Quan Lộ Trầm Luân

Chương 367: Sát khí của người đẹp



Đọc Truyện Online Tại Truyện FULLNghe tiếng nhạc chuông quen thuộc, Lý Minh Dương vội vàng cầm di động lên, sau đó đi đến một bên hạ giọng nói:

- Tiểu Nhã à! Ồ, em tới chỗ anh bây giờ hả? Anh vừa đi ăn cơm cùng Hinh Đình và Lương Thần xong. Ừ, buổi chiều anh còn phải họp. Được! Ngốc ạ, một lát nữa anh sẽ về gặp em trước!

Nghe Lý Minh Dương nói, Lý Hinh Đình hé miệng cười cười, giơ tay kéo cánh tay Lương Thần nói:

- Thôi không quấy rầy cuộc hẹn ngọt ngào của vợ chồng son nhà người ta, đưa chìa khóa cho tôi, tôi và Nhu tỷ đi về trước!

Lương Thần đành phải ngoan ngoãn mà đưa chìa khóa, lúc này Lý Minh Dương cũng đã nghe điện thoại xong, khi quay lại cũng không nhắc lại câu đề nghị Lý Hinh Đình và Tề Vũ Nhu đến chỗ y nghỉ ngơi nữa. Chủ tịch huyện Lý cũng có chừng mực, nếu để bạn gái Hoàng Tiểu Nhã và Lý Hinh Đình, Tề Vũ Nhu gặp mặt, Lý Hinh Đình là em họ của y, đương nhiên không vấn đề gì, nhưng Tề Vũ Nhu thì lại khác. Nếu để bạn gái biết y có ý đồ với Vũ Nhu thì sẽ có chuyện không hay xảy ra! Tuy rằng Tề Vũ Nhu sắc đẹp rung động lòng người, nhưng cân nhắc lợi hại, suy nghĩ thận trọng và bình tĩnh lại chiếm ưu thế. Y dù sao cũng muốn cùng Hoàng Tiểu Nhã bàn chuyện cưới xin, cho nên so sánh hai việc, về phương diện này bạn gái đương nhiên là quan trọng hơn!

Sau khi Lý Hinh Đình dìu Tề Vũ Nhu lên taxi đi khỏi, Lương Thần và Lý Minh Dương cũng tự lái xe rời đi. Lý Minh Dương quay về khu nhà nghỉ của Huyện ủy tận dụng thời gian gặp bạn gái hẹn hò nghỉ ngơi chăm sóc một phen, còn Lương Thần thì trở lại Huyện ủy, nghỉ trưa uống trà trong phòng làm việc của mình.

Buổi chiều, Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện Giang Vân mời dự họp hội nghị thường vụ, thảo luận riêng biệt về vấn đề sửa chữa và cải tạo mỏ than tại các xã, thị trấn xung quanh huyện Giang Vân. Cuối tháng Ba đầu tháng Tư, Lương Thần dẫn đội quản lý đặc biệt hành động, cùng nhiều văn kiện yêu cầu các mỏ than nhỏ kém chất lượng đã bị lệnh cưỡng chế phải đóng cửa, bởi vậy dẫn tới sự phản đối kịch liệt của nhóm ông chủ các mỏ quặng. Nhưng cuối cùng sau khi Cục Than – Khoáng sản thành phố, Cục Quản lý giám sát an toàn sản xuất thành phố và các tổ công tác liên ban ngành tiến hành khảo sát thực địa và báo cáo. Ủy ban nhân dân thành phố Liêu Dương đã thông qua quyết định sửa chữa và cải tạo các mỏ than nhỏ của thị trấn và các xã xung quanh huyện Giang Vân.

Mà hiện tại, các thế lực xấu ở huyện Giang Vân đều đã bị nhổ tận gốc, trật tự xã hội dần dần ổn định hài hòa. Việc sửa chữa và cải tạo các mỏ than xung quanh cuối cùng cũng bước vào giai đoạn bắt đầu.

Lương Thần làm Bí thư Ủy ban Chính trị - Pháp luật Công an huyện, ủy viên thường vụ, đương nhiên cũng tham dự hội nghị thảo luận. Lương Thần cũng không có hứng thú lắm với mấy cái gọi là sửa chữa, cải tổ… Trách nhiệm chính của hắn là công-kiểm-pháp. Giám sát việc chấp hành pháp luật, duy trì ổn định xã hội mới là điều hắn quan tâm, cũng có thể nó là nhiệm vụ của hắn. Đối với công tác kinh tế, hắn hoàn toàn là người thường. Nếu là người thường, thì tốt nhất là giơ tay, đi theo đại đa số là được!

