Quan Lộ Trầm Luân

Chương 320: Hãy nói một trăm lần



Phó chủ tịch thành phố quản lý về mảng an toàn vệ sinh và giáo dục Vu Dược sau khi nhận được báo cáo không dám chậm trễ, lập tức xin chỉ thị của Bí thư Thành ủy Trương Anh Kiệt và Chủ tịch thành phố Vương Hiểu Diệp. Trương Anh Kiệt và Vương Hiểu Diệp vừa mới kết thúc cuộc họp thường vụ triển khai định kỳ nửa tháng một lần, vừa bước ra khỏi phòng họp Thành ủy đã gặp phải Phó chủ tịch thành phố Vu Dược đang vội vã đi tới.

Sự việc trọng đại nên khi biết được Bí thư và Chủ tịch thành phố đều đang họp ở Thành ủy thì Phó chủ tịch thành phố không dám chậm trễ liền đến ngay. Khi nghe Phó chủ tịch Vu đem sự việc vừa rồi nói qua, Trương Anh Kiệt và Vương Hiểu Diệp không khỏi biến sắc. Cả hai đều không nói gì, lập tức leo lên xe chạy thẳng đến bệnh viện trung tâm thành phố.

Trong phòng họp tại lầu tám của bệnh viện trung tâm thành phố, Chủ nhiệm Tôn Sở Bình và các đồng nghiệp đều thở dài thở ngắn. Đây chính là sai lầm không thể tưởng tượng được. Bọn họ phân tích chẩn đoán căn bệnh là căn cứ vào chụp MRI. Điều này cũng được giáo sư Kim của bệnh viện nhân dân tỉnh thừa nhận, căn cứ vào chụp MRI để đưa ra kết luận thì bệnh nhân không hề mắc phải khối u ác tính thời kì cuối. Vì thế, vấn đề phát sinh ra là có thể xuất phát từ việc chụp MRI. Nguồn truyện: Truyện FULL

Nhưng kết luận này cũng thật là buồn cười. Trước kia thì không nói cơ thể có xảy ra trục trặc gì hay không. Cho dù là xảy ra trục trặc thì nó có thể tạo thành một vòng tròn đồng tâm, các đường sọc và những điểm bất thường trên tấm phim. Điều này cũng có thể ảnh hưởng đến sự phán đoán của bọn họ chứ đừng nói là tấm phim chụp hoàn toàn sạch sẽ, không có một chút bất thường nào.

Như vậy, khả năng cuối cùng là có người đã lấy sai tấm phim chụp. Nhưng ngày 22 vừa rồi thì chỉ có vị Trưởng phòng công an đến bệnh viện kiểm tra tổng quát mà thôi. Người bác sĩ phụ trách kiểm tra thề rằng tấm phim đó tuyệt đối là tấm phim vừa mới chụp cho Lương Thần.

Như vậy, thoạt nhìn thì bọn họ dường như là đúng, và người sai hẳn là bệnh viện nhân dân tỉnh. Có lẽ là bệnh viện nhân dân tỉnh đã sai lầm. Nhưng đối diện với vẻ mặt tức giận của giáo sư Kim Mạnh, Tôn Sở Bình không khỏi cúi mặt xuống dưới, bởi vì căn cứ vào tư liệu lai lịch của bệnh nhân thì Lương Thần này chính là Lương Thần đã đến bệnh viện trung tâm thành phố. Hoàn toàn đều là một người. Nhưng cùng một người mà lại cho ra hai kết quả khác nhau. Muốn bí ẩn này được vạch trần thì phải mời vị Trưởng phòng Lương đến kiểm tra một lần nữa.

Bí thư Thành ủy Trương Anh Kiệt và Chủ tịch thành phố Vương Hiểu Diệp đã đến bệnh viện trung tâm thành phố, nghe trần thuật lại của bệnh viện trung tâm thành phố và giáo sư Kim của bệnh viện nhân dân tỉnh lập tức ra quyết định, triệu hồi Bí thư Ủy ban Chính trị - Pháp luật vừa mới nhậm chức Lương Thần quay trở lại thành phố để tiến hành kiểm tra toàn diện.

Sau khi họp xong, Lương Thần quay lại phòng làm việc của mình. Việc khiển trách Quách Ninh vẫn không khiến hắn cảm thấy vui sướng. Ngược lại, Quách Ninh là người đàn bà chanh chua đã đem tính mạng ngắn ngủi của hắn ra đùa cợt khiến hắn thiếu chút nữa là không khống chế được cảm xúc của mình. Khi nghe được tiếng gõ cửa nhẹ bên ngoài, hắn cũng không quay đầu lại, chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ mà nói "Mời vào" thì đã nghe tiếng cửa phòng mở ra rồi nghe tiếng đóng cửa lại. Đợi một lúc sau vẫn không thấy có người lên tiếng.

Hắn cảm thấy ngạc nhiên xoay người lại thì một làn gió thơm đập vào mặt, một thân hình yểu điệu xuất hiện, hai tay ôm chặt lấy cổ hắn, đôi môi nhẹ nhàng hôn lên môi của hắn.

Sau khi ngẩn người ra, Lương Thần cũng đáp lại, ôm chặt lấy thân hình mềm mại đó, miệng hút chặt lưỡi đối phương như muốn nuốt vào trong bụng.

Không biết đã qua bao lâu, hai người mới lưu luyến rời môi nhau. Nhìn gương mặt thường ngày lạnh lùng của đối phương nay lại tỏ ra nhu mì, Lương Thần cảm thấy cảm động trong lòng. Hắn nhìn ra được sự bi thương và thương tiếc trong đôi mắt của đối phương mặc dù điều này khiến cho hắn cảm thấy áp lực và yếu ớt. Nhưng hắn cũng hiểu được đây là tâm ý chân thành của cô gái. Trước đây không cần nói tình cảm giữa hai người như thế nào, nhưng dù sao thì bây giờ hắn cũng là tình nhân của cô gái ấy.

- Tối nay, em sẽ về với anh!

Liên Tuyết Phi nói nhỏ bên tai Lương Thần. Sau khi biết được Lương Thần quay trở về Giang Vân để làm việc, cô liền lập tức chạy đến đây. Có lẽ đối với một người đàn ông sở hữu thân thể của mình, phụ nữ thường có chung một loại tình cảm. Khi nghĩ đến người đàn ông này phải rời khỏi thế gian, cô từ trước đến giờ chưa biết đến tình yêu lại cảm thấy từng cơn nhói đau trong tim mình.

- Tối nay, anh phải quay lại Liêu Dương!

Tiểu Lương vỗ nhẹ sau lưng đối phương, dịu dàng nói. Hắn tuy là về Giang Vân làm việc nhưng những người phụ nữ trong nhà lại yêu cầu hắn mỗi buổi tối phải quay trở về nhà tại Liêu Dương.

- Bạn gái của anh đúng là quan tâm quá nhỉ? Em mặc kệ, em vẫn muốn làm tình nhân của anh và em cũng có quyền chia xẻ anh chứ. Đừng quên giữa chúng ta còn ba điều quy ước đó.

Liên Tuyết Phi phụng phịu lắc đầu không đồng ý.

- Này, không đi không được!

Lương Thần cười nói.

- Anh dám nói là anh và Diệp Tử Thanh không có quan hệ?

Liên Tuyết Phi trừng mắt, khóe môi nhếch lên:

- Mọi người thường nói là anh rể em vợ hay có vấn đề nhưng theo em thấy ngay cả chị vợ, em rể đều cũng có vấn đề. Tiểu yêu tinh Diệp Tử Thanh kia phụ nữ nhìn còn muốn động lòng, huống chi là đàn ông. Em không tin là anh có thể cầm lòng được.

Trực giác của phụ nữ thật là nhạy bén đến đáng sợ. Lương Thần vuốt nhẹ hai má và môi của đối phương, trong lòng nghĩ, chẳng lẽ với trí tuệ như Thanh Oánh lại không nhận biết được quan hệ giữa hắn và Vương Phỉ Hạm.

- Bị em nói trúng rồi phải không?

Liên Tuyết Phi dùng đôi môi đỏ mọng của mình cắn nhẹ ngón tay trỏ của đối phương, sau đó bỗng nhiên đẩy nhẹ Lương Thần ngồi xuống chiếc ghế bành, ngồi lên đùi của hắn, nói:

- Buổi tối không được thì bây giờ được không? Em nghe người ta nói làm chuyện ấy ở phòng làm việc rất là kích thích.

- Thật là muốn thử một lần?

Lương Thần chỉ cảm thấy giữa hai chân của mình một cơn đau nhói lên. Hắn luồn tay vào áo khoác của đối phương tìm kiếm rồi đụng phải hai quả đồi cao ngất. Đề nghị của phóng viên Liên khiến hắn không kìm nổi nhiệt huyết đang sôi sục, muốn nếm thử cảm giác làm chuyện ấy tại văn phòng như thế nào.

- Anh sờ vào đây có biết người ta cảm giác như thế nào không?

Liên Tuyết Phi đôi mắt quyến rũ, một tay nắm lấy tay của Lương Thần, xuyên qua làn da trắng mịn tìm được vùng đồng cỏ um tùm của mình. Ngay lúc này, Lương Thần không chủ động được, hắn đụng phải một đồ vật cứng rắn.

- Em...!

Lương Thần không khỏi ngẩng đầu lên, đón nhận ánh mắt bỡn cợt của Liên Tuyết Phi. Phóng viên Liên cười khẽ, thấp giọng nói:

- Người ta đến đây để hủy diệt những tên bại hoại như anh.

- Vậy mà lại nói là buổi tối đến với anh chứ?

Lương Thần thấy bị trêu đùa, lập tức gia tăng lực bóp nơi bầu ngực của đối phương, hung hăng nói.

- Người ta nói đến với anh nhưng không nhất định là phải làm chuyện kia. Trò chuyện, tâm sự không được sao?

Phóng viên Liên bị đối phương bóp mạnh khiến cả người mềm nhũn ra, không khỏi ngã vào lòng ngực đối phương thở gấp nói. Một khi bị kích thích, "cửa đại môn" được mở ra, toàn thân của cô dường như không chịu nổi.

Là điểm mẫn cảm nên khi được chạm đến, liền không kìm nổi xuân tình. Liên nhị tiểu thư ngày thường hay tỏ ra lạnh lùng nay lộ ra vẻ đê mê, giật mình cắn nhẹ đầu lưỡi.

Lương Thần không kìm nổi tiếng cười. Đàn ông khi nghe đề cập đến phụ nữ thì hay liên tưởng đến chuyện đó. Một tay Lương Thần nâng cằm Liên Tuyết Phi, ánh mắt nhìn kỹ gương mặt xinh đẹp lạnh lùng của cô, trong lòng nghĩ nếu thật sự một ngày nào đó hắn chết đi thì cô gái xinh đẹp này sẽ thuộc về quyền sở hữu của tên khốn kiếp nào?

- Nếu tối nay em ở cùng với anh thì anh sẽ làm cho em sung sướng, được không?

- Ừ!

Trước mặt người đàn ông này, Liên Tuyết Phi cảm thấy mình không cần mang cái mặt nạ nữa, có thể đem cái phóng đãng của mình bộc lộ ra ngoài.

Nghe một tiếng "ừ" của đối phương thiếu chút nữa khiến cho linh hồn nhỏ bé của Lương Thần muốn bay lên. Đối phương tuy là không bì kịp với tiểu yêu tinh nhưng cũng thật là phóng đãng. Bình thường thì giả bộ lạnh lùng nhưng khi trên giường thì lại biến thành một dâm phụ không hơn không kém.

Đang muốn nói tiếp thì chuông điện thoại bàn vang lên. Lương Thần giơ tay vỗ nhẹ, ra hiệu đối phương bước xuống thì thấy đối phương đã nhấc điện thoại lên đưa đến bên tai của hắn, thân thể mềm mại vẫn dựa vào người hắn giống như không còn sức lực.

Tiếp nhận điện thoại, chợt hắn nghe một giọng nói trầm mạnh truyền đến:

- Xin hỏi có phải là Bí thư Tiểu Lương không? Tôi là Phó ban thư ký Lý Phúc của văn phòng Thành ủy thành phố.

- Xin chào, Phó ban Lý!

Giọng nói của Lương Thần có chút khác thường, không phải vì cuộc điện thoại từ văn phòng Thành ủy mà là vì Liên Tuyết Phi đang dùng cái lưỡi thơm tho của mình cắn nhẹ lỗ tai của hắn, sau đó lướt nhẹ xuống phần cổ.

- Chuyện là như thế này, Bí thư Trương yêu cầu cậu lập tức quay trở về thành phố một chuyến. Có chuyện quan trọng cần được xác minh lại.

Lý Phúc là Phó ban thư ký Thành ủy, cấp bậc cũng là Phó giám đốc sở. Tuy nhiên bởi vì chàng thanh niên này có quan hệ mật thiết với Bí thư Tỉnh ủy Lý nên cho dù ít tuổi hơn ông ta nhưng ông cũng vẫn dùng giọng điệu ôn hòa để nói chuyện.

- Được rồi, Phó ban Lý, tôi lập tức quay trở về ngay.

Lương Thần cúp điện thoại, há miệng cắn nhẹ lên mặt của Liên Tuyết Phi, sau đó đỡ nhẹ đối phương đứng dậy, dịu dàng nói:

- Được rồi, anh có việc phải quay về thành phố, em có muốn về cùng anh không?

Lương Thần dự tính là buổi chiều quay trở lại Liêu Dương giải quyết xong xuôi mọi việc sẽ trực tiếp về nhà luôn.

- Anh quay về Liêu Dương, em ở đây làm gì. Đương nhiên là phải cùng anh về rồi.

Liên Tuyết Phi thấy mình càng ngày càng giống một cô gái hẹp hòi, u oán nhìn Lương Thần một cái.

Sau khi gọi điện thoại cho Lan Kiếm chuẩn bị xe, hắn cùng với Liên Tuyết Phi đi xuống lầu quay trở về Liêu Dương. Khi sắp vào nội thành thành phố, Lương Thần gọi điện thoại đến văn phòng Thành ủy thì được thông báo là hắn phải đến bệnh viện trung tâm thành phố luôn.

Vừa nghe đến bệnh viện, Lương Thần không kìm nổi ý nghĩ trốn chạy trong lòng nhưng làm như vậy thì không được. Đối với mệnh lệnh của tổ chức thì phải phục tùng. Tuy nhiên hắn cảm thấy rất kỳ lạ, tại sao lại muốn hắn đến bệnh viện để làm gì? Chẳng lẽ bệnh tình của mình đã có sự thay đổi? Chỉ có điều cho dù có thay đổi như thế nào cũng không thoát khỏi cửa tử.

Nghe Lương Thần bảo là sẽ đi đến bệnh viện trung tâm thành phố, Liên Tuyết Phi cũng cảm thấy kinh ngạc. Cô cố ý yêu cầu được đi theo Lương Thần. Trực giác của phụ nữ rất là nhạy bén, Liên Tuyết Phi bất giác liên tưởng đến một điều không hay.

Lan Kiếm đang lái xe, trong lòng cũng hiểu được, nhất định là bệnh viện trung tâm thành phố đã phát hiện ra sự chẩn đoán bệnh sai lầm cho nên đã báo lên cấp trên, khiến bên trên yêu cầu Lương Thần phải quay trở về để kiểm tra lại. Xem ra bí mật này không giấu diếm được nữa. Nghĩ đến đây, khóe miệng Lan Kiếm không khỏi nở một nụ cười. Ông ta muốn chờ xem sau khi Lương Thần biết được tin tức này sẽ có bộ mặt như thế nào.

Chiếc xe tiến vào khuôn viên bệnh viện trung tâm thành phố. Ở đại sảnh lầu một, hắn gặp được Bí thư Thành ủy Trương Anh Kiệt, Chủ tịch thành phố Vương Hiểu Diệp, Trưởng ban thư ký Đằng Hạo đang đứng chờ.

Nhìn những lãnh đạo đang đứng chờ hắn như vậy khiến hắn chẳng những không cảm thấy tự hào mà ngược lại khiến hắn sinh ra sự nghi ngờ thật lớn. Hắn biết nếu không phải sự việc nghiêm trọng thì các lãnh đạo không có lí do gì để xuất hiện tại chỗ này, đặc biệt là để đón một tên tép riu như hắn.

- Tiểu Lương, đừng nói gì cả. Lên lầu kiểm tra trước đi.

Bí thư Thành ủy Trương Anh Kiệt tỏ ra sốt ruột. Ông ta phất tay, sau đó trực tiếp lôi đối phương lên trên lầu.

Các lãnh đạo còn lại vội vàng đi theo, Liên Tuyết Phi cũng không chút do dự đi cùng.

- Ai vậy, sao không biết phép tắc vậy?

Một vị trong văn phòng Thành ủy thành phố không kìm nổi lớn giọng hỏi.

Liên Tuyết Phi không để ý đến đối phương. Hiện tại tất cả tâm tư của cô đều đặt vào chàng trai kia. Nhưng thần sắc của Chủ tịch thành phố Vương Hiểu Diệp lập tức thay đổi, liền nghiêm khắc nhìn người nhân viên vừa lên tiếng kia, chủ động ra hiệu cho Liên nhị tiểu thư đi vào thang máy cùng.

Vị nhân viên kia thấy vậy thì thoáng sợ hãi, không dám nói gì nữa. Chỉ cần nhìn thấy nét mặt, cử chỉ của Chủ tịch thành phố, y có thể hiểu được cô gái có vẻ mặt lạnh lùng này có lai lịch như thế nào. Nếu cứ tiếp tục chất vấn thì có khi y mới chính là người bị chết.

Vương Hiểu Diệp không nói gì, chỉ liếc nhìn Liên Tuyết Phi và Lương Thần, trong lòng cảm thấy rất kinh ngạc. Lương Thần quả nhiên là không tầm thường. Chẳng những có thể khiến cho cô cháu gái xinh như tiên nữ của mình ái mộ mà còn khiến cho con gái duy nhất của Bí thư Tỉnh ủy Lý một lòng chung tình. Còn hiện tại thì dường như vị Liên nhị tiểu thư này cũng đang lao đầu vào vòng xoay tình ái với Lương Thần.

Thang máy lên đến tầng năm thì dừng lại. Bước ra khỏi thang máy thì lập tức Lương Thần bị đám bác sĩ, y tá đẩy vào phòng kiểm tra. Nhìn các thiết bị y tế quen thuộc, Lương Thần trong lòng hiểu được, cấp trên chính là muốn hắn kiểm tra lại bệnh tình.

Một đám người đứng chờ kết quả kiểm tra ngoài hành lang. Sau khi nghe Chủ tịch thành phố Vương Hiểu Diệp giải thích lý do, Liên Tuyết Phi gần như cảm giác được con tim mình ngừng đập. Không ngờ lại là sự chẩn đoán lầm. Nói cách khác, về sau, chàng thanh niên này có thể sống khỏe mạnh cùng với cô trong thế giới này.

Đúng là Bồ Tát phù hộ, Phật tổ phù hộ. Chưa bao giờ tin vào Phật nhưng Liên Tuyết Phi miệng không ngừng lầu bầu, thân thể nhẹ nhàng run lên.

Nhìn thấy vẻ mặt của Liên Tuyết Phi, Vương Hiểu Diệp nhận ra sự phán đoán của mình là không sai. Vị Liên nhị tiểu thư này chắc chắn đã có cảm tình với Lương Thần.

Hơn hai mươi phút sau, Chủ nhiệm Tôn Sở Bình cầm tấm phim chụp, vẻ mặt phức tạp tiến đến các vị lãnh đạo đang đứng chờ. Liên Tuyết Phi vô cùng hồi hộp. Cô nhìn chằm chằm vào tấm phim trên tay của vị bác sĩ trung niên. Cô biết những lời vị bác sĩ này sắp nói ra sẽ quyết định vận mệnh của Lương Thần.

- Bệnh tình rốt cuộc là như thế nào?

Trương Anh Kiệt thiếu kiên nhẫn, mở miệng hỏi.

- Trải qua lần kiểm tra thứ hai này, căn cứ vào những gì trên tấm phim, não của Trưởng phòng Lương không có gì khác thường.

Tôn Sở Bình thẹn thùng báo cáo. Kết luận này có thể nói kết quả chẩn đoán trước kia của bệnh viện quả là sai lầm.

Liên Tuyết Phi không còn nghe được những câu gì nữa. Trong đầu cô chỉ quanh quẩn một câu "không có gì khác thường". Đúng vậy, nếu không có gì khác thường thì như vậy Lương Thần sẽ không bị gì, sẽ có thể sống một cách khỏe mạnh. Một cảm giác kích động và hưng phấn tràn ngập trong lòng của cô khiến cô muốn hét to ra ngoài.

Mắt thấy bóng dáng chàng thanh niên xuất hiện, Liên Tuyết Phi rốt cuộc không khống chế được tình cảm của chính mình, lao nhanh đến, hôn một cái vào trán của chàng thanh niên. Lương Thần lập tức ngẩn người ra, các lãnh đạo đứng bên cạnh cũng vậy. Bí thư Thành ủy Trương Anh Kiệt và Chủ tịch thành phố Vương Hiểu Diệp không hẹn mà cùng ho nhẹ một tiếng, xoay người đi chỗ khác, ra vẻ như chưa hề thấy gì.

Những người còn lại cũng giả câm giả điếc luôn.

- Thần, anh không sao rồi, không sao rồi!

Liên Tuyết Phi kích động đến nỗi nói năng lộn xộn, giống như là vừa mới tìm được thứ quý báu nhất nên không thể kìm lòng nổi mà có những hành động thất thố.

Lương Thần nuốt nước miếng một cách khó khăn. Đến tận bây giờ, hắn cũng không tin những gì mà mình nghe được. Hắn không có mắc cái bệnh u não chết tiệt đó. Hắn vẫn còn sống để ôm hoài bão cho tương lai, vẫn có thể được hưởng tài sản thừa kế mấy chục tỷ, vẫn có thể được hưởng thụ quyền lực và địa vị của Trưởng phòng công an huyện. Có phải ông trời đang đùa với hắn hay không?

Nước mắt không kìm được trào ra. Hắn không quan tâm đến sự thất thố của mình. Hắn chỉ biết rằng cảm giác được tiếp tục sống thật là tốt. Được tiếp tục ở bên cạnh người thân và người yêu của mình.

Bên cạnh, Bí thư Thành ủy Trương Anh Kiệt lấy điện thoại ra gọi cho Bí thư Tỉnh ủy Lý Thư Hãn.

Bí thư Lý lúc này đang tiếp đãi một vị khách không mời mà đến. Bí thư Thành ủy thành phố Long Nguyên Lương Khải Minh nổi giận đùng đùng nói:

- Tôi đồng ý cho Tiểu Thần đến Liêu Dương khi cậu ấy không bị gì. Thế mà hiện tại tính mạng lại không giữ được. Sớm biết như vậy, mặc cho Thôi Thắng Quân nói cái gì, tôi cũng không đồng ý để Lương Thần đi.

Lý Hinh Đình ngồi một bên trầm mặc không nói gì. Cô và mẹ Nghiêm Lệ thật không ngờ người chú này của Lương Thần đối đãi với hắn thật là chân thành đến nỗi sẵn sàng trở mặt với cha cô là Bí thư Tỉnh ủy. Chỉ có điều lúc này tranh cãi ai đúng ai sai thì có nghĩa lý gì. Tranh cãi nhau thì cũng không khiến Lương Thần khỏi bệnh được.

Đúng lúc này, di động của Lý Thư Hãn vang lên. Người có số điện thoại này rất ít, chỉ có thể là Bí thư Thành ủy Trương Anh Kiệt mà thôi.

Bí thư Lý liền ra nơi khác để nghe điện thoại. Chưa đầy hai giây sau, sắc mặt của ông biến đổi, thất thanh nói:

- Thật sao? Thật không sai chứ? Chẩn đoán lầm à? Tốt, bảo Tiểu Thần đừng đi đâu cả, tôi lập tức đến ngay.

Cúp điện thoại, lần đầu tiên Lý Thư Hãn có hành động thất thố, giơ tay đấm nhẹ lên vai Lương Khải Minh nói:

- Không cần phải đổ lỗi cho tôi. Mau đi cùng với tôi đến gặp Lương Thần.

Lý Hinh Đình ngẩn người ra. Cô vừa rồi nghe được chính miệng cha mình nói rằng "chẩn đoán lầm", "Tiểu Thần"...Rồi nhìn đến vẻ mặt của cha mình, trong lòng cô thật không hiểu chuyện gì đã xảy ra. Trong nhất thời, trăm mối cảm xúc ngổn ngang khiến thân hình của cô trở nên mềm nhũn, gần như muốn ngã xuống đất.

- Con cũng muốn đi!

Định thần lại, cô vội vàng bước theo cha của mình đến nỗi quên mặc cả áo khoác ngoài.

Lúc này, tại bệnh viên trung tâm thành phố, sau khi có được kết quả chẩn đoán chính xác, viện trưởng bệnh viện Hầu Hải Dương, Phó viện trường Khương, bác sĩ chủ nhiệm Tôn Sở Bình đều cảm thấy lo sợ, bất an. Bọn họ hiểu rất rõ, điều mà bọn họ sắp đối mặt chính là sự quở trách của lãnh đạo thành phố, thậm chí là của lãnh đạo tỉnh.

Diệp Tử Thanh dường như mất hồn mà rời khỏi phòng trực. Nếu không phải đồng nghiệp gọi cô thì cô không biết mình phải ngồi im đến tận khi nào. Cô biết khi mình về đến nhà có thể gặp được người mình yêu nhưng thật sự trong lòng cô vẫn thấy sợ hãi và bi thương. Bởi vì cô biết đến một ngày khi mình về đến nhà sẽ không gặp được người đàn ông đó nữa, trong thời điểm như vậy, cô không biết mình có đủ dũng khí để chịu đựng nổi cái tâm trạng thống khổ đó hay không?

Khi đến đại sảnh tầng một của bệnh viện, cô thấy các đồng nghiệp đang đứng tụm năm tụm ba tại một chỗ, không biết là đang bàn tán điều gì. Vốn là không có tâm tư để ý tới điều đó nên cô chuẩn bị bước ra cửa thì bỗng nhiên nghe được một câu.

- Bệnh viện chúng ta lần này mất mặt lớn rồi! Mấy hôm trước, bệnh viện chúng ta đã chẩn đoán một bệnh nhân bị u não ác tính thời kỳ cuối. Lúc nãy vừa mới tiến hành kiểm tra lại thì mới chứng thực là đã có sự lầm lẫn.

- Không chỉ là mất mặt mặt không thôi mà sợ là sẽ bị mất uy tín luôn. Hiện tại, Bí thư Thành ủy Trương và Chủ tịch thành phố Vương vẫn còn đang ở trên lầu. Theo tôi thấy, bao gồm viện trưởng của chúng ta thì các bác sĩ não khoa đều phải bị xử phạt.

Diệp Tử Thanh thân thể bỗng dưng chấn động. Sau khi kinh sợ vài giây, cô liền quay đầu chạy đến trước cửa thang máy, ấn hai ba lần lên nút thang máy. Mắt thấy con số hiện lên trước cửa thang máy từ số 10 xuống đến 9,8,7, Diệp Tử Thanh không còn kiên nhẫn nổi nữa, liền cắn chặt răng, xoay người chạy vọt đến cầu thang bộ.

Khi lên đến tầng năm, cô nhìn thấy các bác sĩ não khoa đang đứng liền vội vàng chạy đến, thở dốc hỏi:

- Bác sĩ Triệu, có phải là Lương Thần đến đây để kiểm tra lại hay không? Rốt cuộc là anh ấy có bị gì không? Bây giờ anh ấy đang ở đâu?

Nghe Diệp Tử Thanh liên tiếp hỏi, bác sĩ Triệu cảm thấy sửng sốt, sau đó cười khổ nói:

- Trưởng phòng Lương vừa mới kiểm tra xong, không bị bệnh gì cả. Hiện nay cậu ấy đang nằm nghỉ ngơi trong phòng nghỉ.

Nước mắt lập tức chảy ra trong đôi mắt đẹp của Diệp Tử Thanh, nghẹn ngào nói lời cảm ơn rồi sau đó xoay người hướng đến phòng nghỉ mà chạy đến.

Trong phòng nghỉ, Lương Thần đã hồi phục lại tâm trạng đang ngồi trên ghế salong, Liên Tuyết Phi ngồi bên cạnh, dường như rất sợ hắn biến đi mất nên không chút tị hiềm mà nắm chặt tay hắn.

Cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, một thân hình ướt đẫm mồ hôi vọt vào, đôi mắt đẹp tìm kiếm, lập tức nhìn thấy chàng thanh niên. Cô dường như không để ý đến người ngồi bên cạnh là ai.

- Mau nói cho em biết là anh không bị gì cả!

Diệp Tử Thanh nở một nụ cười cực kỳ quyến rũ, dùng giọng nói gần như là thì thào mà ra lệnh.

- Anh không sao!

Lương Thần đứng lên, dùng tay nắm lấy bàn tay đang run rẩy của đối phương, dịu dàng đáp.

- Lặp lại một lần nữa xem, không, phải lặp lại một trăm ngàn lần!

Đôi mắt đẹp của Diệp Tử Thanh tràn ngập nước mắt. Cô tiến lên một bước ôm chặt lấy cổ Lương Thần, nghẹn ngào nói.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv