Lương Thần không về nhà mà tới cục Công an thành phố. Nhưng trên xe, hắn lại gọi điện về nhà, giải thích rằng di động hết pin, tối nay có tiếp khách nên về muộn một chút. Nhận điện thoại là cô bé Lan Nguyệt, nhưng cô không có vẻ gì là oán giận hắn, chỉ dặn dò hắn uống ít rượu thôi.
Đến cục Công an thành phố đã là bảy giờ tối, Lương Thần mở cửa gật đầu chào lão Đổng bảo vệ. Hắn đi vào thang máy tới lầu bốn, mở cửa phòng làm việc của mình bước vào. Đầu tiên hắn bước vào phòng tắm rửa người, soi mình vào gương, hắn chợt phát hiện ra ở cổ mình có vết màu hồng. Lương Thần lập tức cảm thấy tức giận, hắn biết ngay là việc này do ả tiện nhân Hồ Tịnh Tịnh gây nên.
Mặc quần áo xong, hắn cầm lấy máy quay phim ngồi lên ghế, bấm nút phát ở máy quay. Xem một lát, nhìn thấy cảnh mình trong cơn hôn mê bị hai cô gái "bốn phía chà đạp", tuy sớm đã có tâm lý chuẩn bị nhưng lúc này hắn cũng tức giận suýt nữa miệng trào cả máu ra. Cho tới bây giờ hắn không nghĩ rằng mình đường đường là một đấng nam nhi lại bị hai người phụ nữ làm nhục như thế này.
Lương Thần cũng biết Hà Tâm Nguyệt không có gan dám bày mưu tính kế như vậy với hắn mà nhất định là bị Hồ Tịnh Tịnh sai khiến. Hai người phụ nữ này, một người là con gái Bí thư Tỉnh ủy, một người là thiên kim tiểu thư của một tập đoàn lớn, mặc dù động cơ không giống nhau nhưng đều muốn dùng đoạn phim này để khống chế hắn. Nếu không phải là nhờ Hứa Phượng Anh đưa người tới cứu, nếu không nhờ chính hắn lúc đó vừa đột nhiên tỉnh lại trong khoảng thời gian ngắn như vậy thì cuối cùng, chắc hắn đã bị hai ả đàn bà đó nắm được điểm yếu. Hậu quả khi đó thật khó mà lường nổi.
Lấy thẻ nhớ ra, Lương Thần hết nhìn đông rồi đến nhìn tây, cuối cùng tìm được ở bàn làm việc một cái kìm. Hắn rất hung hãn dùng kìm bóp nát vụn cái thẻ nhớ thành từng mảnh, sau đó đi vào toalet ném vào bồn cầu rồi giật nước.
Di động bỗng nhiên vang lên, Lương Thần nhìn thoáng qua dãy số thì nhận thấy là số lạ. Hắn bấm nút nghe, vừa mới hỏi một tiếng "ai đấy" thì chợt nghe từ trong di động phát ra những âm thanh mà hắn không hề muốn nghe chút nào:
-Hì hì, sếp Lương, sếp Lương tỉnh rồi ư? Cậu coi đoạn phim đi. Cậu thật là lợi hại đấy, làm một lúc với cả hai người như vậy mà không sao. Bây giờ phía dưới người tôi còn cảm thấy rất ấm áp đây này.
-Hồ Tịnh Tịnh!
Trên trán Lương Thần nổi mấy đường gân xanh, hắn gần như nghiến răng nghiến lợi nói:
-Sự nhẫn nại của tôi là có giới hạn. Cô thực sự nghĩ rằng tôi không dám động đến cô?
- Cậu động đến tôi hả, tôi rất hoan nghênh. Giống như lúc chiều vậy, người ta nguyện ý cho cậu động tới cả đời.
Từ trong di động vang lên giọng nói dị thường của Hồ Tịnh Tịnh:
-Tiểu Thần yêu quý, đừng tưởng rằng cậu cướp được máy quay là xong hết mọi chuyện. Tôi nói cho anh biết nhé, hôm nay tôi và Tâm Nguyệt đều được cậu tiến vào nhiều lần như vậy, không chừng chúng tôi có tiểu Thần bé nhỏ cho cậu thì sao?
