- Được, chúng ta đi lên huyện phản ánh đi.
Không biết ai đã lên tiếng và lập tức được những người khác ủng hộ. Mọi người mồm năm miệng mười mà ồn ào:
- Đúng, chúng ta phản ánh lên huyện đi. Dù sao thì cũng phải cho chúng ta một lời giải thích hợp lý chứ.
Có lẽ mọi người cảm thấy sợ hãi với thái độ mạnh mẽ, cứng rắn của vị Trưởng phòng trẻ tuổi, có ở lại đây cũng không thu được kết quả gì. Với tính cách này của Lương Thần thì họ có muốn bức hắn từ chức cũng khó có thể thực hiện được. Vì thế những thanh âm kêu gào lớn tiếng dần dần giảm đi.
Diêu Kim Minh và Ngô Quốc Hùng thở phào nhẹ nhõm một hơi, rồi lại có chút lo lắng nói với Lương Thần:
- Trưởng phòng, nếu bọn phản ánh đến Ủy ban nhân dân huyện thì chỉ sợ ảnh hưởng không tốt.
- Không có gì là ảnh hưởng không tốt.
Lương Thần lạnh lùng nói, ánh mắt khinh thường nhìn những người đang rời đi.
- Nếu bọn họ cứ gây sức ép thì lâu ngày sẽ sanh ra mệt mỏi, tự nhiên rồi sẽ chấp nhận sự thật thôi.
Diêu Kim Minh và Ngô Quốc Hùng nhìn thấy thái độ của Lương Thần thì họ biết hắn căn bản không quan tâm đến chuyện nhóm cảnh sát bị sa thải đến Ủy ban nhân dân huyện để tố cáo. Nghĩ lại thì thấy hậu thuẫn sau lưng Trưởng phòng cũng rất lớn. Đừng nói là huyện, thậm chí là thành phố cũng không sợ.
Trở lại phòng làm việc của mình, Lương Thần dựa người vào ghế, nhẹ nhàng xoa xoa hai bên huyệt thái dương. Không ở đúng vị trí của mình thì không bàn chính sự. Nhưng đối với công việc này thì không dụng mưu không được. Từ một người cảnh sát nhân dân bình thường được thăng chức thành Đại đội trưởng đại đội trị an, sau đó là Đại đội trưởng đại đội hình sự nhưng hắn vẫn không cảm thấy áp lực công việc. Từ khi trở thành nhân vật số một của phòng công an huyện, hắn mới hiểu được tất cả các mặt đều phải có sự phối hợp chung. Việc hao tổn tinh thần thật sự là nhiều lắm, nhất là tiếp nhận một cơ quan nhiễu loạn như thế này thì khó khăn hơn so với hắn tưởng nhiều.
Trong tháng hai có hai ngày hội trọng yếu. Một là ngày lễ tình nhân 14/02, còn ngày kia là ngày 18/02 (15/01 âm lịch). Trong ngày lễ tình nhân, hắn bớt thời gian về thành phố một lần, mua một bó hoa hồng rực rỡ. Hắn cũng không cố ý giải thích và Diệp Thanh Oánh, Diệp Tử Thanh, Vương Phỉ Hạm cũng không cố ý truy vấn gì. Bốn người này tình cảm rất gắn bó với nhau. Mặc kệ trong tương lai có thể thực hiện được hay không ý nguyện vĩnh viễn sống chung với nhau, nhưng ít nhất trong lúc này mỗi người đều tận khả năng của mình để cố gắng thực hiện mục tiêu đó.
Ngày 15 tháng giêng âm lịch, hắn đã ở lại Giang Vân. Dựa theo truyền thống hàng năm, vào ngày này sẽ tổ chức ngắm hoa đăng. Khi ấy nhiều người sẽ đổ ra đường. Vốn nhân sự của phòng công an huyện không đủ, nhưng để phòng ngừa những chuyện xảy ra ngoài ý muốn, ứng phó kịp thời với các tình huống, Lương Thần tự nhiên phải chỉ huy toàn phòng tham gia vào công việc bảo đảm trật tự này.
