Chủ tịch thành phố họ Trương, phó chủ tịch cũng họ Trương, cũng có thể cho là trùng hợp, trong tên của Trương Bỉnh Lâm và Trương Lâm Hổ đều có chữ Lâm. Mà trên dưới Ủy ban nhân dân thành phố, mỗi khi nhắc tới "chủ tịch Trương", đầu tiên là liên tưởng tới thường vụ Thành ủy, chủ quản công - kiểm - pháp, Phó chủ tịch thường trực Trương Lâm Hổ. Điểm này có thể nhìn thấy từ phản ứng của Chánh văn phòng Ủy ban nhân dân Lưu Nho. Sau khi tìm hiểu rõ sự kiện trước cửa, đối tượng hồi báo đầu tiên mà y chọn là phó chủ tịch Trương Lâm Hổ, chứ không phải vị chủ tịch Trương Bỉnh Lâm vừa mới được điều đến Cẩm Bình vài tháng nay.
Một núi không thể có hai hổ, một lâm cũng không thể có hai Trương. Trên thực tế từ khi Trương Bỉnh Lâm nhận chức đến nay, việc đầu tiên phải đối mặt không phải là áp lực của Bí thư Thành ủy Vương Phục Sinh, mà là sự khiêu khích của Phó chủ tịch thường trực thành phố Trương Lâm Hổ đối với quyền uy chủ tịch thành phố của y.
Lúc này Trương Bỉnh Lâm cũng nhận được tin tức chính xác về sự kiện lần này, y đứng trước cửa sổ, nhìn ra đám người ngoài cửa, trong đôi mắt lộ ra vẻ suy tư. Trong thời kỳ nhạy cảm liên tục xảy ra những vụ án lớn, áp lực mà bản thân phải gánh chịu từ cục công an thành phố nay vô cùng to lớn, trước mắt lại xuất hiện sóng gió tương tự như vậy, nay phó cục trưởng thường trực Lương Thần, chủ trì công việc cục công an thành phố, không nghi ngờ sẽ bị đẩy lên phía trên đầu sóng ngọn gió.
Đêm qua Lương Thần đích thân đến chi cục ven sông, vì muốn vớt con trai con dâu y lên, không tiếc trở mặt với Phó bí thư Ủy ban Chính trị Pháp luật Cát Nghiệp Phong. Theo lý mà nói, y nợ ân tình của hắn đúng ra trong lúc này phải ra tay trợ giúp, nhưng trực giác cho y biết, có lẽ đây là một cơ hội, một năng lượng tra xét bối cảnh Lương Thần, thậm chí là thúc đẩy Trương Lâm Hổ và Lương Thần đối địch nhau, từ đó có cơ hội đạt được mục đích mượn lực đẩy lực mượn đao giết người, cho nên tạm thời y không cần thiết ra tay.
Nhưng vừa nghĩ đến chuyện đêm qua, Trương Bỉnh Lâm liền cảm thấy khó chịu ở ngực, tràn đầy cơn tức không chỗ giải thoát. Do y không theo kịp thời đại? Hay nói y Trương Bỉnh Lâm không biết cách dạy con? Tên khốn đó gan to tày trời dám chơi trò đổi vợ, may mắn được Lương Thần vớt ra, cũng không để lại chứng cứ gì, nếu không chuyện lan truyền ra ngoài, cái mặt già của y nên chui vào đâu? Sau này làm sao có thể ngẩng cao đầu trước mặt đồng liêu và thuộc hạ? Nghiệp tử, Trương Bỉnh Lâm nhắm mắt lại, trong miệng lầm bầm nói.
Khi nhận được điện thoại từ phía Chánh văn phòng Ủy ban nhân dân Lưu Nho, Lương Thần đang cùng ba người Lô Dũng, Mưu Diệc Lâm, Từ Dịch Lãng bàn bạc về vụ án ở cục công an thành phố. Tai nghe những lời trách móc nhưng không quá khó nghe của chủ nhiệm Lưu, trong lòng Lương Thần không còn cơn tức nữa. Chuyện này khi người ngoài nhìn vào, hắn thân là phó cục trưởng thường trực quả thật có hiềm nghi lỗ mãn. Hắn biết Trương Tú Ngọc là một trong những hung thủ, nhưng người khác không biết, theo trước mắt mà nói, hắn thiếu sót chứng cứ trực tiếp còn đối với chồng và người nhà của Trương Tú Ngọc, trong trường hợp chưa rõ chân tướng mà có hành động quá khích như vậy, cũng là có tình có lý.