Lương Thần hoàn toàn bị sự vô liêm sỉ của đối phương đánh bại. Hắn bình thường vốn rất tự phụ rằng mình lời nói sắc bén, tài ăn nói hơn người. Nhưng gặp phải một người phụ nữ như Hồ Tịnh Tịnh thì hắn cũng không có cách nào khác. Là một con người, hơn nữa lại là một người phụ nữ mà không cần quan tâm đến thể diện, không cần quan tâm đến sự hổ thẹn, cho dù hắn có mắng ba ngày ba đêm cũng chỉ là phí nước miếng mà thôi.
Nắm tay lại cố nén sự kích động, Lương Thần hít một hơi thật sâu rồi gằn từng chữ:
-Hồ Tịnh Tịnh, cô cứ chờ đó.
Sau đó hắn hung hăng tắt máy. Hắn đã lưu số điện thoại di động của Hồ Tịnh Tịnh vào sổ đen, nhưng cho dù là như thế thì cũng không thể phòng ngừa được việc cô ta sẽ dùng số điện thoại khác quấy nhiễu. Cái đồ tiện nhân này thật là phiền toái.
Chẳng trách Lương Thần cảm thấy đau đầu. Hồ Tịnh Tịnh là con gái Bí thư Tỉnh ủy Hồ Văn Nhạc, không phải hắn nói động là có thể động tới cô ta. Hắn vừa rồi ăn to nói lớn như vậy, tất cả chỉ vì không kìm nổi sự phẫn nỗ và bực tức trong lòng. Việc trừng trị Hồ Tịnh Tịnh căn bản hắn không có khả năng, thế nên mới e ngại lùi bước.
Nhớ lại lời nói vừa rồi của Hồ Tịnh Tịnh, Lương Thần hơi hơi cảm thấy có chút bất an. Hồi chiều quả thật là hắn có xuất mấy lần, nếu thực sự có ảnh hưởng đến Hồ Tịnh Tịnh và Hà Tâm Nguyệt thì thật là… Nhưng nghĩ lại, hắn không khỏi thầm mắng mình ngu xuẩn, với thân phận của Hồ Tịnh Tịnh và Hà Tâm Nguyệt thì căn bản không thể làm như vậy. Có cho lui mười ngàn bước, cho dù hắn có muốn thì Hồ Tịnh Tịnh và Hà Tâm Nguyệt cũng không dám.
Khóa cửa phòng làm việc lại, hắn theo thang máy xuống tầng một đi ra cổng. Tới đó Lương Thần ngoài ý muốn phát hiện ra lái xe kiêm vệ sĩ Từ Dịch Lãng đang ở trong xe nghe điện thoại.
-Rất xin lỗi, anh bây giờ bận nhiều việc quá, không có thời gian. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Thấy Lương Thần đi ra ngoài, Từ Dịch Lãng vội vàng nói hai câu, sau đó cất điện thoại rồi lấy tay mở cửa xe cho hắn.
-Dịch Lãng, làm lái xe cho tôi có phải anh cảm thấy rất buồn, rất không tự do?
Trên đường về nhà, Lương Thần ngồi ở vị trí lái phụ, mỉm cười hỏi gã một câu.
-Tốt mà.
Từ Dịch Lãng bình thường ít lời, rất ít khi nói chuyện. Tuổi gã cũng xấp xỉ Lương Thần, tướng mạo cũng tuấn tú như vậy. Từ khi được điều đến cục Công an thành phố Cẩm Bình, gã cũng với Mưu Dịch Sương, Đỗ Trọng Tiêu trở thành những chàng trai độc thân hấp dẫn nhất ở cục.
-Ngày mai tôi bảo Đỗ Trọng Tiêu lái xe, cho anh nghỉ ngơi một chút nhé.
Cục trưởng đại nhân rất quan tâm cấp dưới. Trực giác nói cho hắn biết là người vừa gọi điện cho Từ Dịch Lãng hẳn là người yêu của gã.
-Vâng.