Tuy nhiên, khi nói đến công việc tỉ mỉ cụ thể để sửa chữa và nâng cấp mỏ than, cũng vì việc này mà đề cử người lãnh đạo và phụ trách phù hợp nhất, Lương Thần không ngờ mình lại bị đề xuất. Mà người đề nghị trước, chính là Chủ tịch huyện Lý Minh Dương.

Chủ tịch huyện Lý đầu tiên là dùng giọng điệu biểu dương khẳng định biểu hiện ưu tú và thành tích đạt được trong thời gian trước đây khi Lương Thần làm công tác chuyên quản lý các mỏ than nhỏ. Sau khi tâng bốc hết lời, thì đến giao trọng trách. Về phương diện Lương Thần có đảm nhiệm được công việc gian khổ phức tạp này hay ko, Chủ tịch huyện Lý không chút che giấu vẻ mặt biểu đạt sự tin tưởng mãnh liệt của mình.

Đề nghị của Lý Minh Dương chiếm được sự ủng hộ của đại đa số ủy viên thường vụ. Chỉ có Trưởng ban tổ chức cán bộ Lăng Lam, Phó bí thư Trịnh Ngọc là không tỏ thái độ. Hai người không phải cho rằng Lương Thần không có năng lực làm việc này, chỉ có điều cảm thấy ủy viên thường vụ phân công công việc như vậy là không đúng chức năng của cơ quan này. Lương Thần đã có phân công quản lý công tác hiện tại, trong trường hợp này, không quan tâm đến nguyện vọng của người ta mà áp đặt trọng trách, rõ ràng không hợp tình lý.

- Rất cảm ơn tín nhiệm của Chủ tịch huyện Lý và sự ủng hộ của các vị!

Lương Thần cười mỉm mà mở miệng:

- Bản thân tôi cũng rất muốn thực hiện trọng trách này, chỉ có điều, công tác ổn định xã hội mà tôi phụ trách gần đây nhất, lại đang trong thời kỳ quan trọng đỉnh điểm. Tuy rằng đã đạt được một vài thành tựu, nhưng chúng tôi không thể vì vậy mà buông lỏng, mà thậm chí còn phải có thái độ nghiêm túc và cẩn thận hơn để đối mặt với những tình hình khó khăn mới. Hơn nữa, tôi cho rằng trên phương diện công tác kinh tế, có rất nhiều đồng chí đang ngồi ở đây am hiểu hơn nhiều so với tôi. Ví dụ như đồng chí Cổ Bình!

Nghe xong đề nghị của Lương Thần, Phó chủ tịch thường trực huyện Cổ Bình không khỏi ngẩn ra. Ông ta thật không nghĩ là Lương Thần sẽ đề cử mình. Còn lại Chủ nhiệm ủy ban kỷ luật Khương Truyện An, Trưởng ban Tuyên giáo Triệu Bộ Thư cũng có chút thất thần. Từ sau sự kiện Tề Học Quy, bọn họ một hàng ngũ không thể không cụp đuôi làm người. Bình thường làm việc cần khiêm tốn có khiêm tốn, cơ bản là giống như đem quyền lực chắp tay cho mấy người ngoài Lý Minh Dương, Trịnh Ngọc, Lăng Lam này.

- Đồng chí Cổ Bình quản lý công tác kinh tế của huyện nhiều năm, kinh nghiệm dồi dào, làm người phụ trách việc sửa chữa và cải tạo mỏ than lần này, tôi cho rằng hoàn toàn thích hợp!

Lương Thần tiếp tục đề cử nói.

Sau khi kết thúc hội nghị thường vụ, Lý Minh Dương gọi Lương Thần về phòng làm việc của Chủ tịch huyện, ngay câu đầu tiên đã hung hăng nói:

- Tên khốn anh cho dù là không đồng ý đảm nhận trọng trách này, thì cũng không nên đẩy sang cho Cổ Bình chứ? Cố tình phá bài của tôi đúng không!

- Anh còn nói không biết ngượng!

