Sáng sớm diễn ra buổi tụ họp, một vài người thuộc bộ phận quản lý sống ở Thượng Hải ào ạt xông vào căn biệt thự cao cấp của Cửu Nhật đại đại, người phụ trách mở cửa tiếp đón hiển nhiên chính là tôi. Sau mấy lời bình luận rối rít “Hâm mộ quá” “Má ơi, đại gia kìa” “Không dám nhìn thẳng Cửu Nhật đại đại nữa rồi”, Lục Thiên Húc mới chậm rì lết xuống lầu, sau khi anh ta nhàn nhạt nói một tiếng chào mừng, mấy lời bình luận lũ lượt kéo đến lại biến thành “Đậu má, đẹp trai quá” “Móa, công chất lượng cao” “Quỷ sứ hà, tổng giám đốc tà mị”…
Tôi không vui chút nào, bởi vì trước đó tôi vẫn là hot boy trong box kiêm em trai quốc dân trong lòng đám người kia, ngây thơ động lòng người, xinh đẹp động lòng người, diện mạo được xưng là chim sa cá lặn, thế nhưng hôm nay, địa vị của tôi đã bị lung lay bởi Lục Thiên Húc.
Tôi ngoáy ngoáy lỗ tai, xem thường cái lũ người phàm chỉ biết chú trọng bề ngoài này.
Bọn họ líu ríu lượn đông lượn tây dòm ngó, không hề kiêng dè gì, cứ như đây là nhà của bọn họ vậy, phải nói là không có liêm sỉ gì sất.
Lòng tôi có chút hả hê, định bụng chống mắt lên chờ Lục Thiên Húc đến đây điều giáo đám người phàm vô tri này, nhưng ai mà ngờ được, cái tên Lục Thiên Húc lúc nào cũng trưng bản mặt lạnh lùng với tôi, với con gái thì lại gần gũi và dịu dàng hơn nhiều.
Đồ trai thẳng chết tiệt.
Tôi khinh bỉ liếc anh ta một cái, lấy một ít rau trong tủ lạnh, chuẩn bị trổ tài nấu một ít món ăn nóng.
Kể từ lần bệnh đau dạ dày phát tác bị người qua đường đưa vào bệnh viện, tôi hiểu rằng, với một tên phú nhị đại thiếu thốn sự quan tâm của bố mẹ mà nói, nếu không biết tự chăm lo cho bản thân, vậy thì ra ngoài chết luôn cho rồi, nói không chừng còn có thể gặp được vài người nhiệt tình tốt bụng liên lạc với bố mẹ tôi, đưa tôi về an táng thật tốt.
Nhưng mà nếu chết ở nhà, vậy thì đơn giản rồi, thi thể sẽ nằm trong nhà không người hỏi han, từ từ thối rữa, đến tận nửa tháng sau, bố mẹ sực nhớ đã lâu không liên lạc với tôi, nhưng gọi mấy cuộc điện thoại cũng không thấy ai bắt máy. Sau khi lo lắng dằn vặt một phen, rốt cuộc bọn họ cũng phát hiện thi thể thối nát của tôi, cuối cùng khóc hết nước mắt người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, vậy thì thê thảm quá.
Tưởng tượng cả người mình toàn là giòi bọ côn trùng, tôi không khỏi run lẩy bẩy, cái này còn khó chịu hơn chết nữa.
Tôi không muốn chết, cho nên tôi học cách chăm sóc dạ dày, học cách nấu cơm, khỏi phải nói, hát hò vẽ tranh tôi luyện hết nửa đời người cũng không ra trò trống gì, nhưng ngược lại nấu ăn làm cơm thì ra hình ra dáng lắm, không những có nghiên cứu về bát đại thái hệ*, ngay cả món ăn Tây tôi cũng có chút thành tựu.
*Bát đại thái hệ = 8 hệ thống món ăn lớn của Trung Quốc, gồm món ăn Sơn Đông, Quảng Đông, Tứ Xuyên, Hồ Nam, Phúc Kiến, Chiết Giang, Giang Tô và Tô Châu, Huy Châu. Ví dụ đặc trưng của món Tứ Xuyên là vị cay, đặc trưng của món Quảng Đông là nhiều nguyên liệu, đặc trưng của món Giang Tô là mùi vị thanh đạm.
Thần Nướng từng tới chỗ tôi đi công tác, khi có dịp may mắn nếm thử tay nghề của tôi, ổng nói, “Nhóc cưng đang tạo nền tảng vững chắc cho một kiếp nhân thê thụ xuất sắc đấy.”
