Tề Vũ Nhu và Helen nhìn nhau liếc mắt một cái, một người thè lưỡi, một người nhún nhún vai. Còn Mưu Dịch Sương và Từ Dịch Lãng cũng không nói một tiếng, chỉ có Đỗ Trọng Tiêu là cười hì hì đưa điếu thuốc lên, đích thân tự mình châm điếu thuốc, lúc này mới giãi bày:
- Sếp Lương, mấy ngày nay chẳng phải cậu ở bên ngoài làm báo cáo sao? Chúng tôi chỉ sợ một là cậu phân tâm, hai là, cũng muốn tạo cho cậu một niềm vui bất ngờ.
- Lần sau không được phép như vậy, có như thế nào cũng nên gọi điện thoại báo cáo một chút.
Lương Thần từ vẻ mặt tới con mắt đều xê dịch, nhưng sau đó lại lộ ra vẻ mặt tươi cười, ôm lấy vai Đỗ Trọng Tiêu, cười ha hả nói:
- Tự tiện hành động là các anh không đúng, nhưng các anh quả thật cũng lập công lớn. Đợi cuộc họp vào ngày mai sẽ nghiên cứu một chút, sẽ ghi công cho tất cả ba người.
- Chúng tôi chỉ là công trạng nhỏ không đáng giá nhắc tới, mấu chốt là ở sếp Lương. Dưới sự lãnh đạo của cậu, đội quân trở nên mạnh mẽ hơn.
Đỗ Trọng Tiêu cười nịnh mà trả lời:
- Ghi công trạng, nhớ hay không nhớ không có gì đáng kể. Sếp Lương cho tôi và sư ca vài ngày phép, chúng tôi muốn quay về tỉnh thăm người thân.
Lương Thần ngớ ra một chút, sau đó mới nhớ tới Mưu Dịch Sương và Đỗ Trọng Tiêu đều là người Giang Nam. Lúc ấy là vì tìm nơi nương tựa đi nhờ vả Lan thúc mới ngàn dặm xa xôi theo tới Liêu Đông. Trên thực tế, đây cũng là một trong những nguyên nhân mà Mưu và Đỗ hai người tiếp tục lăn lộn theo hắn.
- Vậy tôi cho các anh năm ngày phép.
Lương Thần rất thống khoái phê duyệt.
- Sếp Lương quả là hiểu ý.
Đỗ Trọng Tiêu cười híp mắt, không phân biệt lớn nhỏ ngồi ngang hàng với thủ trưởng, lại mặt dày mày dạn nói:
- Sếp Lương cậu đã lỡ làm việc tốt thì làm cho trót, cho anh em chúng tôi mượn một ít tiền đi đường. Quay về tỉnh người quen rất nhiều, nhất định phải mời họ ăn cơm. Chúng tôi hiện tại trong túi không có tiền, thật xấu hổ.
Mưu Dịch Sương và Từ Dịch Lãng cùng lúc ho nhẹ một tiếng, sau đó xoay người. Loại mặt dày mày dạn trong lời nói, cũng chỉ có tiểu sư đệ bọn họ mới dám mở lời.
- Được được rồi, tôi đã biết, các anh hôm nay trở về tỉnh phải lưu lại số tài khoản. Tôi bây giờ trên người không có tiền mặt. Hôm nay sẽ bớt thời giờ gởi cho các anh.
Lương Thần bất đắc dĩ nói.
- Haha, sếp Lương thật hiểu ý.
Đỗ Trọng Tiêu lại lặp lại câu nói đó, sau đó quay đầu nói với Từ Dịch Lãng:
- Sư ca, anh có ở đây cũng không có ý nghĩa, hay là theo chúng tôi cùng nhau quay về tỉnh?
- Chúng ta đều đi rồi, bên cạnh sếp Lương vốn không có người.
Từ Dịch Lãng lắc đầu nói:
- Tôi phải ở lại đây.
- Dịch Lãng, anh cũng nên theo bọn họ đi chơi vài ngày, tôi bên này sẽ nhờ lái xe Vương.