Lương Thần nghiêng đầu liếc mắt nhìn đối phương một cái rồi cười lạnh nói:

- Chẳng nói chẳng rằng ném vào đầu tôi gánh nặng lớn, ngay cả trao đổi bàn bạc trước cũng không có! Với lại Cổ Bình thì làm sao? Cổ Bình làm Phó chủ tịch thường trực huyện nhiều năm như vậy, vẫn quản lý công việc kinh tế, để ông ta chịu trách nhiệm công việc phân công này lại chả quá là hợp lý!

- Cổ Bình không phải người cùng phe, có thích hợp cũng không thể dùng được! Đạo lý này chẳng lẽ anh cũng không hiểu à?

Lý Minh Dương nheo hai mắt lại, lạnh lùng trả lời đối phương một câu.

- Đạo lý nhỏ mọn này không cần anh dạy. Nếu anh cảm thấy ông ta không thích hợp, thì anh đổi người khác đi.

Lương Thần chẳng muốn cãi cọ với đối phương, lười biếng nói:

- Tuy nhiên, nếu tôi là anh, chắc chắn tôi sẽ đem việc này giao cho ông ta!

- Ý anh là gì!?

Lý Minh Dương nhướng mày lên hỏi.

- Cổ Bình và Tề Học Quy có quan hệ mật thiết với nhau, cũng không phải cái gì tốt đẹp, nếu có thể thì nhân tiện chỉnh đốn luôn.

Lương Thần nói không chút để tâm.

- Tiểu tử anh thật là nham hiểm!

Lý Minh Dương khoanh tay, trầm ngâm một lát rồi ngẩng đầu liếc mắt nhìn Lương Thần một cái, bĩu môi nói.

Bốn giờ rưỡi chiều, Lương Thần lái xe quay trở về khu nhà của phòng công an huyện. Tuy rằng hiện giờ đã lập gia đình, nhưng tình trạng của hắn ở Giang Vân cũng không thay đổi. Ở đây, hắn vẫn lẻ loi một mình. Chỉ vào cuối tuần thì hắn mới quay về Liêu Dương.

Đến trước cửa, theo bản năng mà lấy chìa khóa ra, nhưng lại sờ soạng trúng khoảng không. Lúc này hắn mới nhớ ra chìa khóa của mình đã bị Đình tỷ lấy đi, mà điều này cũng có nghĩa là, Đình tỷ và Tề Vũ Nhu hiện giờ vẫn đang ở chỗ của hắn mà chưa rời khỏi.

Giơ tay nhẹ nhàng gõ cửa, một lúc sau vẫn không hề có động tĩnh gì.

Lương Thần cảm thấy có chút kỳ lạ, lại giơ tay gõ cửa mạnh hơn một chút. Lúc này, cuối cùng mới có tác dụng.

Cửa phòng được mở ra một nửa, chỉ có điều bóng dáng người mở cửa kia như con thỏ con bị kinh động mà chạy vù trở lại trốn trong phòng khách, sau đó chợt nghe một tiếng hô đau truyền đến. Lương Thần vội vàng đi vào cửa, xoay người lại nhìn, hắn không khỏi giật mình.

Một người phụ nữ xinh đẹp ngã sấp xuống trên chiếc thảm phòng khách, một tay ôm mắt cá chân, trên khuôn mặt xinh đẹp hiện lên vẻ đau đớn. Trên người cô chỉ mặc độc một chiếc áo sơ mi rộng thùng thình, phần lớn cặp vú trắng như sứ lộ ra dưới vạt áo. Từ góc nhìn của Lương Thần, hắn còn có thể thấy rõ một chút màu đỏ ở giữa hai chân người phụ nữ.

- Chị không sao chứ?

Lương Thần cúi nửa người, giơ tay đỡ đối phương, xấu hổ hỏi han. Chiếc áo sơ mi trên người phụ nữ là của hắn, mà trông bộ dạng ướt sũng cùng với hương thơm xà phòng trên người truyền đến, rõ ràng là đã mượn phòng tắm của hắn để tắm rửa.

- Không, không sao. Không cẩn thận nên ngã thôi!

Tề Vũ Nhu đỏ mặt, được người đàn ông dìu lên, thân thể mềm mại đã đứng thẳng. Rồi lại bỗng nhiên kêu đau một tiếng, hai đầu gối khuỵu lại rồi ngã vào trong lòng người thanh niên.

