Khi Lương Thần đến phòng đọc sách, đúng lúc thấy Lâm Tử Hiên cầm cây cọ trong tay chấm vào nghiên mực, đặt những nét vẽ như rồng bay phượng múa trên tờ giấy trắng tinh như tuyết. Tiến đến gần phía trước, thấy rõ ràng, trên tờ giấy trắng có bốn chữ lớn "Trữ tĩnh trí viễn".
Lương Thần biết Lâm Tử Hiên một tay có thể viết tốt mẫu chữ Khải, nhưng loại chữ lớn này, hắn cũng là lần đầu tiên gặp. Kiểu chữ tự nhiên, cân đối rõ ràng, tràn ngập một sự yên lặng không màng danh lợi, ôn hòa mà tinh tế. Bất kể bốn chữ này tự thân có hàm ý, hay là từ kiểu chữ lộ ra ý nghĩa, đều có thể thấy được trạng thái tâm tình hiện nay của Lâm Tử Hiên.
- Ba viết những chữ này như thế nào?
Lâm Tử Hiên buông cây viết lông xuống, ngẩng đầu hỏi.
- Đẹp.
Lương Thần gật đầu khen. Dường như cảm thấy chính mình trả lời có chút qua quýt, vội vàng lại bỏ thêm một câu "Rất đẹp".
- Con từ trước đến nay luôn biết nịnh bợ người khác.
Lâm Tử Hiên không kìm nổi cười, chỉ vào bản vẽ của mình nói:
- Nếu con cảm thấy đẹp, vậy tặng cho con.
- Ha hả! Con đây không khách khí nhé, trở về con sẽ treo nó trong phòng làm việc.
Lương Thần cười hì hì nói:
- Con cũng muốn học đòi văn vẻ một chút.
- Treo lên hay không thật sự không cần thiết. Nếu cảm thấy bốn chữ này hữu dụng, hãy đặt nó ở trong tâm.
Lâm Tử Hiên tắt nụ cười trên mặt, khẽ thở dài nói.
- Ách! Nhờ cha nuôi chỉ bảo.
Lương Thần sợ run, theo sau vẻ mặt nghiêm túc lại, rất là cung kính nói. Hắn đoán cha nuôi nhất định có cái gì dạy bảo, bởi vậy lập tức bày ra thái độ lắng nghe chăm chú.
- Tiều Thần, ba hỏi con một chút, con cảm thấy ưu thế lớn nhất trên con đường làm quan trước mắt của con là cái gì?
Lâm Tử Hiên đối với biểu hiện trực giác nhạy cảm của con nuôi vẫn là rất vừa lòng. Thấy mầm biết cây, do đó cũng có thể chứng minh, đối phương vẫn chưa thuận buồm xuôi gió, con đường làm quan một bước lên mây gặp phải khó khăn.
Ưu thế lớn nhất? Kỳ thật đối với vấn đề này Lương Thần căn bản không cần suy nghĩ tỉ mỉ. Ưu thế lớn nhất của hắn, đương nhiên là năng lực đặc biệt! Dĩ nhiên vấn đề này không thể nói ra. Ngoại trừ cái đó ra, còn có ưu thế gì lớn hơn được nữa?
- Thế, tuổi trẻ đầy hứa hẹn có được tính đến không?
Suy nghĩ hồi lâu, Lương Thần mặt dày mày dạn nói.
- Cái này xem như ưu thế của con, nhưng không phải là ưu thế lớn nhất.
Lâm Tử Hiên lắc đầu, cười nói.
- Đó là vận may.
Lương Thần ho nhẹ một tiếng nói:
- Ba cũng biết, vận may của con luôn luôn nghịch lại ý trời.
- Vận may cho dù tốt, cuối cùng có một ngày cũng dùng hết. Hơn nữa, dựa vào vận may để đánh bạc, thật sự không phải là thói quen tốt.
Lâm Tử Hiên tiếp theo lắc đầu nói.
- Thật sự con nghĩ không ra.
Lương Thần mặt mày nhăn nhó trả lời:
- Hay là ba nói đi.
- Ưu thế lớn nhất của con là ở đây, con có một hậu thuẫn vô cùng hùng mạnh, cho dù cứ xem giới quan trường Liêu Dương và Cẩm Bình bát nháo như thế nào, cuối cùng con cũng có thể bình an thoát nạn, thậm chí còn mượn cơ hội này để thăng chức.
Lâm Tử Hiên gõ nhẹ mặt bàn, giọng điệu thản nhiên nói.