Lương Thần ánh mắt có chút ươn ướt. Người đồng chí thật tốt! So với kiểu nói năng ngọt xớt của Đỗ Trọng Tiêu, thì trầm mặc ít lời như Từ Dịch Lãng càng đáng tin hơn. Đơn giản cũng nên khiến Từ Dịch Lãng được thư giãn một chút.
- Tôi nói là về phương diện an toàn…!
Từ Dịch Lãng chần chừ một chút. Ai lái xe không là vấn đề, mấu chốt là y ngoại trừ là lái xe ra còn phải đóng vai người vệ sĩ hộ tống Lương Thần.
- Việc Đường Tùng đã tự thú hãy nói sau. Anh xem hai mỹ nữ bên kia là bình hoa sao?
Đỗ Trọng Tiêu ngắm Tề Vũ Nhu, Helen đang mỉm cười nhưng không nói, sau đó lại hướng về phía thủ trưởng đang ngồi đằng hắng một tiếng, rồi xoay cổ về phía Từ Dịch Lãng, vừa đi ra phía cửa vừa cười hì hì nói:
- Anh đừng bận tâm lo nghĩ làm chi, hai người kia mới đáng mặt để hộ vệ sát bên người cho sếp Lương 24 tiếng đồng hồ. Truyện Sắc Hiệp - http://thegioitruyen.com
Lắm miệng! Lương Thần chỉ cảm thấy da mặt có chút nóng rần lên, thẹn quá hóa giận. Nghe tiếng đóng cửa văn phòng vang lên, lại nhìn trộm thấy hai cô gái cười thầm, hắn cố gắng tạo mặt nghiêm, giả bộ tức giận nói:
- Cười cái gì, nghiêm túc một chút đi.
- Thần, chúng tôi cũng phải có thưởng chứ?
Tề Vũ Nhu và Helen đi tới, một tả một hữu đứng ở bên cạnh Lương Thần, cười ngọt ngào nói.
- Có a, thưởng liền cho các cô này.
Lương Thần vươn tay ra, đồng thời đánh nhẹ vào mông đít của hai cô, Sau đó không còn giữ lại nét mặt nghiêm khắc nữa, đổi thành nét mặt dịu dàng nói:
- Cảm ơn, các cô bận bịu nhiều rồi, về ngủ trước đi.
- Câu không cùng chúng tôi quay về sao?
Người đàn ông giọng điệu dịu dàng thân thiết khiến trái tim hai cô gái nảy sinh từng trận gợn sóng. Một tả một hữu ôm lấy cánh tay hắn. Tề Vũ Nhu và Helen trong ánh mắt lộ ra vẻ mặt chờ mong. Vừa rồi thưởng thức bộ phim của 4 tên vô lại tại hiện trường tuy quá xoàng xĩnh, nhưng ít nhiều cũng gợi lên dục vọng khát khao tình yêu của hai cô. Đương nhiên các cô cho rằng sau khi việc lớn đã thành, hắn hẳn cùng các cô quay về 'chúc mừng' một chút.
- Tôi phải lập tức thẩm vấn Đường Tùng.
Lương Thần lắc lắc đầu, nhìn phía khoảng không, trong ánh mắt tràn đầy một nỗi lo lắng, miệng lẩm bẩm:
- Sự việc đã thay đổi.
- Nỗ lực hết sức là tốt rồi, đừng tạo cho bản thân mình áp lực quá nặng nề.
Tề Vũ Nhu tiếp cận cặp môi thơm, đặt một nụ hôn đằm thắm lên môi Lương Thần, sau đó dịu dàng nói:
- Tôi và Helen đi về trước, chúng tôi sẽ đợi cậu trở về.
Helen thấy thế không cam lòng, liền để khuôn mặt cô tiếp cận, hai phiến môi đỏ mọng của cô hôn lên môi Lương Thần, sau còn cho đầu lưỡi đi vào dạo qua một vòng, rồi vẻ mặt đắc ý nhìn Tề Vũ Nhu liếc mắt một cái. Có thể hiện như thế nào cô cũng không thể nào lưu chút tình để khơi gợi dục vọng mãnh liệt của đối phương. Không tiếp nhận ánh mắt coi thường của Helen, Tề Vũ Nhu lắc lắc mái tóc, uyển chuyển bước đến cửa phòng làm việc.
