô ta nhà ở ven hồ hưởng trước ánh trăng* đấy à?"
*Nguyên văn là 近水樓台先得月 "Cận thủy lâu đài tiên đắc nguyệt" (Lâu đài bên bờ nước thì được ánh trăng chiếu sáng trước tiên) gắn với điển tích Phạm Trọng Yêm đời Bắc Tống. Phạm Trọng Yêm là một Văn học gia, Chính trị gia thời Bắc Tống, nổi tiếng với câu: Tiên thiên hạ chi ưu nhi ưu, hậu thiên hạ chi lạc nhi lạc 先天下之憂而憂, 後天下之樂而樂 (Lo trước cái lo của thiên hạ, vui sau cái vui của thiên hạ). Phạm Trọng Yêm bản tính chính trực, khoan hòa, giỏi dùng người. Thời đảm nhiệm Tri phủ Hàng Châu, các quan văn võ trong thành đều nhận được sự quan tâm giúp đỡ của ông và phát huy tài năng, làm tốt chức phận. Từ đó, người người đều cảm kích và sùng kính Phạm Trọng Yêm. Duy chỉ có Tuần kiểm Tô Lân, do làm quan ngoài thành nên ít có cơ hội tiếp cận Phạm Trọng Yêm, và không được giới thiệu, đề bạt gì. Sách Thanh dạ lục của Du Văn Báo (đời Tống) chép: Một lần, nhân có công chuyện tiếp kiến Tri phủ Phạm Trọng Yêm, Tô Lân nhân cơ hội làm một bài thơ bày tỏ, trong đó có hai câu: "Cận thủy lâu đài tiên đắc nguyệt, Hướng dương hoa mộc dị vi xuân" 近水樓台先得月, 向陽花木易為春. Ý nói lầu các đứng bên bờ nước thì được ánh trăng chiếu sáng trước tiên; cũng như cỏ cây hoa lá được hưởng ánh dương thì tươi thắm sắc xuân, mau chóng sinh trưởng, khai hoa. Tô Lân dùng hai câu thơ khéo léo chỉ ra rằng, những người thân cận Phạm Trọng Yêm đều có cơ hội tốt, trong khi người ở xa như mình thì không được để ý. Phạm Trọng Yêm hiểu ý, thể theo nguyện vọng của Tô Lân, sắp xếp cho ông một vị trí thích hợp và phát huy được khả năng. Về sau, "Cận thủy lâu đài tiên đắc nguyệt", hoặc "Cận thủy lâu đài" trở thành một câu thành ngữ, ý chỉ việc được tiếp cận điều kiện tốt; hoặc gần gũi thân cận ai đó khiến người ta có được cơ hội lợi thế.
"Nếu Lệ Nam Huyền thích cô ấy, hai người đã thành đôi từ lâu rồi, hơn nữa các cậu quên tôi đã nói cái gì sao..." Lục Châu cong cong môi nói đùa: "Kẻ thù vô hình mới là kẻ thù đáng sợ nhất, nhưng nếu ta giám sát kẻ thù ngay dưới mí mắt mình, thế thì càng dễ kiểm soát hơn chứ sao, đối với tình địch cũng vậy."
Bàn Mạt: "..."
Bàn Thủy cười nói: "Có đạo lý."