Một làn gió thơm phức mũi. Khi ôm cơ thể đẹp đẽ này, Lương Thần trong lòng không khỏi lóe lên một tia kỉ niệm, nhưng lập tức, hắn liền giơ tay đỡ vai cô gái, hơi lùi về phía sau một bước.

- Ôi, rất xin lỗi!

Tề Vũ Nhu trên khuôn mặt xinh đẹp lộ ra vẻ yếu đuối và xấu hổ, hàm răng khẽ cắn đôi môi đỏ mọng, dựa vào cánh tay mạnh mẽ của chàng trai tập tễnh ngồi xuống sa lông. Cảm nhận được ánh mắt chàng trai đảo quanh trên người mình, cô không khỏi gục đầu xuống, thấp giọng giải thích nói:

- Sau khi tỉnh ngủ, thấy trên người đầy mồ hôi nên phải đi tắm cho mát. Tôi mượn quần áo của cậu, cậu không ngại chứ!

Giọng Tề Vũ Nhu càng ngày càng thấp, cuối cùng như tiếng muỗi kêu không thể nghe thấy nổi. Đầu cũng ngày càng cúi xuống thấp tương ứng, đôi tay trắng ngần cũng không yên mà đặt cùng một chỗ. Vẻ mặt thẹn thùng và xấu hổ kia thật sự khiến cho người ta cảm thấy thương xót.

- Không ngại, không ngại gì hết!

Lương Thần khoát tay ra vẻ không sao, sau đó nhìn xung quanh một hồi nói:

- Đình tỷ đâu?

Cũng thật kỳ quái, hắn với Tề Vũ Nhu nói chuyện lâu như vậy, mà cũng không thấy Đình tỷ đi ra tiếp lời.

- Hinh Đình buổi chiều có việc phải đi về. Sau khi tỉnh dậy thì tôi đọc được tờ giấy cô ấy để lại, nói sẽ gọi điện thoại cho cậu! Tôi, tôi nghĩ cậu biết rồi!

Tề Vũ Nhu đỏ mặt trả lời.

Gọi điện thoại! Hắn có nhận được cú điện thoại nào đâu? Lương Thần nghĩ ngợi một hồi, sau đó mới nhớ ra cuộc họp buổi chiều, điện thoại di động lúc ấy tắt máy. Giải thích qua loa một chút, Lương Thần nhìn người phụ nữ xinh đẹp ngồi co quắp trên sa thượng trông có vẻ lo lắng, trong lòng có chút cảm giác xấu hổ. Thứ nhất hắn không quen đối phương, nên không có gì để nói. Thứ hai cô nam quả nữ ở trong cùng một phòng, dù gì cũng có chút bất tiện.

Suy nghĩ một hồi, hắn nhanh nhẹn mở miệng nói:

- À Nhu tỷ, lúc trưa chị không ăn nhiều lắm, bây giờ chắc là đói bụng rồi, tôi mời chị ăn cơm tối được không?

- Được!

Tề Vũ Nhu ngẩng khuôn mặt xinh đẹp thanh tú, không hề che giấu sự mừng rỡ trong lòng. Dừng một chút, rồi lại cúi đầu xấu hổ nói:

- Nhưng mà, váy của tôi có thể không kịp khô. Lúc tỉnh lại, tôi thấy váy bị nôn làm bẩn, nên, nên thuận tay giặt sạch! Rất xin lỗi!

Lương Thần liền không biết nói gì, trên mặt lại ra vẻ tươi cười nói:

- Không sao! Chỉ có điều lần sau Nhu tỷ nhất định đừng có uống!

- Ừ!

Tề Vũ Nhu hiền dịu gật đầu, nhỏ giọng nói:

- Tôi biết tửu lượng của mình không tốt, cho nên rất ít khi uống. Hôm nay trường hợp đặc biệt, tôi mới uống một ly!

Nói xong, ngẩng đầu, ngượng ngùng đề nghị nói:

- Tiểu Thần, ban nãy tôi có xem qua rồi. Trong tủ lạnh còn một ít rau quả, hay là tôi nấu cơm tối cho cậu ăn!

- Hả!