Dường như chê khẩu khí của Lưu Nho không đủ nghiêm khắc, Phó Chủ tịch Trương đưa tay lấy điện thoại, dùng giọng điệu vô cùng nghiêm khắc nói:
- Tôi là Trương Lâm Hổ, Lương Thần, cậu nhất định phải đưa ra một giải thích hợp lý với Ủy ban nhân dân thành phố.
- Chủ tịch Trương, Trương Tú Ngọc là một trong những nghi phạm mà chúng tôi xác định có hiềm nghi trong vụ án thảm sát giết chết cả nhà.
Lương Thần rất kiên nhẫn giải thích nói. Tuy là giọng điệu của Trương Lâm Hổ không được thân thiện, nhưng dù gì y cũng là lãnh đạo thành phố, ngoại trừ Bí thư Ủy ban Chính trị Pháp luật Khâu Lĩnh Mai, y là cấp trên cao hơn một bậc. Đạo làm quan phải biết tiến lui, hắn vẫn chưa tự cao đến mức chống đối với Phó Chủ tịch thường trực thành phố.
- Có chứng cớ sao?
Trương Lâm Hổ không phải người dễ lừa gạt, lập tức lớn tiếng hỏi ngược lại.
- Vụ án còn đang trong điều tra.
Lương Thần thầm than đối với việc y gây khó khăn, bất đắc dĩ phải trả lời theo công thức hóa:
- Tin rằng không lâu sau sẽ có kết quả.
- Không lâu của cậu, rốt cuộc là bao lâu? Cậu có thể đợi, đám quần chúng ở trước cửa trụ sở ủy ban không thể đợi. Nếu như không có chứng cứ thiết thực, lập tức thả người cho tôi, đồng thời xin lỗi đương sự và người nhà họ.
Nghe ra được lời đối phương nói đều là từ ngữ thoái thác, đôi chân mày rậm đen của Trương Lâm Hổ cau lại, y nói với khẩu khí mệnh lệnh:
- Còn nữa, nhân viên cảnh sát có ý đồ làm nhục phụ nữ nhất định phải xử lý nghiêm khắc, nếu như xử lý không tốt, chức phó cục trưởng của cậu cũng không cần làm nữa.
Vị phó chủ tịch Trương thật giống như lời đồn, là một con hổ khó trêu chọc. Nghe tiếng tút tút trong điện thoại, Lương Thần bất đắc dĩ nhún vai, hướng về phía ba người Lô Dũng, Mưu Diệc Lâm, Từ Dịch Lãng đang có biểu hiện kì quái nói:
- Tôi nói tiếp, lão Lô, cậu và Dịch Lãng lập tức đem người đến Phong Hà; Diệc Lâm, cậu đem người đi Giang Sở, phải lấy tốc độ nhanh nhất, đem người về đây cho tôi.
- Sếp Lương, vừa rồi...
Lô Dũng cẩn thận hỏi, y vừa nghe ra, là điện thoại lãnh đạo thành phố gọi đến, là bên trụ sở ủy ban thành phố có loạn tử, mà loạn tử đó có liên quan đến hành động buổi chiều của họ. Tuy rằng không nghe được trong điện thoại cụ thể nói gì, nhưng nhìn sắc mặt của sếp, chung quy là không có tin gì tốt.
- Làm tốt việc của cậu, những chuyện khác không cần cậu lo.
Lương Thần cau mày, gõ nhẹ cây bút máy chỉ vào bản đồ trên máy vi tính, nhắc nhở nói:
- Diệc Lâm, từ Cẩm Bình đến Giang Sở, nhanh nhất cũng mất một ngày rưỡi, cậu nhất định phải tranh thủ thời gian.
Nhìn thấy trong mắt y không giấu được u sầu, Mưu Diệc Lâm gật đầu. Y có thể lĩnh hội được, thời gian kéo càng lâu, áp lực đè nén lên người hắn càng lúc càng nặng. Y có thể tưởng tượng được, trong thời gian một ngày rưỡi y rời khỏi, vị sếp trẻ tuổi e là không thể sống ngày tháng tốt đẹp.
- Lập tức xuất phát.
Lương Thần phất tay nói. Ba người Lô Dũng, Mưu Diệc Lâm, Từ Dịch Lãng đáp lại một tiếng, quay lưng rời khỏi văn phòng cục trưởng của Lương Thần. Hô ba người rời khỏi, Lương Thần thở dài. Đối với yêu cầu của phó chủ tịch Trương, hắn dự tính bằng mặt không bằng lòng. Người, dù gì cũng không thể thả, nhưng nếu không thả người, nhất định hắn phải chịu sự khiển trách của cấp trên. Không thể không nói, chiêu này của Trương Tú Ngọc quả thật vô cùng hóc búa, đạt được mục đích mong muốn..
Ba người Lô Dũng, Mưu Diệc Lâm, Từ Dịch Lãng ra khỏi phòng làm việc, đi tới chi đội hình sự chuẩn bị nhân lực xuất phát. Trên đường, Lô Dũng không thể kiềm nén nghi hoặc trong lòng, khẽ nói với hai người Mưu Diệc Lâm, Từ Dịch Lãng:
- Người mà sếp Lương muốn chúng ta bắt, có thật là hung thủ không?
- Sếp Lương nói phải thì phải.
Từ Dịch Lãng vẻ mặt lạnh lùng, cứng rắn đáp một câu.
- Nhưng, trước sau tôi cũng không hiểu, phán đoán của sếp Lương căn cứ từ đâu?
Lô Dũng lo lắng hỏi han. Không mở cuộc họp phân tích vụ án, càng không phát hiện chứng cứ có sức thuyết phục, chỉ là đi đến hiện trường một lần, trực tiếp ra lệnh bắt người. Như vậy khó tránh khỏi sự khó hiểu, hiềm nghi.
- Không cần hiểu, làm theo là được.
Mưu Diệc Lâm mỉm cười:
- Cho đến giờ, vụ án qua tay sếp Lương, bất kể lớn nhỏ, tỉ lệ phá án đều là trăm phần trăm.
- Thần kỳ vậy sao?
Lô Dũng không khỏi há hốc miệng, đây là Moss hay Conan?
- Thần kỳ hay không, chúng ta xem kết quả.
Mưu Diệc Lâm khẽ vỗ vai y, sau đó tăng tốc tiến về phía trước.
Lúc này, những người dân làng Lâm Viên vây quanh trước cửa Ủy ban nhân dân thành phố được lãnh đạo thành phố chính miệng bảo đảm, và dưới sự dẫn dắt của Chánh văn phòng Ủy ban nhân dân thành phố Lưu Nho, đến bệnh viện trung tâm thành phố. Nhưng mà ngoài dự đoán của chủ nhiệm Lưu và người dân, ở trước cửa phòng bệnh, họ bị nhân viên đội hình sự cục Công an thành phố ngăn chặn.
- Xin lỗi, chủ nhiệm Lưu, hiện Trương Tú Ngọc là nghi phạm quan trọng, mọi người có thể vào thăm, nhưng không thể dẫn người đi.
Đỗ Trọng Tiêu tiến lên một bước, kính cẩn chào chủ nhiệm Lưu, nói với giọng điệu bình tĩnh.
- Chính là y, buổi chiều muốn làm nhục vợ tôi chính là y.
Tả Văn Bưu vừa nhìn liền nhận ra cảnh sát trẻ trước mắt, lập tức không khống chế được cảm xúc hô lên. Đám người nhà sau lưng y lập tức dồn ánh mắt phẫn nộ tập trung lên người Đỗ Trọng Tiêu.
- Chủ tịch Trương đã gọi điện thoại cho sếp Lương của các anh, nhất thiết phải lập tức thả người.
Trong giọng nói của Lưu Nho che dấu không được tức giận, lớn tiếng nói.
- Xin lỗi, sếp Lương vừa mới gọi điện thoại tới, yêu cầu chúng tôi cần phải trông giữ tốt nghi phạm.
Đỗ Trọng Tiêu thờ ơ đối với những ánh mắt giống như ánh mắt muốn giết người, không kiêu ngạo không siểm nịnh hướng về phía Lưu Nho nói.
- Lương Thần, y muốn tạo phản sao?
