Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.Mắt thấy hai cô gái cả vú lấp miệng em, từ chỗ hùng hùng hổ hổ, bỗng nhiên quay ngoắt một trăm tám mươi độ, hạ mình tới xin lỗi, Lương Thần không khỏi hơi sờ sợ. Nhưng sau đó hắn hiểu được nhất định đó là do hai cô gái này biết được chủ nhân của chiếc xe Hồng Kỳ này là ai mới có hành động xin lỗi như vậy. Hắn suy nghĩ một chút, quả thật ở đất nước cộng hòa này, uy thế của Diệp lão đã đạt tới đỉnh cao, căn bản không có ai sánh bằng.
Hai cô gái này không kiêng nể gì mà dám đua xe trên quốc lộ đông đúc thì chắc chắn là con nhà có thế lực, nhưng khi biết đụng tới Diệp lão thì cũng chỉ biết ngoan ngoãn cúi đầu nhận lỗi.
- Thanh Oánh, cô.
Ánh mắt Lương Thần hướng về phía Diệp Thanh Oánh và Vương Phỉ Hạm. Nhận hay không nhận lời xin lỗi này, đương nhiên hắn còn xem ý tứ hai người.
- Chúng ta đi thôi, Thái Gia Gia hẳn là đang sốt ruột chờ.
Diệp Thanh Oánh hạ giọng nói. Cô tuy trong lòng cũng rất tức giận nhưng với đức tính khiêm tốn, cô cũng không muốn nhiều chuyện. Hơn nữa cô sợ người đàn ông của mình có thể gặp chuyện phiền toái.
Vương Phỉ Hạm trong lòng cũng suy nghĩ không khác Thanh Oánh mấy. Dưới bầu trời thủ đô, có biết bao nhiêu người có máu mặt. Dân gian lưu truyền một câu "không đến thủ đô, thì không biết có bao nhiêu đại quan" cũng không phải không có lý. Nếu hai cô gái đã có thái độ xin lỗi, hai người cũng không thể không tha, gây chuyện thì sẽ càng phức tạp. Bởi vậy, họ dùng ánh mắt ra hiệu cho Lương Thần nên chấm dứt chuyện này tại đây.
Lương Thần rất hiểu tâm lý Diệp Thanh Oánh và Vương Phỉ Hạm. Hắn cũng gật đầu, nhưng cũng chưa thể hiện vẻ hòa nhã đối với hai cô gái vừa xin lỗi kia, đỡ lấy cánh tay cố giúp Diệp Thanh Oánh xoay người quay lại xe.
Diệp Tử Thanh, Vương Phỉ Hạm cũng lên xe theo. Nhị Trụ cũng tiến lên một bước, hướng về phía hai cô gái đang xấu hổ, dường như nửa muốn nửa không cuối cùng trầm giọng nói với mấy cô:
- Để lại số điện thoại di động của các cô, với những hư tổn của chiếc Hồng Kỳ này, tôi phải báo cáo chi tiết với thủ trưởng.
- Này, cái này không cần chứ.
Vừa nghe người đàn ông trung niên hỏi số điện thoại, Giang Gia Dung và Đào Kỳ Kỳ cùng thay đổi sắc mặt, cười nhẹ, mèm mỏng nói:
- Bồi thường bao nhiêu tiền chúng tôi đều chịu, chỉ có điều, chuyện nhỏ này xin ông đừng làm kinh động đến Diệp lão được không?
Đối mặt với sự cầu khẩn của hai cô, Nhị Trụ lại thờ ơ. Ông ta bước lại sau xe BMW của hai cô, ghi nhớ lấy số xe rồi quay nhanh lại xe mình. Chiếc xe khởi động, đang lúc chuẩn bị rời đi thì ở cách đó không xa, một chiếc xe Jeep phóng nhanh như điện tiến tới. Một tiếng phanh xe chói tai vang lên, chiếc xe Jeep đậu ngay trước chiếc xe Hummer, chỉ cách chừng một cánh tay.
Cửa xe mở ra, từ trên xe bước xuống ba người đàn ông khôi ngô, mày rậm mắt to, mũi thẳng, tướng mạo anh tuấn không kém gì Đào Ký và Vương Sâm, nhưng lại có vẻ như đầy đủ mười phần.
- Trời ạ, anh ta sao lại đến nhanh vậy?
Giang Gia Dung che môi thất thanh nói, vừa gọi điện thoại có một lúc mà đã tới rồi.
- Tôi biết mà, lão trư này luôn theo sau chúng ta.
Đào Kỳ Kỳ oán hận nói, như cảm thấy không hề bất ngờ. Mỗi khi cô đi chơi đâu, Hình Vũ luôn đi theo sau, bảo vệ sự an toàn cho cô. Kỳ thật cô biết, Hình Vũ thích mình, nhưng cô không có cảm giác gì với anh ta. Anh ta là con một người cấp dưới của ông nội, hiện nay công tác tại cục cảnh vệ, gia cảnh trong mắt cô là bình thường, ngoại trừ sức hấp dẫn ở sự mạnh mẽ, vào lúc cần thiết có thể gọi trợ giúp, cô hiện tại không cảm thấy ý nghĩa nào khác về sự tồn tại của Hình Vũ.