Tề Vũ Nhu sau khi rời khỏi, Lương Thần ngay tại phòng hỏi cung thẩm vấn Đường Tùng. Mặc dù Mưu Dịch Sương đã nói cho hắn biết rõ ngọn nguồn của sự việc, nhưng thái độ chủ động hợp tác của Đường Tùng đã nằm ngoài dự liệu của Lương Thần. Quá trình xét hỏi xem như là thuận lợi, gần như Lương Thần hỏi cái gì Đường Tùng đáp cái đó, quả thực đã biết thì sẽ nói, đã nói là nói cho hết.
Bởi vì Đường Tùng chủ động phối hợp, khiến cho Lương Thần trong quá trình xét hỏi mấy người kế tiếp như Tiếu Tứ, Cá chạch, Chu Xuân Bình, Tào Lực cũng đạt được kết quả thuận lợi. Sau khi cuộc hỏi han kết thúc, Lương Thần lập tức hạ lệnh cho Mưu Dịch Sương và Đỗ Trọng Tiêu để cho hai người dẫn đầu nhóm điều tra hình sự trong đêm chạy tới nhà hàng Bách Hưng bắt Tổng Giám Đốc Tưởng Vinh Hoa về quy án.
Lúc này, Tưởng Vinh Hoa đang ôm người đàn bà say trong giấc mộng đẹp thì bị đội cảnh sát hình sự bắt ngay tại giường. Bốn mươi phút sau đó, Tưởng Vinh Hoa bị dẫn về Cục công an thành phố xét hỏi. Bốn giờ bốn mươi phút, thông qua sự đối chất của Đường Tùng, Chu Xuân Bình, dưới nhân chứng vật chứng rõ ràng gã không còn đường nào chối cãi. Tưởng Vinh Hoa nhận bản án tội giết người, nhưng khi bị hỏi ai là người sai khiến, Tưởng Vinh Hoa bắt đầu trầm mặc.
- Anh hẳn là biết được, phạm tội giết người khó tránh khỏi tội tử hình. Kết quả sẽ thay đổi nếu trong lòng anh còn có chút lương tâm. Không ai có thể cứu được anh, sự lựa chọn duy nhất của anh bây giờ là thà chịu oan ức mà chết hay là chủ động khai ra người chủ mưu để nhận được sự khoan hồng của luật pháp.
Lương Thần biết trong lòng đối phương đang nghĩ gì, vì thế hắn không chút khách khí đập nát ảo tưởng của đối phương, lạnh lùng nói.
- Nếu tôi khai ra người chủ mưu sai khiến tôi làm, cậu có bảo đảm tôi sẽ không chết không? Tôi chỉ cần không chết là được rồi.
Tưởng Vinh Hoa ngước khuôn mặt trắng bệch lên, giọng run run nói
- Tôi không phải quan tòa, cũng không là người đại diện cho pháp luật, cho nên tôi không thể đưa ra bất cứ bảo lãnh nào.
Lương Thần mặt lạnh đi một chút, chậm rãi nói:
- Tôi sẽ ghi chép lại những ý kiến chủ động thẳng thắn mà anh khai báo vào cuốn sổ này, mà việc này sẽ có lợi cho việc xét xử sau này của anh. Quan toà sẽ dựa vào những lời khai của anh để cân nhắc mức hình phạt.
Tưởng Vinh Hoa trên mặt biến đổi thất thường, xem ra, gã đang đấu tranh tư tưởng rất mạnh mẽ. Một lúc sau, khó khăn lắm gã mới mở miệng nói:
- Có thể cho tôi một chút thời gian, để suy nghĩ được không?