- Con hiểu, là nhờ Diệp lão.
Lương Thần tỉnh ngộ, liên tục gật đầu nói.
- Mạng của con, kỳ thật là không thích hợp với giới quan trường hỗn độn, biết vì sao không?
Lâm Tử Hiên lại mở miệng nói. Tuy nhiên ông cũng không hoàn toàn cho Lương Thần cơ hội trả lời, mà là trực tiếp mở màn đáp án:
- Nguyên nhân ở chỗ, con thiếu thận trọng, không ý thức trước khi ra bài. Nói một cách khác, chính là cái loại "Dám một thân một mình, can đảm đem bè lũ ngoan cố của Hoàng đế kéo xuống ngựa". Quan trường có quy tắc của quan trường, mà con lại cố tình hết lần này đến lần khác vi phạm trong hầu hết thời gian. Con thậm chí đã vi phạm nguyên tắc thực hành nhiều hơn.
- Cha nuôi, con bình thường rất tuân thủ theo khuôn phép.
Lương Thần có chút không khuất phục, tự mình giãi bày.
- Phải không?
Lâm Tử Hiên hừ lạnh một tiếng hỏi ngược lại:
- Vậy con nói cho ba nghe một chút đi, có người nào thân là Cục trưởng Công an thành phố lại dám không phục mệnh lệnh của Bí thư Thành ủy, còn ngang nhiên chống đối P Bí thư Thành ủy? Lại có Cục trưởng Công an thành phố nào dám băng qua sở Công an tỉnh, trực tiếp từ tổng đội cảnh sát có vũ trang điều binh đi đến nhà Bí thư Thành ủy bắt người?
Lương Thần ngay lập tức không dám hé răng. Lâm Tử Hiên nói ra hai "chiến công vĩ đại" đều là do hắn làm.
- Con mà làm trái quy tắc của giới quan trường, kết cục thường thường đều rất thảm. Con hiện tại sở dĩ vẫn bình yên vô sự, thậm chí một bước lên mây, chính là bởi vì con có một chỗ dựa vững chắc mà người khác không dám đụng tới. Nếu không, con đã sớm bị đày đến nơi rừng thiêng nước độc rồi.
Lương Thần ngượng ngùng cười, thật như những lời đối phương đã nói, nếu không phải Diệp lão là thần Phật bảo hộ, hắn ở Cẩm Bình căn bản không cầm cự nổi uy phong. Mặt khác, hắn dám trước mặt Bí thư Thành ủy Vương Phục Sinh cứng rắn đến cùng bất kể hậu quả, sở dĩ dám tát vào mặt con của Bí thư Tỉnh ủy Hồ Tịnh Tịnh, cũng là bởi vì hắn gọi Diệp lão là "Diệp thái gia gia" sao?
- Diệp lão bị bệnh.
Lâm Tử Hiên trên mặt hiện ra một chút thương cảm, giọng trầm lắng nói
- Làm sao có thể?
Lương Thần trong lòng chấn động, thất thanh nói:
- Tháng trước con còn gọi điện thoại cho ông cụ.
- Lão Diệp, năm nay đã là chín mươi sáu tuổi rồi.
Lâm Tử Hiên khép hờ hai mắt lại, thở dài một tiếng nói:
- Trong những năm chiến tranh, ông đã nhận được một vết thương do đạn bắn nghiêm trọng. Cơ thể ông mấy năm gần đây không được khỏe. Thủ đô vừa mới truyền tin tới, Diệp lão lần này bệnh rất nặng.
- Có nguy hiểm đến tính mạng không?
Lương Thần lo lắng hỏi han. Hắn bỗng nhiên nhớ tới lần gặp mặt đầu tiên với Diệp lão, khi đó, là ngay tại bệnh viện trung tâm Liêu Dương.
- Còn không rõ ràng lắm.
Lâm Tử Hiên lắc đầu, hạ giọng nói:
- Tiểu Thần, ba hôm nay nói một số điều đó với con, chính là muốn cho con hiểu được. Trong đời người thường có lúc thăng trầm, có lẽ phát sinh mỗi một năm, mỗi một ngày, thậm chí là mỗi một khắc. Diệp lão hoặc ba sẽ có một ngày sẽ mất đi, con đường sau này con phải tự đứng vững bằng đôi chân của mình mà tiến bước.