Cuộc thi nhân viên công vụ chính là sự kiện tiếp theo mà hắn phải làm. Cuối tháng ba sẽ diễn ra cuộc thi tuyển nhân viên công vụ. Lúc này, việc khảo hạch nhân sự đã vào giai đoạn kết thúc. Đối với những người bị khai trừ khỏi cơ quan dẫn đến phiền toái, hắn sớm đã có sự chuẩn bị. Trên thực tế, mấy ngày nay, hắn nhận được không ít điện thoại đòi giải thích, thậm chí là của một vài lãnh đạo của Huyện ủy và Ủy ban nhân dân. Nguồn truyện: Truyện FULL
Nhưng tất cả đều bị hắn nhẹ nhàng từ chối.
Nếu như Lương Thần chịu nhượng bộ thì chẳng khác nào tự nhổ vào mặt mình. Hắn đã khổ tâm xây dựng hình tượng của mình, xây dựng kế hoạch nghiêm trị những cảnh sát biến chất, mà những người này thì hắn sẽ không dễ dàng tha thứ. Cho nên hắn biết rõ nếu như mình từ chối thì sẽ đắc tội với một số lãnh đạo nhưng hắn cũng đành phải vậy.
- Chú, kể cả chú mà Lương Thần cũng không nể mặt?
Tại nhà Phó chủ tịch huyện Dương Nguyên Thanh, Dương Lâm Lâm dùng giọng điệu khó tin hỏi. Là bạn gái của Tào Cường, bình thường tác phong trong cuộc sống không có sự kềm chế nên dĩ nhiên lần này cũng phải có tên trong danh sách khai trừ. Cô không cam lòng nên lập tức xin người chú vừa mới được thăng chức Phó chủ tịch huyện giúp đỡ. Cứ nghĩ là sẽ nắm chắc phần thắng nhưng không ngờ uy danh của người chú làm Phó chủ tịch huyện cũng không tác dụng gì.
Phó chủ tịch huyện Dương Thanh Nguyên trên mặt hiện lên chút tức giận. Mặc dù giọng điệu của Lương Thần vô cùng nhẹ nhàng nhưng đã không nể tình thì là không nể tình. Tên Lương Thần này đúng là một kẻ điên. Hắn đã dám đóng cửa câu lạc bộ giải trí của tề Học Quy làm cho Tề Học Quy không chịu đựng nổi. Ngoài ra, còn dám bắt giữ cháu ngoại trai và em họ của Tề Học Quy. Nhưng dù sao thì hắn cũng phải nể mặt lãnh đạo huyện một chút chứ. Hắn đã không nể mặt như vậy thì đúng là chẳng coi ai ra gì.
Trưởng phòng chi cục thuế Chu đang làm khách tại nhà Phó chủ tịch huyện Dương. Nhìn thấy vẻ mặt tức giận của ông ta, y vội vàng nhân cơ hội thêm mắm thêm muối nói.
- Cái tên Trưởng phòng Lương Thần kia chính là người không biết chết là gì. Lần trước em và Chánh văn phòng Cố mời hắn đi Thế Giới Mới ca hát. Trong lúc em đang nói về chuyện phục chức của Tào Cường, bạn trai của Lâm Lâm thì không nghĩ rằng hắn lại cho người mai phục. Sau khi Thế Giới Mới bị đóng cửa, Phó chủ tịch huyện Vương đã đích thân gọi cho hắn nhưng lần đó hắn cũng không nể mặt.
- Trưởng phòng Lương là người có năng lực lại là tuổi trẻ cao ngạo. Trẻ tuổi thì hăng máu. Điều này có thể lí giải được.
Chánh văn phòng Ủy ban nhân dân huyện Cố Bảo Hoa ngồi một bên xen vào. Chuyện không liên quan đến mình nên y không cần nói xấu Lương Thần. Chỉ có điều, nhìn thấy thái độ bất mãn Lương Thần của Phó chủ tịch huyện Dương và Trưởng phòng Chu thì y không thể không phụ họa theo vài câu.
- Cháu thì thấy trong mắt hắn hình như là không có lãnh đạo mà.
Dương Lâm Lâm tức giận nói nhưng lại nghe chú mình nghiêm khắc nói.
- Cháu ra ngoài đi. Chú có việc cần thương lượng với Trưởng phòng Chu.
Dương Lâm Lâm ngoan ngoãn rời khỏi phòng. Bát cơm của cô không bảo vệ được thì phải tìm công việc khác. Nếu như không có chú sắp xếp thì căn bản là sẽ không được gì.
Từ ngày một đến ngày mười tháng ba, lại có thêm mười một cảnh sát bị khai trừ làm những người còn sót lại cảm thấy run sợ khi đứng trước phòng công tác chính trị. Rốt cuộc một tin tức tốt đã được truyền đến. Chủ nhiệm Ngô của phòng công tác chính trị đã tuyên bố kết thúc việc khảo hạch nhân sự sau hai mươi ngày làm việc.
Khi tin tức được truyền đến, những người còn lại cảm thấy như tránh được một đại nạn liền ôm nhau nhảy múa. Có người thiếu chút nữa đã òa khóc. Trước kia, bọn họ không bao giờ biết tự giác làm việc là gì nhưng đến khi bát cơm của mình có khả năng bị mất đi thì mới giật mình tỉnh lại. Công việc đối với bọn họ thật sự rất quan trọng.
Thật sự mà nói thì lần này Lương Thần cũng đã hạ thủ lưu tình. Nếu thật sự muốn nhẫn tâm thay máu thì nói không phải khoa trương, hơn phân nửa số lượng cảnh sát thuộc biên chế của phòng công an huyện đều không đủ tư cách. Việc làm của hắn đơn giản là dọn sạch những thứ rác rưởi biến chất ra ngoài. Số còn lại tuy không tốt lắm nhưng có thể chấp nhận được.
Một người không thể ôm đồm quá nhiều công việc. Có một số việc không thể làm một lần là xong. Ý định của Lương Thần là đầu tiên sẽ thay thế một nhóm. Sau đó chờ đợi thời cơ thích hợp sẽ bổ sung thêm một nhóm nữa. Như vậy chất lượng sẽ được tăng lên đồng thời giảm bớt được lực cản trong việc cải cách nhân sự của phòng công an huyện. Cuối cùng đạt tới mục tiêu thay đổi hoàn toàn nhân viên.
Lương Thần biết rằng cho dù có áp dụng biện pháp cũ rich này thì hắn cũng sẽ gặp những lực cản trở mình. Hắn đã kinh qua điều này trong hội nghị thường vụ của huyện. Thậm chí Bí thư tỉnh ủy Lý cũng từng khẳng định điều này cho nên hắn lo lắng cũng là chuyện bình thường.
Đã năm sáu người mời hắn đến dự tiệc nhưng Lương Thần bất đắc dĩ phải cự tuyệt. Sự việc này vẫn tiếp tục tái diễn cho đến khi kết thúc giai đoạn đầu của cuộc khảo hạch. Nhưng không phải vì vậy mà phiền toái được chấm dứt, ngược lại khi có kết quả cuối cùng lại càng nghiêm trọng hơn.
Ngày 13, hội nghị thường vụ mở rộng của huyện ủy đã được tổ chức. Ngoại trừ chín ủy viên thường vụ, tham dự hội nghị còn có Tập Ái Quân, Hứa Thiện Hoành, Dương Nguyên Thanh, Thẩm Khang Vĩnh bốn vị Phó chủ tịch huyện, Trưởng phòng công an huyện Lương Thần, Trưởng phòng phòng nhân sự huyện Mộc Hỉ Quý, Trưởng phòng phòng tài chính Hồ Nhân và các lãnh đạo thuộc phòng Thuế, phòng Xây dựng, phòng Tài nguyên môi trường đều có mặt.
Đề tài thảo luận đầu tiên là ngân sách ba mươi triệu nhân dân tệ được sở Tài chính phân cho phòng tài chính huyện. Phòng tài chính huyện đã xem xét bồi thường gần ba triệu cho thôn Trung Hà và thôn Hưng Phúc của thị trấn Long Môn cùng với sáu thôn khác. Trưởng phòng phòng tài chính huyện Hồ Nhân và Trưởng phòng phòng Tài nguyên môi trường Đào Vạn Sơn đã báo cáo cụ thể quá trình trong hội nghị thường vụ này.
Ba mươi triệu ngân sách đã được Sở tài chính của tỉnh chi xuống mặc dù đã lập sổ sách đối chiếu đàng hoàng nhưng vẫn xuất hiện lỗ hổng. Phòng tài chính của huyện chính là trứng chọi với đá. Bí thư huyện ủy An Quốc Kiến nhấn mạnh việc dựa vào sự cứu giúp của cấp trên thì chỉ có thể duy trì một thời gian ngắn. Nếu muốn giải quyết vấn đề, thì thứ nhất là phải tự lực cánh sinh, đẩy mạnh kinh tế của huyện. Thứ hai là đẩy mạnh việc quản lý thu thuế, yêu cầu phòng thuế đất phải làm tốt công tác thu thuế. Thứ ba là mong muốn các cơ quan chức năng tinh giảm biên chế và các khoản tiền chi cho việc lễ lộc.
Lời nói của Bí thư An được các ủy viên thường vụ và các Trưởng phòng tham dự hội nghị nhất trí ủng hộ. Còn về việc thực thi được hay không lại là một chuyện khác.
Sau khi Bí thư huyện ủy An Quốc Kiến phát biểu, quyền Chủ tịch huyện Lý Minh Dương cũng mở miệng nói nhưng lại có sự bất đồng với người trước. Giọng điệu của y có phần châm chọc:
- Huyện Giang Vân của chúng ta, các mỏ than ngầm rất là phong phú. Xung quanh các xã, thị trấn đều có những xí nghiệp khai thác quặng. Tôi đã kiểm tra, xem xét lại, số lượng xí nghiệp đăng ký từ hai đến ba mươi xí nghiệp. Nhưng điều làm tôi ngạc nhiên nhất là quy mô sản xuất của các xí nghiệp than đã đạt hơn hai triệu tấn nhưng thuế nộp hàng năm lại chiếm một hạn ngạch rất nhỏ cho toàn bộ thu nhập từ thuế của huyện. Thậm chí là ở một số năm đều không có số liệu báo cáo nộp thuế rõ ràng.
Trưởng phòng chi cục thuế Chu biến sắc. Lời nói của quyền Chủ tịch huyện Lý thực chất là muốn đề cập đến vấn đề thu nhập từ thuế mà người chịu trách nhiệm cho vấn đề này là y. Thật sự, đối với vấn đề này, y cảm thất nhất thời khó có thể trả lời.
- Bí thư An, Chủ tịch huyện Lý, về tình hình mỏ than tại các xã, thị trấn rất phức tạp xuất phát từ các xí nghiệp bảo hộ tại địa phương. Một lần nữa, chúng tôi yêu cầu cục thuế của huyện chi ngân sách ưu đãi. Các lãnh đạo Huyện ủy đã chỉ đạo thì tôi thân là cấp dưới chỉ có thể phục tùng.
Trong tình huống khó khăn, Trưởng phòng Chu lập tức đổ hết trách nhiệm cho bộ máy lãnh đạo. Lời nói này của y ba phần thật, bảy phần giả. Dù sao thì Bí thư huyện ủy Vương Vũ Trai, Chủ tịch huyện Tống Thanh Lâm đều đã bị bỏ tù, cơ bản là không còn ai để đối chứng.