Từ Dịch Lãng không hề khách khí. Vốn ở cùng nhau đã lâu nên quan hệ của gã với Mưu Dịch Sương, Đỗ Trọng Tiêu đương nhiên là rất thân thiết. Bọn họ có vẻ rất hợp nhau.
Xe tiến vào khu nhà ở của Lương Thần. Dừng lại ở dưới lầu, nhìn theo Lương Thần xách cặp táp bước vào cửa một lát, Từ Dịch Lãng đánh tay lái rời khỏi đó. Trên đường quay về kí túc xá, điện thoại gã lại vang lên. Một tay gã nhấn nút nghe, từ trong điện thoại nghe những âm thanh líu ríu phát ra. Khuôn mặt Từ Dịch Lãng bình thường rất lạnh lùng cứng rắn, bây giờ lại phá lệ, tỏ vẻ bất đắc dĩ, mở miệng nói:
-Ở chỗ nào?
Dừng một chút, gã lại nói tiếp:
-Lát nữa anh đến.
Sáng sớm hôm sau, lái xe tới đón Lương Thần đi làm quả nhiên là Đỗ Trọng Tiêu. Trong ba người thì Mưu Dịch Sương điềm đạm, chắc chắn; Từ Dịch Lãng thì sống nội tâm, chỉ có Đỗ Trọng Tiêu là chẳng hề giữ ý giữ tứ, cứ hay tươi cười thoải mái với Lương Thần, luôn kề vai sát cánh với hắn.
-Sếp Lương, tôi phát hiện ra một bí mật về Dịch Lãng.
Đỗ Trọng Tiêu ngồi lái xe bên cạnh Lương Thần, cười hề hề ra vẻ bí mật, nói:
-Tối hôm qua, Dịch Lãng tới tận nửa đêm mới về, trên người ngoài mùi rượu ra còn có mùi nước hoa phụ nữ nữa.
-Tối hôm qua tôi cũng thấy có người gọi điện thoại cho Dịch Lãng, chắc là cô gái đó.
Đối chiếu lời nói của Đỗ Trọng Tiêu với việc chứng kiến ngày hôm qua, Lương Thần cười nói.
- Hèn gì.
Đỗ Trọng Tiêu cười rung cả vai, nói với giọng khẳng định:
- Chắc chắn giữa hai người sẽ có chuyện đó.
Sau đó y lại nói với giọng nghi ngờ:
-Người này sao lại quen được nhỉ?
Tới cục Công an, Lương Thần lập tức cho gọi Chi đội trưởng hình sự Lô Dũng tới, hỏi về việc thẩm vấn Đào Triết Long, Tiền Tử Hưng. Mặt Lô Dũng đầy vẻ phấn khởi, rất hưng phấn báo cáo chi tiết.
Hai tên Đào Triết Long, Tiền Tử Hưng bị thương không nhẹ, nhưng sau khi được nhân viên y tế chăm sóc và chữa trị thì đã không còn gì đáng lo. Tự biết là khó có thể thoát tội, hai tên này cơ bản là hỏi cái gì thì đáp cái nấy, xem ra có vẻ thành khẩn. Nhưng khi hỏi về việc có kẻ nằm vùng trong hàng ngũ cảnh sát, Đào Triết Long nhất định ngậm miệng không đáp.
Đào Triết Long và Tiền Tử Hưng là hai nhân vật trọng yếu trong đường dây buôn lậu ma túy, trong đó Đào Triết Long lại có đồng phạm ở bộ Công an, hai tên này sa lưới thì đây đúng là công lao rất lớn của cục công an thành phố Cẩm Bình. Vì thế nên Lô Dũng rất hưng phấn.
-Thẩm vấn Đào Triết Long đi.
Lương Thần cảm thấy rất hứng thú. Tên nội gián kia vẫn còn nấp trong hàng ngũ công an tỉnh, hắn nhất quyết rèn sắt khi còn nóng, quyết bắt được nội gian.
-Vâng.
Lô Dũng mặt càng trở nên hăng hái, gã biết là sếp Lương chuẩn bị tự thân xuất mã. Bây giờ toàn bộ cục Công an từ cao đến thấp, có cả gã trong đó, đều không hề nghi ngờ đến năng lực phá án và bắt kẻ ác của Cục trưởng.
Cùng với Lô Dũng đi vào thang máy, ở cửa vào, hắn thấy một bóng dáng mềm mại bước tới.
-Sếp Hứa.
Lô Dũng vội vàng hướng vê phía thủ trưởng chào lớn.
Hứa Phượng Anh gật đầu, sau đó chuyển ánh mắt về phía Lương Thần, vẻ mặt rất bình tĩnh mở miệng nói:
-Sếp Lương, tôi chuẩn bị đi thẩm vấn Đào Triết Long.
-Vậy thì cùng nhau đi.
Lương Thần khẽ thở dài rồi nói. Hứa Phượng Anh rất kiên cường, ngoài dự kiến của hắn. Cô gái này có tư thế rất hiên ngang oai hùng, hoàn toàn không cần nghỉ ngơi. Điều này làm cho hắn tự nhiên cảm thấy rất cảm phục trong lòng.
Trong phòng thẩm vấn ở lầu một, Đào Triết Long đang ngồi ủ rũ trên ghế, ánh mắt nhìn xuống, có vẻ như đang rất hờ hững. Nhưng khi nhìn thấy nữ cảnh sát khuôn mặt đầy anh khí bước vào, trong mắt hắn hiện ra một tia dữ tợn.
-Muốn biết người kia là ai đúng không?
Đào Triết Long cúi đầu cười phát ra tiếng, chủ động mở miệng nói:
-Tôi có thể nói cho các người, tuy nhiên, tôi có một điều kiện.
-Điều kiện gì?
Mắt Lương Thần lóe sáng nhìn về phía tên cầm đầu bọn buôn bán ma túy, thản nhiên hỏi.
-Rất đơn giản, bảo con đàn bà này ngủ một đêm với tôi.
Trên mặt Đào Triết Long lộ ra một nụ cười độc ác, hai tay đang bị còng của hắn chỉ về phía Hứa Phượng Anh.
-Đồ láo xược.
Chi đội trưởng Lô Dũng giận tím mặt. Nếu không có hai vị thủ trưởng ở đây, chắc chắn gã đã cho cái tên khốn khiếp này một cái tát.
-Rất xin lỗi, rất xin lỗi, xem ra yêu cầu này của tôi có vẻ như không tôn trọng sếp Hứa.
Đào Triết Long làm ra vẻ xin lỗi, dường như có vẻ rất thành khẩn, ánh mắt gã lại nhìn về phía Hứa Phượng Anh rồi xúc động nói:
-Anh của sếp Hứa cũng là một cảnh sát giỏi, năm đó có vài lần suýt bắt được tôi. Chỉ có điều đáng tiếc là còn hơi kém một chút, cuối cùng lại anh dũng hy sinh vì nhiệm vụ, chết rất lừng lẫy.
Thân thể Hứa Phượng Anh cứng đờ, chiếc bút máy trong tay cô gãy đôi. Đào Triết Long đúng là hung thủ giết hại anh cô, nhưng trước tiên cần phải làm cho gã khai ra tên nội gian trong hàng ngũ cảnh sát, đó cũng là tên đầu sỏ hại chết anh cô. Cô nhất định không thể buông tha.
-Cứ như vậy đi, chỉ cần sếp Hứa cởi nội y đang mặc trên người tặng cho tôi thì tôi sẽ nói ra thân phận của người đó, thế nào?
Đào Triết Long cười với vẻ điên cuồng khi nghĩ đến cảnh nhục nhã của sếp Hứa mà gã tưởng tượng ra.
-Làm thế nào để miệng hắn sạch sẽ hơn?
Lương Thần quay đầu, hướng về phía Chi đội trưởng Lô Dũng nhíu mày hỏi.
Lô Dũng lập tức ngầm hiểu, y bỏ bỏ ngòi bút đang ghi xuống, đứng dậy đi về phía trước, một tay kéo áo Đào Triết Long lên, một tay kia giơ lên cùng lúc vả một trận vào mặt gã.