4: 30 chiều, Lương Thần kết thúc công việc nhưng hắn không quay về khu nhà của Phòng công an mà bảo lái xe Lan Kiếm chạy thẳng đến đường phía nam huyện. Buổi chiều, tân Trưởng phòng phòng Tài chính huyện Hồ Nhân đã nhiệt tình mời hắn về nhà dùng cơm. Chỉ là một bữa cơm gia đình bình thường nhưng hắn lại cảm thấy rất hãnh diện.
Đối phương đã chủ động mời, hơn nữa ông ta lại là người giữ của cho cả huyện nên đương nhiên Lương Thần phải nể mặt. Mặt khác hắn cũng hiểu là đối phương muốn kết giao với hắn.
Sau hơn mười phút, Lương Thần đã đến nhà của Trưởng phòng Hồ, đứng đằng trước ấn vào chuông cửa.
- Chú Lương, mời vào!
Điều khiến Lương Thần hơi cảm thấy ngạc nhiên, người ra mở cửa cho hắn lại là một cô gái thanh mảnh. Cô gái ấy chính là con gái của Trưởng phòng thủy lợi Triệu, cũng là một trong những bạn học tại học viện nghệ thuật của Lục Văn Trúc. Hắn đã từng có dịp gặp cô gái Phương Biến Biến này.
Phương Biến Biến khẽ mỉm cười, gọi Lương Thần bẳng chú khiến hắn cảm thấy như có gáo nước lạnh dội vào lòng mình. Lục Văn Trúc, Giang Giao, Triệu Y Na nghe thấy tiếng liền bước đến, nhìn thấy chàng thanh niên trẻ tuổi đang ngượng ngùng thì không khỏi cười vang lên.
- Trưởng phòng Lương, hoan nghênh, hoan nghênh!
Trưởng phòng Hồ và vợ là Ngô Mai cùng bước đến chào đón Lương Thần. Có lẽ là đang có chuyện vui nên trên gương mặt mũm mĩm của vị Trưởng phòng này luôn thể hiện sự tươi tắn.
- Anh đã bảo chú em đến chơi là quý rồi còn mang theo quà cáp chi nữa.
Liếc mắt nhìn món quà trong tay Lương Thần, Trưởng phòng Hồ làm bộ quở trách.
- Anh em trong nhà, khách sáo làm gì.
- Dạ, cũng không đáng bao nhiêu tiền, chủ yếu là tấm lòng.
Lương Thần ngượng ngùng cười đáp.
Bà Ngô Mai nhận lấy món quà từ tay Lương Thần, nhẹ nhàng nói.
- Trưởng phòng Lương, mau vào bên trong ngồi đi.
Rồi quay sang con trai Hồ Tiểu Kỳ nhắc nhở.
- Sao con không chào chú Lương vậy?
- Chú Lương!
Gương mặt Hồ Tiểu Kỳ đỏ lên. Tuy trước đó đã chuẩn bị tâm lý nhưng bây giờ đối mặt với chàng thanh niên cùng lắm là chỉ hơn mình hai tuổi nên cũng có chút khó khăn khi gọi Lương Thần bằng chú.
- Em muốn nói một câu.
Lương Thần phẩy tay nói.
- Tiểu Kỳ gọi em bằng chú nghe có vẻ khó khăn quá. Em nghe xong cũng không được tự nhiên. Cứ gọi là Lương ca hoặc Trưởng phòng Lương là được rồi, phải không Tiểu Kỳ?
- Đúng, đúng!
Hồ Tiểu Kỳ vội vàng gật đầu, rồi như sợ đối phương đổi ý nên nói.
- Em gọi bằng Lương ca nghe có vẻ thân thiết hơn.
Lục Văn Trúc buồn cười nhìn bạn trai của mình rồi lại nhìn chàng Trưởng phòng công an trẻ tuổi cười hì hì nói.
- Tụi em cũng sẽ gọi anh là Lương ca.
- Em cảm thấy vẫn còn thiếu một chữ.
Phương Biến Biến nháy đôi mắt sáng đẹp của mình, bỡn cợt nói.
- Kêu Lương ca ca thì dễ nghe hơn. Mọi người nói có đúng không?
Lương Thần cảm thấy nhức đầu với các cô gái này. Trong các cô thì Phương Biến Biến là khó chơi nhất. Trưởng phòng Hồ nhận thấy Lương Thần đang bí thế thì vội vàng kéo tay đối phương mời nói.
- Chúng ta vào bên trong đi. Chị dâu của chú đã chuẩn bị sẵn đồ ăn ngon. Tối nay không có người ngoài. Hai anh em cùng uống với nhau ly rượu.
Khi Trưởng phòng Hồ ngồi xuống ghế sa-lông thì Hồ Hồ Tiểu Kỳ, Lục Văn Trúc, Phương Biến Biến, Giang Giao, Triệu Y Na mấy người cùng ngồi một bên, trò chuyện với nhau. Trong lúc này, Ngô Mai lên tiếng gọi mọi người vào ăn cơm thì Lương Thần đã bị Trưởng phòng Hồ kéo vào phòng ăn.
Tửu lượng của Trưởng phòng Hồ rất bình thường. Chỉ cần hai ly rượu thì gương mặt đã đỏ như Quan Trường, cũng giống như lần trước vỗ lên vai Lương Thần kể khổ:
- Chú em à, anh làm Trưởng phòng cũng khó khăn lắm. Thoạt nhìn thì thấy êm đẹp nhưng anh biết là có những người phía dưới không phục anh. Người nào không phục anh thì anh sẽ thu thập người đó.
Lương Thần khẽ mỉm cười, cũng không nói lại điều gì. Trưởng phòng Hồ lại tiếp tục lải nhải.
- Anh cũng muốn học theo chú em lắm nhưng đáng tiếc là anh không đủ can đảm. Nói cho cùng thì cả nửa đời người sống hiền lành, thình lình lại biến thành người độc ác thì căn bản không có uy lực uy hiếp người khác. Nguồn truyện: Truyện FULL
Ý tứ của Trưởng phòng Hồ là nói rằng thế đỡ đằng sau của mình không được chắc. Cho nên bình thường cũng không dám hạ đao động thủ với thuộc cấp của mình.
- Trưởng phòng Lương, chú cứ để cho anh Hồ nói. Trước đây đều là cùng cấp Phó phòng với nhau, đôi khi cũng có những va chạm với nhau. Nhưng cái đó thì không tính. Hiện tại anh Hồ đã lên làm lãnh đạo nhưng những người kia cũng cứ ngước lên trời, căn bản là không nể mặt anh ấy mà.
Ngô Mai giọng điệu căm giận nói.
- Tính tình của anh Hồ nhà chị thì xưa nay hiền lành, căn bản không thể làm thủ trưởng được.
- Trưởng phòng Hồ thật sự là tính tình hiền lành. Hơn nữa, em cũng rất thích kết giao với những người như vậy.
Lương Thần ngẩng cao đầu, mỉm cười nói.
- Riêng bản thân em cũng đã đắc tội với nhiều người lắm. Thậm chí trong mắt của một số lãnh đạo, em là một người không biết trời cao đất dày là gì. Việc chỉnh đốn nhân sự lần này chắc là có nhiều người oán thầm sau lưng em.
Nghe lời nói của Lương Thần có phần hơi chế giễu, Phương Biến Biến, Giang Giao đều khẽ mỉm cười. Hồ Tiểu Kỳ thì nhìn đối phương một cách khâm phục. Tháng bảy năm nay y sẽ tốt nghiệp trường đào tạo cảnh sát. Cha của y đã đề cập qua trước, bắt y phải tham gia cuộc thi nhân viên công vụ. Nếu có thể thi vào phòng công an huyện và làm việc dưới quyền Lương Thần thì đối với y chỉ có lợi chứ không có hại.
- Đúng là nói tính tình chú em quyết đoán là không sai mà.
Trưởng phòng Hồ giọng điệu vừa khâm phục vừa hâm mộ khoa tay múa tay nói.
- Có một số lãnh đạo viết báo cáo than phiền chú em nhưng cũng đều vô ích. Bây giờ, thanh danh của chú em toàn bộ huyện đều biết đến. Nhắc đến Trưởng phòng công an huyện thì mười người hết chín là phải nể mặt.
Tuy biết rằng lời nói của Trưởng phòng Hồ có phần nịnh bợ nhưng Lương Thần lại cảm thấy có chút thoải mái. Lời nói hay thì không ai không thích nghe. Quan trọng là giữ vững ý nghĩ của mình, phòng ngừa chuyện vui quá hóa buồn.
- Chú em, kỳ thi tuyển nhân viên công vụ của toàn huyện cũng sắp đến rồi. Không dấu gì chú em, sở Tài chính của anh cũng có mấy người dự thi. Anh vốn cũng muốn Tiểu Kỳ tham gia kỳ thi này nhưng đáng tiếc thằng nhỏ này lại không muốn. À, quên mất, tháng bảy năm nay Tiểu Kỳ sẽ tốt nghiệp trường cảnh sát thành phố. Em nó chỉ một lòng muốn làm cảnh sát. Thân làm cha như anh cũng không có biện pháp gì khác.
Cụng một ly với Lương Thần, Trưởng phòng Hồ ánh mắt ra hiệu nhìn vợ con, ấp úng nói.
Lương Thần vừa nghe qua đã hiểu ý, hơi chút trầm ngâm rồi cười nói.
- Lần này, số người được triệu tập tham dự cuộc thi vào phòng công an huyện cũng không ít. Nếu Tiểu Kỳ đã có ý nguyện như vậy thì có thể đến chỗ em thử xem. Tuy nhiên số cương vị được chọn chỉ hơn bốn mươi. Người dự thi cũng rất phong phú từ các cơ sở, đồn công an cho nên xem ra cũng có chút khó khăn.
Lương Thần nói như chưa nói. Về phương diện ăn nói thì dường như hắn rất có thiên phú.
- Phải tích cực rèn luyện. Chút khó khăn ấy căn bản không đáng kể chút nào.
Trưởng phòng Hồ vừa nghe đối phương không có ý cự tuyệt thì trên mặt lộ ra sự vui vẻ nói.
- Trước hết anh xin cám ơn chú em. Tiểu Kỳ về sau sẽ phiền chú em chiếu cố giùm.
Rồi quay đầu sang con trai nói.
- Còn không mau kính Trưởng phòng Lương một ly.
- Lương ca, em mời anh một ly.
Hồ Tiểu Kỳ giơ ly rượu lên, trịnh trọng nói.
- Em sẽ cố gắng tham dự kỳ thi cho thật tốt, không phụ lòng kỳ vọng của Lương ca.
Nói xong, y ngửa đầu uống cạn ly rượu.
Lương Thần dùng ánh mắt tán thưởng nhìn Hồ Tiểu Kỷ. Thái độ của y cho thấy y rất quyết tâm thi vào phòng công an huyện một cách quang minh chính đại chứ không nhờ đến quyền lực của Lương Thần chống đỡ phía sau.
Nhìn Lương Thần hứng thú uống cạn ly rượu, Lục Văn Trúc cũng đứng lên, giơ cao ly rượu nói.
- Em cũng mời Lương ca một ly, cảm ơn anh đã cứu mạng em và Giao Giao.
Giang Giao ngồi một bên nghe vậy cũng muốn đứng lên nhưng bị Phương Biến Biến kéo lại, thấp giọng nói.
- Giao Giao, chờ cho Văn Trúc mời xong thì mới đến lượt chị. Như vậy mới thể hiện được sự tôn trọng Lương ca.
Giang Dao cảm thấy lời nói của bạn mình có lý vì thế ngồi im cho đến khi Lục Văn Trúc và Lương Thần uống cạn ly rượu rồi mới đứng lên nói.
- Lương ca, em xin mời anh một ly!
Sau đó, không chờ đối phương tỏ thái độ gì liền ngửa đầu uống phân nửa ly rượu rồi ngồi lại chỗ cũ, mặt đỏ bừng ho khan vài tiếng.
Lương Thần uống liên tục ba ly rượu, đang tính nói điều gì đó thì lại gặp Phương Biến Biến hướng về hắn giơ cao ly rượu, trong lòng không khỏi cười khổ, đây chính là xa luân chiến? Người khác không biết được nhưng hắn lại nhìn ra. Cô gái Phương Biến Biến này đúng là không có ý tốt.
Uống xong một ly rượu, Lương Thần có chút cảm giác say. Nhìn các cô gái đang đỏ mặt vì rượu, Lương Thần bỗng nhiên chú ý đến cô gái từ đầu đến giờ vẫn không nói gì. Triệu Y Na, dường như ánh mắt đang lóe lên nhìn hắn không ngừng.
Sau bữa cơm tối vui vẻ, tám giờ tối Lương Thần xin phép ra về. Vốn Phương Biến Biến đề nghị ra ngoài đi hát karaoke nhưng nhìn trạng thái mấy người kia có vẻ không tốt nên đành thôi.
Trưởng phòng Hồ và vợ Ngô Mai tiễn Lương Thần ra cửa, nhìn Lương Thần ngồi vào xe rồi mới vẫy tay tạm biệt, sau đó xoay mình bước vào trong nhà.
Trên đường về nhà, Lương Thần ngồi ở băng ghế sau, hỏi lái xe Lan Kiếm một câu:
- Chú Lan, chú không cảm thấy buồn tẻ, nhàm chán sao? Cháu ở trong nhà uống rượu hết hai tiếng đồng hồ và chú cũng đã chờ hai tiếng đồng hồ.
- Đây là công việc của chú mà!
Lam Kiếm thản nhiên trả lời.
- Công việc của chúng tôi đòi hỏi thứ nhất phải có kiên nhẫn, thứ hai là sẽ có được cảm giác thanh tịnh.
Lương Thần không nói chuyện gì nữa. Sau khi về đến khu nhà ở cán bộ công an, lái xe Lan Kiếm thái độ khác thường đi theo Lương Thần lên lầu.
- Vừa rồi có một chiếc xe theo dõi chúng ta.
Nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của Lương Thần, Lan Kiếm giải thích.
- Vì sự an toàn của cháu, từ đêm nay chú sẽ ngủ lại đây tại một phòng khác. Nếu cháu có dẫn bạn gái về ngủ lại thì nhớ báo trước cho chú.
Lương Thần không khỏi há to miệng ngạc nhiên.