- Kỳ Kỳ, ai ức hiếp em?
Hình Vũ trừng mắt, ánh mắt rất tự nhiên nhìn về phía chiếc xe Hummer. Tiểu thư Giang y đã biết, mà Đào Ký và Vương Sâm công tử y cũng đã quen thuộc. Vận dụng biện pháp loại trừ đơn giản, người đầu sỏ trêu chọc Đào Kỳ Kỳ khẳng định chính là người trên chiếc xe Hummer và chiếc xe Hồng Kỳ đó.
Nóng lòng để chứng minh giá trị của mình với người mình thích, Hình Vũ không đợi Đào Kỳ Kỳ mở miệng, tiến lên hai bước, hơi cúi xuống mở cửa kính xe rất không khách khí nói:
- Mấy người các ông xuống xe cho tôi.
- Hình Vũ, anh cút đi cho tôi nhờ.
Đào Kỳ Kỳ không kìm nổi cơn giận. Còn muốn đắc tội với người ta sao? Ngồi trên xe rõ ràng là nhân viên cảnh vệ của Diệp lão, đâu phải mới nghe nói. Muốn đánh chó còn phải xem chủ nhân. Chỉ cần Diệp lão còn ở trên đời một ngày thì với cảnh vệ của Diệp lão, người khác cũng không được vô lễ.
- Kỳ Kỳ.
Hình Vũ không khỏi ngạc nhiên. Y vội ngẩng đầu nhìn cô gái, lại không nghĩ rằng chẳng những cô không cảm kích mà ngược lại ngay trước mặt nhiều người như vậy còn mắng y. Y liếc nhìn hai người anh em đằng sau, sắc mặt có chút sượng sùng.
- Tôi bảo anh cút, anh không nghe thấy sao?
Đào Kỳ Kỳ mặc kệ cho Hình Vũ thế nào, nguyên nhân căn bản là sự tức giận, uất nghẹn trong bụng phát tác ra ngoài, lúc này tìm được nơi trút giận, vì thế không chút do dự trút lên người Hình Vũ, mắng té tát y.
Nhị Trụ ngồi ở vị trí phó lái không hề nhúc nhích, mặt không hề thay đổi nói với Hình Vũ hai chữ:
- Tránh ra.
Hình Vũ khuôn mặt lúc xanh lúc trắng. Y tuy không xoay người lại nhưng cũng có thể đoán được hai người anh em phía sau đang nhạo báng và châm chọc y trong bụng. Y bình thường luôn thổi phồng rằng tiểu thư nhà họ Đào thông minh sắc sảo, tâm đầu ý hợp, vậy mà nay lại như bị một cái tát nẩy lửa như thế này. Y vốn mong đến đây để ngẩng đầu lên nhưng lại thu được kết cục như vậy. Bây giờ y cảm thấy mình tiện nhất là nên về nhà.
Đào Kỳ Kỳ có gì đặc biệt hơn người, chỉ là ỷ vào gia thế mà thôi. Nếu không phải nhờ vào ông nội thì có gì mà tôi phải nịnh bợ cô.
Y cúi đầu hung tợn ghé vào trong xe dừng ở chỗ người đàn ông trung niên, chẳng những không tránh ra như lời của đối phương mà ngược lại như khiêu khích đặt một bàn tay lên cửa xe. Y cũng là con người, cũng có lòng tự trọng. Y không thể quay qua Đào Kỳ Kỳ mà trút giận mà phải trút giận lên người khác.
Lông mi Nhị Trụ lại nhướng lên, ông ta mở miệng nói:
- Tránh ra.
Hình Vũ mắc điếc tai ngơ, vẫn đứng yên ở chỗ cũ, thái độ hết sức khiêu khích. Lúc này bên tai y lại vang lên giọng nói hổn hển trách móc của Đào Kỳ Kỳ, nhưng y tự động không để ý tới.
Một bàn tay như tia chớp chộp lấy ngực Hình Vũ, chỉ nghe thấy một tiếng "bốp" vang lên, bị bàn tay rắn chắc của Hình Vũ ngăn lại. Trên mặt Hình Vũ lộ ra vẻ khinh thường. Y cười, rất muốn nói một tiếng:
- Đại thúc, ông lớn tuổi như vậy rồi còn muốn động thủ, để ý đến thắt lưng của ông đó.
Bàn tay hai người chạm nhau, sau đó bắt đầu đánh giá kình lực. Rất nhanh, sắc mặt Hình Vũ lập tức thay đổi, đầu tiên là sợ hãi, sau đó dừng lại, cuối cùng lại biến thành khó tin.