Làm đại quản gia Ủy ban nhân dân thành phố, tính khí tốt của Lưu Nho trên dưới đều biết, nhưng cho dù tính khí tốt đến đâu, y cũng bị hành vi ác liệt "bằng mặt không bằng lòng" của Lương Thần chọc tức không ít. Y lập tức lấy di động ra, trực tiếp bấm số điện thoại của Lương Thần. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Mà lúc này, cảm xúc xúc động phẫn nộ của dân làng đã bắt đầu dồn về phía nhân viên cảnh sát hình sự của đám người Đỗ Trọng Tiêu, trong miệng hô to "thả người" "thả người" làm ồn ào cả một khu phòng bệnh yên ắng, không ít bác sĩ y tá cùng với bệnh nhân đều từ trong phòng khám và phòng bệnh ngó ra nhìn xung quanh.
Phó chánh văn phòng Ủy ban nhân dân Lưu Hoa Liên giơ hai tay, hô:
- Mọi người bình tĩnh, bình tĩnh. Tin chúng tôi, tin chúng tôi nhất định sẽ cho mọi người lời giải thích vừa ý.
Nhưng mà mặc cho y hô thế nào, cũng không khống chế được cảm xúc của dân làng.
Đúng lúc này, bên hành lang truyền tới tiếng bước chân vang dội. Những người có mặt ngạc nhiên quay đầu lại, nhìn thấy lại có một đội cảnh sát ăn mặc chỉnh tề đi tới, người đi trước là một thanh niên còn rất trẻ, dáng vóc cao ráo, một sao hai gạch trên vai đặc biệt khiến người khác chú ý.
Gọi điện thoại không ai nghe, chủ nhiệm Lưu đang tiếp cận với cơn thịnh nộ nhìn thấy bóng dáng người thanh niên trước mặt, lập tức bước nhanh tới, lớn tiếng nói:
- Lương Thần, rốt cuộc cậu có ý gì?
- Chủ nhiệm Lưu.
Đảo mắt qua đám dân làng đang kích động phẫn nộ, Lương Thần khẽ mỉm cười nói:
- Trương Tú Ngọc quả thật có hiềm nghi lớn, cho nên đối với cô ta thi hành trông giữ là cần thiết.
- Bản thân cậu là cục trưởng công an, cậu nên biết, không có chứng cớ, tuyệt đối không thể tùy tiện bắt người, càng không thể phi pháp giam cầm tự do của người khác. Lương Thần, cậu như vậy là trị pháp phạm pháp.
Chủ nhiệm Lưu không chút khách khí trách mắng.
- Chủ nhiệm Lưu nói quá lời.
Lương Thần thu hồi nụ cười, nhíu mày nói:
- Nếu không có đầy đủ phần chắc, tôi tuyệt đối sẽ không dễ dàng bắt người. Liên quan đến vụ án thảm sát Cát gia, tuy rằng lãnh đạo cấp trên liên tục thúc giục, áp lực trong cục cũng rất nặng nề, nhưng mà tôi cũng không vô vị đến nỗi bắt một người vô can để bù vào.
- Chứng cớ đâu? Không có chứng cớ, xin hỏi phần chắc của cậu từ đâu mà có?
Chủ nhiệm Lưu tức giận chất vấn nói.
- Tôi cần thời gian hai ngày, tôi sẽ bắt tất cả hung thủ thật sự của vụ án thảm sát Cát gia.
Giọng điệu của Lương Thần không cao, nhưng tuyệt đối có thể gọi là có khí phách.
Đón nhận ánh mắt tràn đầy lòng tin của hắn, cơn tức trong đầu của chủ nhiệm Lưu đã giảm bớt mấy phần. Y vẫn chưa bị lửa giận đốt cháy lý trí, cho nên y vẫn có thể phân biệt được lòng tin của hắn là ngụy tạo hay cố gắng chống đỡ. Nếu thật sự như hắn nói, có thể trong thời gian hai ngày phá được vụ án thảm sát giết cả nhà Cát gia, vậy thì không chỉ đối với áp lực mà cục Công an thành phố luôn gánh chịu, quan trọng hơn là đối với Thành ủy Ủy ban nhân dân thành phố, có hiệu lực xoa dịu rất lớn. Ý nghĩa này, tuyệt đối không phải là tầm thường.
- Đừng nói láo, vợ tao không thể là hung thủ, tên họ Lương kia, tao…
Tả Văn Bưu tròng mắt đỏ lên lao về phía Lương Thần, nhưng bị nhân viên cảnh sát hình sự chặn lại.
- Anh là chồng của Trương Tú Ngọc, đúng không?
Biết rõ y bị mê muội, tình có thể tha, nhưng nghe y xuất ngôn thô tục, trong lòng Lương Thần không khỏi trào lên từng cơn tức giận, hắn tách người cảnh sát hình sự chặn trước người, bước đến trước mặt Tả Văn Bưu.
- Tao là tổ tông của mày.
Tả Văn Bưu mất đi lý trí đấm ra một quyền, một tiếng bụp, đánh trúng má của hắn. Một cú đấm trúng đích, Tả Văn Bưu giật mình một cái, dường như không nghĩ đến mình dễ dàng đánh trúng đích như vậy. Đang chuẩn bị đánh tiếp, nhưng lại bị hắn nắm chặt, không thể cử động.
-Tâm trạng của anh tôi có thể hiểu được, cho nên cú đấm này tôi không tính với anh.
Khóe miệng Lương Thần xuất hiện chút máu, để tránh sự việc ầm ĩ và trở nên gay gắt, hắn cố ý chịu đòn này của y.
- Nhưng tôi phải nhắc nhở anh, hành vi của anh không thể giải quyết bất cứ vấn đề gì, kể cả không thể che giấu sự thật vợ anh là hung thủ giết người.
-Tao…
Tâm trạng của Tả Văn Bưu lại bắt đầu kích động lên, dùng sức giật lại đôi tay của mình.
- Bây giờ, có bao nhiêu cặp mắt nhìn thấy, kể cả người nhà của anh, lãnh đạo, đồng nghiệp và thuộc hạ của tôi, còn có bác sĩ y tá và bệnh nhân trong bệnh viện, hay là chúng ta đánh cược.
Lương Thần nắm chặt cổ tay của y, với giọng trầm nói lớn:
- Thời gian hai ngày, nếu như tôi không thể chứng minh Trương Tú Ngọc là hung thủ, vậy thì, chức phó cục trưởng này tôi không làm nữa, tôi cũng cam tâm tình nguyện chấp nhận xử phạt của cấp trên, đồng thời từ làng Cẩm Bình đến làng Lâm Viên, vừa đi vừa khấu đầu xin lỗi đến trước cửa nhà của anh.
Nói tới đây, Lương Thần quay đầu lại, hướng về phía một người đứng xem đang móc di động ra quay phim, khẽ mỉm cười nói:
- Nếu như sợ tôi nuốt lời, có thể học hỏi cô gái xinh đẹp này, quay lại làm chứng.
Nghe cục trưởng trẻ tuổi nói vậy, tất cả mọi người kể cả Tả Văn Bưu và người nhà y trong đó không khỏi ngạc nhiên, giờ là thời đại công nghệ thông tint, với tốc độ truyền tải khủng khiếp và công cụ tìm kiếm hùng mạnh, nếu như hắn thật sự nuốt lời, vậy thì quay lại đoạn phim này cũng đủ để làm cho hắn thân bại danh liệt, tiếng xấu đồn xa. Nhưng mà nói theo góc độ khác, điều này cũng chứng minh sự tự tin mạnh mẽ của vị phó cục trưởng trẻ tuổi này.
Trên mặt Tả Văn Bưu có vẻ thay đổi, rất rõ ràng, y vừa đấm hắn một cái có lẽ cũng đã được quay lại, nếu như tiếp tục ra tay, người mất mặt trên mạng không phải là hắn nữa. Bản thân mình vốn chiếm có lý, giờ có lẽ cũng đã trở thành vô lý rồi.
- Thế nào, có dám cược hay không?
Lương Thần từ từ buông tay y, lau đi vết máu trên khóe miệng, tiếp tục hỏi.
- Cậu như vậy coi như quân lệnh trạng(giấy bảo đảm thực hiện quân lệnh) sao?
Theo một giọng nói nghiêm khắc truyền tới, từ trong đám đông, có một người đàn ông trung niên bước ra bóng dáng khôi ngô, tướng mạo uy nghiêm.
- Chủ tịch Trương.
Nhìn thấy người đang đến, chủ nhiệm Lưu cùng lúc cảm thấy ngạc nhiên thì cũng không khỏi thở phào nhẹ nhõm, liền bước tới.