Tuy rằng ngoài mặt tôi thưởng cho ổng nguyên một bạt tai, cười mắng ông đây là công, nhưng thật ra trong lòng đang âm thầm khen ngợi ổng, cha nội nói đúng ghê!
Bởi vì nhà Lục Thiên Húc xây dựng theo phong cách châu Âu, cho nên phòng bếp cũng được xem là kiểu mở. Phòng khách cách phòng bếp không xa, tôi vừa bận bịu trong bếp, vừa nghe một đám người hi hi ha ha trong phòng khách, trọng tâm của câu chuyện không có gì ngoài đủ loại CP của tôi, tôi cảm thấy vừa bất lực vừa uất ức.
Ngay khi tôi bỏ bánh trứng vào lò nướng, đại sư Dấm Lượn chạy tới chỗ tôi, nhướng mày nhìn tôi, đánh giá một phen, rất ư là có trình độ phán rằng tôi là kiểu thụ thế này thế nọ, thích hợp với tổng công Cửu Nhật thế lọ thế chai, thuộc tính nhân thê thế này thế kia, còn tôi thì bình tĩnh thưởng cho bả hai chữ ha ha, ý bảo, bà biến được rồi, sau đó yên lặng tiếp nhận tất cả lời khen của bả ngoại trừ “thích hợp với Cửu Nhật”.
*tổng công: ý nói ghép với ai cũng là công, công siêu ngầu siêu oách =))
Rõ ràng là công phu mặt dày của đại sư Dấm Lượn đủ bền vững, bả cười hí hí, gian manh nói: “Lần trước chị có nói với đại thần Quay Đầu về vấn đề bán hủ rồi á.”
Tôi nghiêm túc nói: “Bà nói hồi nào, sao tui không biết.”
“Ấy trời, Meo đại của chị, chị đây cũng vì hạnh phúc của cưng thôi. Sao chị có thể dễ dàng tha thứ cho kẻ thứ ba chen chân vào giữa cưng và Cửu Nhật chứ!” Bả y như bị tâm thần, thành khẩn nói.
Nhìn bộ dạng của bả, lòng tôi quá mệt mỏi, tôi đành chấp nhận số phận, nói: “Sau đó thì sao.”
Bả bày ra vẻ mặt có chuyện cần nghe nhìn tôi: “Đại thần Quay Đầu nói cậu ấy gửi cho cưng rất nhiều tin nhắn riêng, nhưng cưng không để ý đến cậu ấy. Hồi sau chị đưa QQ của cưng cho cậu ấy, cưng cũng không add cậu ấy.”
Đúng là tôi có nhận được rất nhiều tin nhắn riêng của Quay Đầu, chẳng qua nội dung toàn là xin lỗi, tôi cũng đã nói rõ với cậu ta là không có gì, cậu ta còn muốn xé ra to hay sao vậy.
Về phần QQ, mỗi ngày có không ít người add tôi, nhưng mà ai không để lại lời nhắn tôi sẽ không add, xem ra cậu ta đã may mắn trở thành một trong số đó.
Thật ra sau sự kiện bán hủ, tôi cũng đã suy nghĩ kỹ càng.
Tôi cảm thấy phản ứng của mình hơi thái quá.
Quay Đầu là trai thẳng, cậu ta cho rằng bán hủ chỉ là trò đùa, giống như tôi cũng thường hay đùa giỡn mấy ông bạn gay của mình vậy, chỉ là cậu ta vượt quá chừng mực một chút, với lại cậu ta cũng không biết tôi là gay, có lẽ thấy tôi phong lưu phóng khoáng, hậu cung thành đàn, cậu ta mới nghĩ tôi sẽ không để bụng, cái này xem như nằm trong phạm vi mà tôi có thể lý giải.
Ngược lại là tôi, chơi không được thì mặt nặng mày nhẹ với người ta, nếu không phải thoát thân đúng lúc, nói không chừng tôi đã tự đẩy mình vào hố lửa.
Ngẫm lại sao thấy mình giống dâm đãng thụ thế này, không được Lục Thiên Húc thỏa mãn dục vọng nên chạy về phía Quay Đầu tìm an ủi, không được thỏa mãn nữa thì lại trách tội cậu ta…
Đậu má, đúng là càng nghĩ càng thấy mình mẹ nó làm kiêu, mẹ nó ngứa cúc quá mà.
Ai đó làm ơn nói cho tôi biết, tâm trí của lãnh tâm lãnh tình thụ trong tiểu thuyết luyện thành thế nào vậy.