Y đã tập võ từ nhỏ, mười tám tuổi nhập ngũ sau kỳ thi vào trường quân đội. Không đến hai năm sau khi nhập ngũ được tuyển vào đại đội đặc biệt của quân khu thủ đô, năm trước được điều về cục cảnh vệ trung ương. Tạm thời tuy rằng y không có sự hỗ trợ từ bên ngoài nhưng đến khi có thời cơ chín muồi thì cơ hội được làm cảnh vệ cho các vị lãnh đạo cấp cao là rất lớn.
Cục cảnh vệ trung ương được xem là nơi ngọa hổ tàng long, trong đó cao thủ nhiều không kể xiết. Mặc dù đã có đánh giá cơ hội nhưng y lại tự tin mình có thể vượt qua bất cứ kẻ nào. Nhưng mà trước mắt y, một chuyện tưởng như không thể lại xảy ra thật, bàn tay nắm lấy y như là xương đồng da sắt, mặc cho y ra sức như thế nào cũng không thể cử động được. Bị cánh tay kia giữ chặt, tay y truyền tới từng cơn đau nhức. Y nghĩ đến quả đấm thép lúc này dường như đều biến thành bã đậu, lúc này nguy cơ thất bại đã thấy rõ.
Một phút trôi qua, trên trán Hình Vũ xuất hiện những giọt mồ hôi, trong mắt hiện ra vẻ thống khổ, nhưng y vẫn kiên trì chống đỡ. Sư phụ dạy y đã từng nói, không có lúc nào được phép khinh địch, vậy mà nay y chưa kịp phạm lỗi đã phải trả giá. Y có nằm mơ cũng không nghĩ rằng người đàn ông trung niên có tướng mạo xấu xí này lại có chưởng lực đáng sợ đến như vậy.
Cảm thấy mình không thể chịu đựng hơn được nữa, Hình Vũ hít sâu một hơi, tay kia hóa thành chưởng đao, hung hăng giơ tay về phía cửa sổ bổ tới. Đang còn đánh giá kình lực đối phương vậy mà đã bị ra tay trước. Chịu cảnh yếu thế như vậy, y không thể không dùng sự khéo léo để cứu vãn tình hình.
Có lẽ bị chưởng đao của Hình Vũ uy hiếp nên cánh tay Nhị Trụ bỗng nhiên rút lại. Nhưng lập tức, cánh cửa xe đột nhiên văng ra, đánh mạnh một cái lên người Hình Vũ.
Trước sự tác động mạnh mẽ đó, cả người Hình Vũ lảo đảo lui về phía sau. Y còn chưa kịp đứng vững thì thấy một bóng người từ trong xe lao ra, hét to nắm tay tung chưởng vào đầu y.
Hình Vũ bình thường phản ứng mau lẹ, không ngờ lúc này không tránh kịp một quyền trúng đầu. Y chỉ trơ mắt nhìn nắm tay phóng tới trong tầm mắt mình. Cuối cùng khi cách chóp mũi y độ hai ly thì nắm tay dừng lại. Quyền phong mạnh mẽ trước trán y đột nhiên gợi lên ý nghĩ nếu một quyền này đánh thật vào chỗ đó thì kết quả sẽ là cái gì xảy ra.
Hình Vũ và hai thanh niên đi cùng trợn mắt há hốc mồm. Từ khi Hình Vũ bị cửa xe đánh bật ra tới khi người đàn ông trung niên ra quyền, toàn bộ động tác dường chỉ xảy ra trong nháy mắt, nhanh đến mức khiến cho bọn họ vốn được huấn luyện kỹ càng cũng không kịp phản ứng gì.
Nhị Trụ chậm rãi thu hồi quyền, lạnh lùng liếc mắt nhìn Hình Vũ đang đứng ngây như phỗng, xoay người bước về xe. Chiếc Hummer và chiếc Hồng Kỳ nhanh chóng rời khỏi hiện trường. Đào Kỳ Kỳ và Giang Gia Dung cũng không thèm liếc mắt nhìn Hình Vũ một cái, đều tự ngồi vào xe BMW, khởi động xe đồng loạt rời đi.
Con cóc có nhảy nhót như thế nào cũng không ăn được thịt thiên nga. Đào Ký và Vương Sâm ánh mắt đều lộ vẻ khinh thường. Cho dù Hình Vũ có thể đánh lại nhưng chung quy lại khoảng cách đối với bọn họ vẫn còn quá xa. Đôi khi có môn đăng hộ đối không cũng phải xem lại. Lùi một bước mà nói, cho dù Đào Kỳ Kỳ có đồng ý thì gia đình họ Đào cũng sẽ không cho phép hai người kết giao.
Hai người đó lên xe, lái xe theo sau Đào Kỳ Kỳ và Giang Gia Dung. Từ đầu đến cuối trên quốc lộ không ngớt xe cộ qua lại nhưng không có một chiếc xe nào có gan dừng lại xem cảnh náo động đó. Tất cả đều nhanh chóng nhấn ga rời khỏi đó càng nhanh càng tốt.