Lương Thần trong lòng dâng lên một sự cảm động và chua xót mãnh liệt, hắn ngồi xổm xuống, rươm rướm nước mắt mà cười nói:
- Cha nuôi, ba yên tâm, có mấy chục tỷ tài sản của ba để lại, con xem như không làm quan, thì làm phú ông cũng được mà.
Có lẽ trước kia, gọi "Cha nuôi" hơi có chút miễn cưỡng, nhưng giờ khắc này, hắn lại thật tâm thành ý. Bất kể là Diệp lão hay là Lâm Tử Hiên, đều là bậc trưởng bối mà hắn thật sự quan tâm yêu thương.
- Đồ không có cốt khí.
Lâm Tử Hiên đưa tay ra, nhẹ nhàng âu yếm xoa đầu Lương Thần, trong miệng mắng vài câu nhưng trên mặt lại nở nụ cười đôn hậu. Ông cuộc đời này kỳ thật rất thất bại, nhưng cũng may còn có một đứa con nuôi có nghĩa như vậy, khiến ông trong thời gian ngắn ngủi còn lại, hiểu rõ được ý nghĩa của cuộc sống.
- Con cũng yên tâm đi, cha nuôi còn có thể sống vài năm. Ít nhất, ba còn muốn nhìn thấy Tiểu Dật Kiêu lớn lên.
Lâm Tử Hiên trong mắt tràn đầy niềm tin khát khao, lạc quan cười khẽ nói:
- Ba đã đồng ý với Tiểu Dật Kiêu, sẽ cưới cho cháu thật nhiều cô vợ xinh đẹp.
Hai cha con trong phòng sách nói chuyện hồi lâu, cho đến khi Lâm Tử Hiên vẻ mặt hiện lên sự mỏi mệt, Lương Thần mới đưa ông ấy về phòng ngủ nghỉ ngơi.
Ở ngoài hành lang, Lương Thần lấy di động ra, gọi điện thoại cho cảnh vệ Đại Trụ của Diệp lão ở thủ đô. Nhận được tin tức, trong lòng hắn nôn nóng không yên. Diệp lão quả thật bệnh rất nặng, sốt cao mấy ngày không bớt, cả người vẫn ở trong tình trạng nửa tỉnh nửa mê, đã qua nhiều các ca hội chẩn của các bác sĩ chuyên khoa của bệnh viên quân y giải phóng quân nhưng tình hình không lạc quan là mấy.
Lương Thần có ý nguyện muốn lập tức đi đến thủ đô, nhưng ngược lại bị đối phương cự tuyệt.
- Trước khi nhập viện Thủ trưởng đã dặn dò, không được tiết lộ ra tin tức ông bị bệnh, lại càng không đồng ý cho người khác thăm nom. Hơn nữa không được để ngài và hai chị em Tử Thanh, Thanh Oánh lại đây.
Dừng một chút, trong điện thoại lại phát ra âm giọng khô khan lãnh đạm với những câu nói khô cứng.
- Ngài cứ yên tâm, có tình hình gì tôi sẽ thông báo cho ngài biết.
Sắp xếp lại tâm tình trong lòng, Lương Thần quay về phòng con, tiếp tục đùa giỡn với đứa trẻ. Trương Ngữ Giai liền lẳng lặng đứng ở một bên, nhìn hai cha con vui đùa, nở nụ cười ngập tràn hạnh phúc.
Buổi tối, Lương Thần, Trương Ngữ Giai, Lâm Tử Hiên, mọi người trong nhà vây quanh bàn ăn, hòa thuận vui vẻ dùng cơm chiều. Tiểu Dật Kiêu rất là hưng phấn mà bập bẹ kêu, con mắt lúng liếng nhìn Lương Thần, Trương Ngữ Giai và Lâm Tử Hiên cũng không ngừng đổi tới đổi lui, càng không ngừng mà duỗi cánh tay duỗi chân, bộ dáng không an tâm.
Lâm Tử Hiên cầm món đồ chơi dụ dỗ đứa cháu đích tôn, Trương Ngữ Giai tựa vào vai Lương Thần, tận hưởng cảm giác an nhàn và ấm áp hiếm có. Mà đúng lúc này, Lương Thần di động lại vang lên.
Lấy điện thoại cầm tay ra nhìn vào dãy số trước mắt, Lương Thần tiếp lên, chợt nghe bên trong điện thoại truyền tới âm thanh vấn tội của ký giả:
- Đến Liêu Dương cũng không nói cho em biết một tiếng, nếu không phải Thiên Thiên gọi điện thoại cho em, em có lẽ đã đợi dài cả cổ. Cục trưởng Lương, anh có phải có mới nới cũ hay không, chuẩn bị làm Trần Thế Mỹ thời đại mới phải không?
- Anh đến Liêu Dương là có chuyện quan trọng cần phải làm. Tuyết Phi, em là ký giả, hẳn là nên biết đạo lý, hành vi nói năng vô căn cứ, ngờ vực lung tung là không đúng.
Lương Thần vừa nói vừa xấu hổ nhìn Trương Ngữ Giai đang ngồi bên cạnh.
Trương Ngữ Giai vẻ mặt rất bình tĩnh, chuẩn bị đứng dậy tạm lánh nhưng Lương Thần lại ôm lấy vai cô. Trương Ngữ Giai trong lòng dâng lên cảm xúc phức tạp. Cô biết Lương Thần dùng phương thức này để chứng minh cô không phải là người ngoài, hắn cũng không muốn giữ bí mật gì với cô.
- Em dường như nghe thấy tiếng trẻ nhỏ, Thần, anh rốt cuộc đang ở đâu vậy?
Trong di động truyền đến âm thanh ngờ vực của Lưu Tuyết Phi, theo sau lại nói tiếp:
- Mặc kệ, hạn cho anh trong vòng nửa tiếng nữa phải tới ngay đây. Hừ hừ, đừng nói anh không biết đường.
Cúp điện thoại, sự ngượng ngùng trên mặt Lương Thần càng nhiều. Lâm Tử Hiên ở một bên hừ một tiếng:
- Cái con bé Liên gia kia phải không? Nó biết tin tức rất nhanh đấy.
Lương Thần vẻ mặt ngượng ngùng, không biết mở miệng như thế nào. Ngược lại Trương Ngữ Giai là người thông minh, cô lấy áo khoác đến, mặc vào cho hắn, sau đó lôi tay hắn, tự mình đưa hắn đi ra cửa.
- Ngữ Giai à.
Mặt Lương Thần nóng rần lên, lần này hắn là đặc biệt đến thăm đối phương, cha nuôi và đứa con, mà hiện tại, lại bị tình nhân gọi điện thoại triệu đi. Cho dù là Trương Ngữ Giai không chấp nhất, hắn trong lòng cũng thực nặng nề.
Hắn đã không gặp Liên Tuyết Phi gần hai tháng rồi. Lần này đến Liêu Dương, vốn là tính toán đến Lâm Tử Hiên trước, sau mới đến chỗ Lưu Tuyết Phi, lại không nghĩ rằng trong nhà có gian tế để lộ bí mật, nhận được điện thoại của ký giả Liên Tuyết Phi gọi tới vấn tội.
Trương Ngữ Giai không nói gì, chỉ cười nhạt nhẽo, tiến đến hôn vào hai má Lương Thần, sau đó nhẹ nhàng đẩy cánh tay Lương Thần, ra hiệu hắn khẩn trương đi đi.
Đứng cách cửa sổ nhìn người đàn ông của mình ngồi vào xe, nhìn thấy xe từ từ lăn bánh, dần dần biến mất trong gió tuyết. Trương Ngữ Giai ngơ ngẩn, sau đó mới xoay người trở lại trong phòng.
- Cái tên tiểu tử thối đêm nay có về hay không?
Lâm Tử Hiên dụ dỗ Tiểu Dật Kiêu như cũ, cũng không thèm ngẩng đầu lên hỏi.
- Anh ấy không nói.
Trương Ngữ Giai lời nói nhỏ nhẹ mà hồi đáp.
- Con à, tâm con quá hiền lành. Có khi phải nên tranh giành một chút.
Lâm Tử Hiên lắc đầu nói. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
- Anh ấy muốn quay về, tự khắc sẽ trở về.
Trương Ngữ Giai nhẹ giọng hồi đáp.
Lâm Tử Hiên nao nao, theo sau không kìm nổi cười, liên tục gật đầu nói:
- Nói hay lắm, À cha nuôi đầu óc già rồi, không nhạy bén lanh lợi như trước nữa.
Trên xe, Lan Kiếm thông qua kính xe có thể trông thấy người đàn ông trẻ tuổi ngồi ở phía sau, thản nhiên hỏi:
- Dịch Sương, Dịch Lãng, Trọng Tiêu gần đây như thế nào?
- Bọn họ đều tốt lắm. Lan thúc cứ yên tâm đi.
Lương Thần liền vội trả lời. Sau đó còn đem những chuyện mới lạ của Từ Dịch Lãng báo cáo cho Lan Kiếm.
- Dịch Lãng?
Lan Kiếm trên mặt hiện ra vẻ kinh ngạc, tiện đà cười nói:
- Nếu quả thật như vậy, đây quả là tin tốt.
- Lan thúc, Vũ Như và Helen còn ở thủ đô không? Các cô nói khi nào quay trở lại không?
Nhớ tới từ lần tự thoát hiểm cho đến bây giờ, Tề Vũ Nhu và Helen hai người vẫn lưu lại ở thủ đô, cuối cùng không yên lòng Lương Thần không kìm nổi mở miệng hỏi .
- Các cô ấy còn ở thủ đô.
Lan Kiếm do dự một chút, sau đó gật đầu nói:
- Vũ Như và Helen trên mặt bị thương, đang trị liệu. Cho nên đại khái còn ở đây một khoảng thời gian.
- Nghiêm trọng vậy sao? Lương Thần giật mình kinh hãi, thảo nào Vũ Như, Helen chần chừ không trở lại, hóa ra là do nguyên nhân này. Người mà càng xinh đẹp bao nhiêu thì lại càng quý trọng dung mạo của mình bấy nhiêu. Tề Vũ Nhu và Helen xinh đẹp như vậy, các cô căn bản không thể nào tiếp nhận dung mạo vốn đẹp của mình lại bị biến dạng thành xấu xí.
- Khụ, nghe nói rất nghiêm trọng.
Lan Kiếm ho nhẹ một tiếng, mặt không chút thay đổi nói.
Lương Thần không lên tiếng, tâm trạng sầu não ngập tràn trên khuôn mặt. Hôm nay hắn đã nghe được hai tin tức xấu, một là Diệp lão bệnh nặng, hai chính là Tề Vũ Như, Helen khuôn mặt bị thương. Hắn trong lòng cầu thần bái Phật, hy vọng Diệp thái gia gia có thể nhanh chóng bình phục, cũng hy vọng Vũ Như Helen lấy lại dung mạo xinh đẹp như trước đây.
Xe đi tới cầu thương mại quốc tế, đậu dưới khu nhà trung tâm Ngân Thái. Lương Thần xuống xe, đi vào trong nhà trọ, tuyết bay lả tả trên đầu hắn.
Đi thang máy tới tầng mười hai, Lương Thần lấy ra cái chìa khóa, mở cửa phòng đẩy vào.
Bóng đèn đặt dưới đất trong phòng khách tỏa ra thứ ánh sáng lờ mờ nhẹ nhàng khiến cho gian phòng khách tràn ngập một loại ánh sáng mông lung, mơ hồ phảng phất có thể ngửi được mùi hương sâu kín từ cơ thể. Đóng cửa, thay đôi dép lê, đi vào phòng khách cởi áo khoác treo trên móc, Lương Thần nhẹ giọng kêu "Tuyết phi, Tuyết Phi". Không thấy có người đáp lại, cũng là mơ hồ nghe được tiếng nước chảy ào ào trong phòng tắm truyền đến.
Lương Thần cười cười, ký giả đang tắm rửa sạch sẽ đây, chuẩn bị tiếp đón hắn. Trong lòng khẽ động, hắn vội vàng cởi sạch quần áo, sau đó nhẹ nhàng bước về phía phòng tắm.
Mà lúc này, cửa phòng tắm bất thình lình két một tiếng rồi mở ra. Một thân hình cao gầy, khăn tắm quấn quanh người đi ra. Lương Thần đã tự mình bỏ mất cơ hội tắm chung, hắn hơi cảm thấy hối tiếc. Tuy nhiên mất bò mới lo làm chuồng, nhưng vẫn chưa muộn. Vì thế, hắn lập tức lặng yên không một tiếng động nhào tới.
Một phen kéo khăn tắm tuột ra khỏi người, hai tay nhanh chóng ôm chặt cơ thể trơn truột của người ấy, cả thân thể tỏa ra mùi thơm, sau đó cúi đầu thả những nụ hôn ngọt ngào trên đôi môi.
Vài giây sau, Lương Thần bị một sức mạnh túm lấy vai quật ngã xuống đất, sau đó dùng chân đạp vào người hắn, bên tai truyền tới một giọng người vừa xấu hổ vừa giận nhưng lại êm tai:
- Đồ trứng thối, Tiểu Thần, xem tôi là ai?