Rạng sáng năm giờ rưỡi, cuộc thẩm vấn Tương Vinh Hoa đầu tiên đã chấm dứt, Lương Thần mở to ánh mắt đỏ ngàu, đem biên bản ghi chép lời khai của Đường Tùng, Chu Xuân Bình, Tưởng Vinh Hoa xem lại một lần nữa. Tuy rằng từ đầu đến giờ, vẫn không có chứng cứ gì chứng minh Vương Căng, Trương Hào, Hà Tuấn ba người có hành vi phạm tội, nhưng có thể dễ dàng phủ định vấn đề Trịnh Hổ vì thù riêng mà phóng hỏa phục thù, do đó càng ngày càng rõ ràng nhiều điểm đáng ngờ. Chuyện liên quan đến vụ án tư thù phóng hỏa đang tiến triển trong mắt mọi người.
Lấy nước lạnh rửa mặt, Lương Thần hơi trầm ngâm, lấy điện thoại ra quay số, một lát sau, hắn giọng điệu áy náy mở miệng nói:
- Chủ tịch thành phố Trương, tôi là Lương Thần. Thật là có lỗi sớm như vậy đã quấy rầy ông. Chỉ có điều về vụ án phóng hỏa, cục công an thành phố chúng ta vừa mới có tiến triển mới. Cho nên, tôi trước tiên muốn báo cáo ông một chút.
Trương Bỉnh Lâm luôn luôn có thói quen dậy sớm, khi nhận được điện thoại, ông đang chuẩn bị đi ra ngoài chạy thể dục buổi sáng. Nghe ba chữ "tiến triển mới", ông trong lòng không khỏi bỗng nhiên chấn động. Lẽ nào Lương Thần đã thu thập được chứng cứ xác thực gì? Nhưng sau ông lại nghe đối phương nói "trước tiên', thì liền cẩn thận cân nhắc một chút, lập tức hiểu ngay ý đồ của Lương Thần. Tiểu tử này, rõ ràng là muốn nhờ ông trợ lực để đi đối phó Vương Phục Sinh.
Trầm ngâm một lát, sau khi cẩn thận cân nhắc lợi hại, ông chậm rãi nói:
- Tiểu Lương, tới nhà của tôi, địa chỉ là…..!
Buông điện thoại, Lương Thần hơi nhẹ nhàng thở ra. Nếu Trương Bỉnh Lâm có thể bày tỏ ra thái độ trong sáng, như vậy áp lực mà hắn đang chịu đựng sẽ giảm đi chút ít. Trương Bỉnh Lâm muốn hạ gục Vương Phục Sinh mà vụ án phóng hỏa này không thể nghi ngờ là một cơ hội khó có. Hiện tại xem Trương Bỉnh Lâm có hay không sự quyết đoán, bắt lấy cơ hội này toàn lực giúp đỡ hắn.
Tại cổng của Cục công an, đi trên xe jeep khoảng mười lăm phút, Lương Thần trong lòng bỗng nhiên cảm giác không thoải mái, dường như quên một việc gì quan trọng. Khi nghe Từ Dịch Lãng nói "đi đến khu Thành ủy", thân thể hắn bỗng nhiên chấn động. Hỏng rồi hỏng rồi, cũng không biết tối hôm qua Tề Vũ Nhu và Helen quay về nhà ai. Nếu chẳng may trở về nhà hắn, vậy nhất định Diệp Tử Thanh, Lan Nguyệt sẽ đánh nhau với bọn họ, hậu quả kia..!
Ảo não mà vỗ vỗ trán, hắn lập móc điện thoại ra. Tai nghe Tề Vũ Nhu dùng giọng nói sợ hãi "xin lỗi"', hắn trong lòng cảm thấy lành lạnh. Tiếp theo lại mơ hồ nghe được âm thanh chất vấn đầy phẫn nộ của cô bé Lan Nguyệt "Có phải Tiểu Thần ca gọi bọn cô tới đây không?". Hắn thật nhanh gác điện thoại.
Thật sự là nhà dột lại gặp mưa dầm suốt đêm. Vụ án phóng hỏa đủ làm hắn sứt đầu mẻ trán, như thế đã rất mệt rồi. Bây giờ hậu cung lại châm thêm lửa.
Trong lòng Cục trưởng Lương không khỏi ai thán một tiếng. Sự việc đã bại lộ, đi đời nhà ma rồi.