Lương Thần lại ngây dại, hắn không nghĩ lời mời ăn cơm tối của mình lại trở thành tình huống như thế này, hoàn toàn không giống với ý định ban đầu của hắn. Nói thật, người phụ nữ xinh đẹp như Tề Vũ Nhu như vậy, không có người đàn ông nào không muốn hẹn hò. Lương Thần cũng không phải là bài xích gì đối phương, có điều hắn sớm đã nghĩ, thiên hạ mỹ nữ nhiều không kể hết, hắn cho dù là quân vương Hoàng đế, cũng không thể sở hữu hết tất cả. Ông trời đã đối xử với hắn không tệ, Thanh Oánh, Tử Thanh, và cả Vương phi, toàn bộ những gì người khác tha thiết mơ ước hắn đều có được, hắn nên tự hài lòng!

Bởi vậy đối mặt với khả năng có thể xảy ra tình huống mờ ám, Lương Thần muốn chọn thái độ lảng tránh. So sánh một cách khác, Lương Thần hiện tại giống như một người mập mạp muốn giảm béo, Tề Vũ Nhu thì bày trước mặt hắn thức ăn ngon. Thức ăn ngon đương nhiên là có lực hấp dẫn lớn đối với hắn, nhưng để duy trì dáng người, hắn chỉ có thể kháng cự lại sự hấp dẫn này. Mà phương pháp tốt nhất chính là, đem cái món ăn ngon này đi, đi càng xa càng tốt!

Lương Thần không nghi ngờ gì, nhất định làm như vậy. Có điều, món ăn ngon này chẳng những không bị mang đi, mà ngược lại còn lại gần mũi và miệng hắn hơn.

- Tiểu Thần, tôi đi chuẩn bị, cậu ngồi xuống xem TV đi!

Tề Vũ Nhu trên khuôn mặt xinh đẹp mừng rỡ, đứng lên, dường như không để ý xoay chân đau, đi về phía phòng bếp.

- Nhu tỷ!

Lương Thần thở dài, một người đàn ông như hắn, sao có thể để một người phụ nữ bị thương xuống bếp, còn hắn ngồi sẵn ở phòng khách chờ thức ăn. Giơ tay ngăn Tề Vũ Nhu ngồi lại ghế, cười cười nói:

- Chị cũng ngồi đây đi, tôi đi nấu ăn, một lúc là xong!

- Cậu cũng biết nấu ăn à?

Tề Vũ Nhu mở to mắt đẹp, sau đó tự cảm thấy thất lễ, ngượng ngùng giải thích nói:

- Tôi không có ý gì, tôi chỉ muốn nói là, lãnh đạo huyện trẻ tuổi như vậy, không nên tự mình vào bếp!

- Vợ tôi không ở đây, không tự mình vào bếp thì ai vào bếp!

Lương Thần cười trả lời, sau đó xoay người đi vào phòng bếp.

Khi bóng dáng Lương Thần biến mất ở cửa phòng bếp, vẻ mặt ngượng ngùng của Tề Vũ Nhu đã biến mất, thay vào đó là tức giận con cá chậm chạp không cắn câu. Một người đàn bà xinh đẹp hiện ra ở trong nhà, vừa mới tắm rửa xong mặc quần áo nam chủ nhân, lại còn dùng những lời lẽ biểu hiện cảm tình tốt đối với nam chủ nhân. Trong tình huống cô nam quả nữ ở cùng một phòng như thế này, hẳn là rất dễ dàng khơi dậy ham muốn ở chàng trai. Có tự trọng một chút, sẽ tiếp tục mập mờ thăm dò, sau đó chờ đến lúc nước chảy thành sông nam nữ hoan ái, rất có khả năng sẽ nhân cơ hội chiếm được ả, thậm chí sẽ không kìm nổi mà trực tiếp đẩy ả ngã xuống ghế sa lông.

Có thể nói, từ một vài sơ hở của Lương Thần mà cô biểu hiện nhất cử nhất động của mình ra ngoài cho phù hợp. Tuyệt đối phải đến cảnh giới khỏa sạch thân nằm trên giường. Như vậy sẽ càng có thể hấp dẫn Lương Thần - loại đàn ông đột lốt lãnh đạo!

Trong phòng bếp vang lên tiếng xào nấu cùng với hương thơm hấp dẫn, thỉnh thoảng còn tiếng nồi niêu va chạm. Mùi thức ăn truyền đến phòng khách, khiến cho Tề Vũ Nhu không ăn mấy trong bữa trưa càng cảm thấy thèm ăn.

- Chị không nên cử động, để tôi mang đồ vào ăn ngay ở bàn trà!

