Nguồn: http://thegioitruyen.comNhiều người vây quanh Lương Thần chúc rượu, nhất là các bạn học nữ ở hai bàn khác, hoặc là kín đáo hoặc là lộ liễu tìm cơ hội để cụng ly với Lương Thần. Ngô Văn và Vu Dương mất mặt, tự giác đi đến một bàn khác, nhường chỗ cho các bạn học nữ xinh đẹp ở các bàn khác đến ngồi.
Nói về Lương Thần hồi học trung học vốn đã cường tráng. Hơn nữa bây giờ hắn hai mươi lăm tuổi, là độ tuổi trưởng thành, lại có cách ăn mặc hợp thời, trên mặt lại hơi hồng hồng do men rượu tác động, thoạt nhìn rất hút hồn các cô gái.
Lăng Tư Vũ, Lý Băng và Chu Tiểu Mạn được phong là ba đóa hoa tuyệt sắc thời còn đi học. Tuy nhiên Lăng Tư Vũ, Lý Băng và Hồ Tinh đã kết hôn nên sức hấp dẫn có giảm đi ít nhiều.
Lăng Tư Vũ, Lý Băng và Hồ Tinh đều nhìn ra hai bạn học nữ phía sau không nói gì, chỉ mỉm cười. Nhìn cử chỉ trầm ổn của chàng thanh niên, Lăng Tư Vũ và Lý Băng cũng không khỏi rung động trong lòng.
Nếu nói cuộc gặp gỡ giữa các bạn học lần này nhìn là có thể thấy có người nào đó như hạc giữa bầy gà thì đúng là như vậy. Được bao phủ bởi vầng hào quang của chức danh Trưởng phòng công an, tự nhiên mọi người liền cảm thấy thần võ anh minh, khí chất khác thường của Lương Thần. Cách nói năng so với phần đông nam thanh nữ tú có sự cân nhắc cẩn thận. Sự nghiệp thành công, tất cả góp phần làm cho hắn trở nên nổi bật hẳn. Mà loại thành công trong chính trị này hơn hẳn thành công trong kinh doanh.
Các bạn học tranh nhau chúc rượu với Lương Thần. Cho dù tửu lượng hắn cũng không phải là kém nhưng cũng không chịu nổi. Nguyên do là hắn là Trưởng phòng công an nên không thể chối từ việc các bạn học chúc rượu được. Nếu bạn mời rượu mà không uống thì có phải là do tự cao tự đại vì cái chức Trưởng phòng hay không? Hắn uống là tôn trọng mình, hắn không uống là khinh thường mình. Vậy là tôn trọng hay khinh thường đây?
Lại có thêm Lăng Tư Vũ, Lý Băng, Dương Kiếm trợ giúp, cuối cùng hắn cũng uống thêm hai ly rượu trắng rồi không thể không kiếm cớ đi vào toalet để tránh đầu sóng ngọn gió. Trong toalet, nhìn vào gương, hắn thấy mặt mình đã ngà ngà say. Lương Thần biết tửu lượng của mình, mặc dù trong đầu vẫn còn tỉnh nhưng cảm giác phiêu diêu đã tràn ngập toàn thân. Nếu lại uống tiếp, dựa vào kinh nghiệm, hắn biết kết cục mình sẽ nằm lăn ra mất.
Dùng nước lạnh vả vào mặt cho tỉnh táo, Lương Thần trở lại phòng tiệc. Lần này hành vi của các bạn học lại có sự thay đổi. Có mấy bạn học nam nữ vẻ thân mật châu đầu ghé tai nhau thì thầm to nhỏ, ánh mắt sung sướng có vẻ rất mờ ám. Vài người còn lại kề vai sát cánh, có vẻ như đang băn khoăn điều gì. Ngô Văn và Vu Dương cũng cảm nhận được ưu thế của Dương Thần, ánh mắt của bọn họ tuy vẫn dám nhìn thẳng vào Lương Thần nhưng trong lòng cũng có chút vẩn đục. Chỉ có điều họ không thể hiện ra mà thôi.
Trở lại bàn mình đang ngồi, Lương Thần nhận thấy chỗ ngồi của mình đã bị Dương Kiếm chiếm mất. Người ngồi bên cạnh cũng không phải là Lăng Tư Vũ mà là Sài Tuấn. Về phần Hồ Tinh, thân thể mềm mại của cô đang hơi dựa vào chiếc ghế ở phía trên, đôi mắt long lanh đang ngắm hắn. Hai bạn học nữ đang ngồi ở bàn khác quay lại nhìn hắn. Hai cô Lăng Tư Vũ và Lý Băng cũng đang nhìn hắn với ánh mắt có chút say mê. Lương Thần biết rằng buổi tiệc đêm nay mọi người đều đã uống quá nhiều.
Sài Tuấn mặt đỏ bừng bừng, đang quay về phía Lăng Tư Vũ hùng hồn bày tỏ điều gì đó, thoáng có mấy từ" nhiều năm như vậy", "quên không được", "yêu nhất là bạn". Ông chủ Dương Kiếm có kinh nghiệm thương trường nên còn duy trì được một chút lý trí nhưng đang nhìn về phía Lý Băng với ánh mặt tràn đầy tình cảm.
Năm đó theo đuổi người đẹp không được, nay đã là tỷ phú, y không biết có còn có cơ hội hay không. Lý Băng đã lập gia đình. Y là ông chủ lớn thì căn bản không cần quan tâm. Đàn ông có tiền thì hay sinh thói hư tật xấu. Mấy năm vừa rồi y cũng có bao mấy cô nhân tình, đó là chưa kể loại phụ nữ qua đường gặp dịp đi chơi với nhau thì rất nhiều. Đối với y mà nói, cuộc gặp mặt bạn học chính là một cơ hội.
Rượu vào làm mọi người thêm dũng cảm, mượn rượu giả say với những toan tính khác. Với những người trong lòng có tâm tư chất chứa lại không dám hoặc không tiện buông thả đối với cả nam lẫn nữ, rượu vào cơ thể đã trở thành một trợ lực tuyệt hảo, cho phép nói mọi chuyện rồi đổ tại vì rượu
Không có việc gì chia rẽ bạn học, chia rẽ một đôi chỉ có thể là một đôi. Chia rẽ có lẽ là chưa chắc, nhưng một đêm chơi bời thì chắc là có thể. Nhất là đối với những người đã từng có tình cảm trai gái với bạn học của mình thời còn đi học thì đây chính là cơ hội trời cho.
- Tan cuộc rồi chứ?
Lương Thần nhìn Dương Kiếm cười nói. Hắn là người cảm thấy bây giờ là lúc tan cuộc.
- Tôi đi tính tiền, sau đó mời mọi người đi hát.
Dương Kiếm không nghĩ đến việc chia tay sớm như vậy, chợt nghe Lương Thần nhắc y. Lúc này chưa đến mười giờ tối, có thể nói cuộc vui chỉ mới bắt đầu.
Đối với đề nghị của Dương Kiếm không có ai phản đối cả. Khó khăn lắm bạn học cũ mới tụ họp lại được với nhau, lại gặp ngày lễ tết, đương nhiên phải vui chơi hưởng thụ.
- Mình uống quá nhiều rồi nên không tham gia tiếp được.
Lương Thần mượn cái cớ chợt lóe lên trong đầu hắn. Tất cả có hơn hai mươi người, thêm hắn cũng không nhiều hơn, bớt hắn cũng không ít hơn. Không có hắn thì không ảnh hưởng gì lớn lắm.
-Như vậy sao được?
Dương Kiếm lắc đầu nói.
- Cậu xem xem ở đây có ai không uống nhiều đâu. Thần Tử cậu muốn đi thì cũng xem mọi người có cho đi không.
- Cùng đi chơi đi, khó khăn lắm mới gặp nhau được. Còn nữa, có không ít người muốn nghe giọng hát của Lương Thần.
Lăng Tư Vũ đi tới, ánh mắt sáng trong nhìn hắn.
- Cho dù bạn Lương công việc bận rộn đến mấy thì đêm nay cũng phải đi. Hay là hiện nay Trưởng phòng Lương cảm thấy có khoảng cách với các bạn học cũ?
Lý Băng lấy giọng trêu chọc tiếp lời.
- Mình thừa nhận sai lầm. Mình không nên thoát ly quần chúng, lại càng không nên làm mọi người mất hứng.
Lương Thần lập tức giơ tay đầu hàng. Lý Băng mồm mép vẫn sắc bén như ngày nào. Hắn nhớ rằng hồi đó mỗi khi hai bàn trước sau cãi nhau, giữa hai người họ luôn bất phân thắng bại.
Hai mươi mấy người thuê xe đến thẳng câu lạc bộ giải trí Thời Gian Vàng có tiếng nhất ở huyện Tây Phong. Tới cửa chính, bọn họ xuống xe tụ tập một chỗ. Bọn họ lấy số đông áp đảo, không có khách hàng nào có thể so sánh được.
- Hết phòng cho thuê rồi.
Vị giám đốc tiền sảnh trên mặt lộ vẻ tươi cười xã giao, nói giống như thật tiếc mà phải nói với Dương Kiếm như vậy.
-Có thể nghĩ ra cách gì không, tiền không thành vấn đề.
Dương Kiếm có phần hơi say, lấy từ trong túi da ra hai tập tiền thật dày. Nếu phải mời khách thì đương nhiên phải chọn nơi tốt nhất. Câu lạc bộ Thời Gian Vàng đương nhiên là nơi tốt nhất rồi.
Mấy tập tiền đỏ rực ném ra trên bàn nhưng vị giám đốc tiền sảnh không hề ngó đến, trên mặt bắt đầu chuyển thành vẻ thản nhiên, mở miệng nói:
- Rất xin lỗi, quả thực là không có.
Gã Giám đốc đang nói đến đó thì có mấy người khách đi vào. Tuy luôn miệng nói không có phòng cho thuê nhưng gã lại nói với nhân viên phục vụ bên cạnh:
- Đưa mấy vị Trưởng phòng vào trong đi.
- Không phải là không có phòng sao?
Dương Kiếm trong lòng bực bội, trừng mắt nhìn vị Giám đốc:
- Tại sao lại có phòng cho bọn họ?
- Câu lạc bộ giải trí của chúng tôi vì đặc thù công việc nên luôn có phòng cho khách quý. Tuy nhiên thật là có lỗi, các vị không thể có được đãi ngộ như vậy.
Vị giám đốc tiền sảnh của câu lạc bộ nhìn đối phương với vẻ khinh thường nói, nhất là với vị khách không có một chút lịch sự, chỉ biết dùng tiền ra lệnh mà không biết rằng câu lạc bộ Thời Gian Vàng không hiếm loại khách nhiều tiền.
- Chúng ta đến nơi khác đi.
Ngô Văn hừ một tiếng nói:
- Tây Phong không phải chỉ có duy nhất một câu lạc bộ giải trí này, có tiền thì sợ gì chứ?
- Đúng vậy.
Các bạn học còn lại cũng cảm thấy rất bất mãn, đều đồng thanh nói.
- Xin các vị cứ tự nhiên, xin được không tiễn.
Giám đốc Giang ngầm đuổi khách, ánh mắt đảo qua những người khách một lượt, trên mặt lộ ra một nụ cười lạnh lùng. Nhưng khi ánh mắt gã chạm phải một người đàn ông, nụ cười đó chợt tắt.
Khi ánh mắt của mình bắt gặp ánh mắt của đối phương, gã không khỏi giật mình. Trí nhớ của gã lướt nhanh lập tức nhận ra ngay mình đã phạm một sai lầm lớn. Vì thế gã vội vàng mở miệng hướng về phía người đàn ông nói:
-Vị tiên sinh này xin dừng bước.
Nói xong gã bước tới, trên mặt hiện ra vẻ nhiệt tình nói:
- Ở lầu hai, có căn phòng "Thịnh" cũng có thể chứa đủ người. Số người các vị cũng vừa hợp với phòng đó. Mời các vị lên lầu, có nhân viên phục vụ đây dẫn đường cho các vị.
Đám người Dương Kiếm, Ngô Văn đang muốn rời đi, lại không nghĩ thái độ của đối phương thay đổi đột ngột một trăm tám mươi độ như vậy. Dương Kiếm nhíu mày, không hài lòng nói:
- Không phải vừa rồi ông mới nói chúng tôi không phải là khách quý nên không thể hưởng thụ sự đãi ngộ của chế độ khách quý sao?
- Hồi nãy là chuyện hồi nãy, bây giờ là chuyện của bây giờ.
Giám đốc Giang cười nói:
- Trưởng phòng Lương thì không phải là khách quý sao?
- Đúng là thương không bằng quan!
Bước vào căn phòng hết sức xa hoa tráng lệ trên lầu hai, ông chủ lớn Dương Kiếm không khỏi thầm thở dài. Uổng công y là đại gia có gần một tỷ trong tay, một tên giám đốc của câu lạc bộ nhỏ cũng không xem y ra gì.
Nhìn thấy Dương Thần không chịu nổi men rượu thấm vào người nên tựa vào một góc nhắm mắt lại, Lăng Tư Vũ và Lý Băng không khỏi mỉm cười. Dường như tối nay mỗi người đều khoe khoang, nhưng người đáng khoe khoang nhất lại không hề khoe khoang. Không thể nghi ngờ rằng người đó chính là Lương Thần. Uy phong không tỏ ra uy phong, vênh váo không tỏ ra vênh váo, không hề thổi phồng mình lên chút nào. Các cô kết luận rằng bạn học cũ Lương Thần là người rất khiêm tốn.
Ngô Văn, Vu Dương, Sài Tuấn trong lòng hết sức ghen tị nhưng lại không thể không thừa nhận tài năng của Lương Thần. Người ta hiện tại tuy không ở Tây Phong nhưng có thể hô mưa gọi gió ở Tây Phong, mọi việc đều thuận lợi. Người ta chỉ có một mặt một mũi mà dường như nơi nào cũng phát huy tác dụng.