Lương Thần đeo tạp dề bưng hai đĩa thức ăn vào phòng khách, nhìn thấy Tề Vũ Nhu ngọ ngoạy đứng dậy, vội vàng nói.

Nhìn xem, cậu thanh niên này còn rất chu đáo quan tâm chăm sóc! Trong đôi mắt đẹp của Tề Vũ Nhu hiện ra một tia phức tạp, trong lòng chợt nghĩ, có nên buông tha cho cậu thanh niên này không. Tuy nhiên trong khoảnh khắc, lòng ả lại cứng rắn lên. Người kia tuy rằng tội đáng chết vạn lần, nhưng chung quy vẫn là cha của ả. Thân thể ả là của cha mẹ, giết Lương Thần, cho dù có báo đáp công ơn sinh thành, thì sau đó cô và Tề gia cũng sẽ không còn liên quan.

Một đĩa thịt xào tỏi, một đĩa đậu xào, cộng thêm một đĩa dưa chuột gọt vỏ. Mấy món ăn đơn giản bày ra trên bàn trà lại có vẻ khiến người ta vô cùng thèm ăn. Lương Thần bới một chén cơm đầy rồi đưa cho Tề Vũ Nhu, cũng bới cho mình một chén, sau đó mỉm cười nói:

- Ăn tạm đi, chắc là vẫn nuốt trôi được!

Tề Vũ Nhu gắp thức ăn vào miệng, nhai hai miếng rồi nuốt, trên khuôn mặt xinh đẹp không khỏi lộ vẻ khen thưởng, liên tục gật đầu nói:

- Ngon quá! Tiểu Thần, tay nghề làm bếp của cậu thật sự là không tồi!

- Cũng tạm được!

Lương Thần vừa nói một câu khiêm tốn, chợt nghe chiếc di động đặt trên bàn trà đổ chuông, mắt nhìn dãy số, giơ giơ tay cười nói:

- Đình tỷ!

- Buổi chiều có tổ chức một cuộc họp nên tắt điện thoại di động! Không phải cố ý, em đâu dám!

Nghe tiếng đàn ông hết sức lo sợ trong di động, Lý Hinh Đình không khỏi hé miệng mỉm cười, sẵng giọng:

- Thôi được rồi, không cần phải giải thích nhiều, tôi không trách cậu gì đâu! Tôi chỉ là muốn nói với cậu, Nhu tỷ ở Giang Vân còn chưa có chỗ ở. Cậu nhanh chóng thu xếp giúp Nhu tỷ nhé! Còn nữa, về sau cậu phải chiếu cố Nhu tỷ nhiều hơn, Nhu tỷ hiện tại chỉ có một mình, rất không dễ dàng gì!

- Em sẽ nhanh chóng sắp xếp, chỉ có điều, bây giờ đã tối rồi!

Nghe thấy Tề Vũ Nhu còn chưa có chỗ ở, Lương Thần trong lòng không khỏi nhảy dựng, sau đó hơi lo lắng hỏi han.

- Bây giờ đã tối rồi, thì chấp nhận cho Nhu tỷ ở chỗ cậu một đêm đi!

Lý Hinh Đình cười rõ ràng có ý trêu chọc nói:

- Tôi nhắc nhở cậu, không được có ý định xấu gì đấy! Nếu không cậu chắc chắn phải chết! Cứ như vậy đi, đưa điện thoại cho Nhu tỷ, tôi nói với Nhu tỷ vài câu!

Lương Thần đành đưa điện thoại di động cho Tề Vũ Nhu, chỉ thấy đối phương đỏ mặt, né tránh nhìn ánh mắt hắn, trong miệng không ngừng ừ khẽ. Chắc là cũng nghe được Đình tỷ dặn cô buổi tối lưu lại nghỉ ngơi. Bưng bát cơm lên, ăn một miếng, Lương Thần hơi có chút nghi hoặc, chẳng lẽ số hắn đào hoa đến mức, ngăn cản cũng không được sao?

Sau khi nghe điện thoại của Lý Hinh Đình, vẻ mặt Lương Thần và Tề Vũ Nhu phản ứng trở nên mất tự nhiên hơn. Ăn cơm thì còn dễ nói, nhưng đề cập tới việc ngủ lại, vấn đề liền lớn hơn một chút. Lương Thần hiện tại là người đã có vợ, nhưng Tề Vũ Nhu lại là phụ nữ độc thân xinh đẹp. Tuy rằng nhà có hai phòng ngủ, nhưng lại ở cùng dưới một mái nhà. Cô nam quả nữ. Đêm dài, thế nào cũng cảm thấy có gì mờ ám.

- Vậy thì Tiểu Thần, cậu đưa tôi đến khách sạn nghỉ được không!

Tề Vũ Nhu ngượng ngùng vặn tay nói.

- Váy chị khô chưa?

Lương Thần thật ra không phản đối đề nghị này, chỉ có điều nếu váy chưa khô, chẳng lẽ đối phương muốn mặc như thế này đi ra ngoài sao?

- Hơi ướt, nhưng mà vẫn có thể tạm chấp nhận mặc được!

Tề Vũ Nhu đứng lên, ánh mắt nhìn vào khoảng không nói:

- Tôi đi vào thay quần áo!

- Nếu chị không ngại, thì đêm nay ngủ lại đây đi! Váy nếu chưa khô thì mặc vào sẽ cảm lạnh, hơn nữa, chân chị đi lại khó khăn!

Lương Thần ngăn đối phương lại, mỉm cười nói:

- Trong phòng công an huyện tôi cũng có chỗ ở. Tôi có thể đến đấy ngủ cả đêm, ngày mai sẽ tìm cho chị một chỗ ở!

- Tôi lại gây phiền toái thêm cho cậu rồi, Tiểu Thần!

Trên khuôn mặt xinh đẹp của Tề Vũ Nhu lộ ra vẻ áy náy, rất chi là bất an nói.

- Việc này có gì mà phiền toái đâu! Đình tỷ giao chị cho tôi, tôi đương nhiên phải quan tâm chu đáo!

Lời vừa khỏi miệng, Lương Thần liền cảm thấy trong lời nói của chính mình như bao hàm chút gì đó khiến người ta hiểu lầm, vẻ mặt xấu hổ không khỏi đỏ lên, vội vàng nói:

- Đã muộn rồi, chị nên đi nghỉ sớm đi, tôi đi trước!

Lấy di động, xách túi công văn của mình, Lương Thần xoay người hướng cửa phòng đi đến.

- Để tôi tiễn cậu!

Tề Vũ Nhu tiến hai bước về phía trước, đột nhiên chân phải mềm nhũn, không tự chủ được ngã chúi xuống đất, miệng đồng thời kêu lên một tiếng đau nhức.

Lương Thần quay đầu, thấy Tề Vũ Nhu vẻ mặt đau đớn ngã trên mặt đất, không khỏi giật mình kinh hãi, vội vàng đi tới ngồi xuống lo lắng nói:

- Chị ngã ở đâu vậy? Có nặng lắm không?

- Chân, chân của tôi đau quá!

Tề Vũ Nhu trong đôi mắt đẹp hiện ra dòng nước mắt trong suốt, một tay chỉ, một tay cầm mắt cá chân của mình, thân thể mềm mại nhân tiện rúc vào trên vai chàng trai, khổ sở đáng thương nói.

- Để tôi xem nào!

Lương Thần theo bản năng mà duỗi tay ra, nhưng mới được nửa đường đã không khỏi cứng đờ. Lúc này, bên tai lại truyền đến âm thanh nức nở của Tề Vũ Nhu:

- Đau quá, một cử động cũng không dám!

Lương Thần không hề do dự, một tay cầm bàn chân trắng nõn nà như tuyết, một tay kia cầm bắp chân bóng loáng của đối phương, sau đó hơi dùng sức mát xa, trong miệng nói:

- Thế này có cảm thấy khá hơn không?

- Ừ!

Tề Vũ Nhu trên mặt còn vương vài giọt nước mắt, vẻ ngoài đáng thương như hoa lê gặp mưa, thân thể mềm mại của ả ngửa ra sau, một chân đẹp khác duỗi thẳng ra, dường như trong lúc vô ý để lộ ra trước mắt chàng trai toàn bộ phần cơ thể bên trong chiếc áo sơ mi. Được chàng trai mát xa mắt cá chân, trong đôi mắt đẹp của ả dường như xấu hổ vô cùng, nhưng trên một tay đặt sau lưng ả, một chiếc dao sắc bén lóe hàn quang cũng lộ rõ ý đồ thật sự trong lòng ả!

.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv