Thời gian qua thật mau, chỉ chớp mắt một cái mà đã năm sáu năm trôi qua. Cô gái đã trở thành phụ nữ có chồng. Những kỉ niệm thời đi học lần lượt quay trở về trong trí nhớ hắn.
-Đồ con muỗi, miệng của cậu vẫn thối như vậy à?
Nghe hai chữ "Tiện nhân" đôi mày rậm của Dương Kiếm không khỏi nhướng lên, mỉa mai trả lời:
- Tôi tổ chức gặp mặt bạn học không mời cậu, cậu tới đây xem không khí náo nhiệt à?
Ngô Văn cười lạnh lùng đáp:
-Ông chủ Dương có biết ai xây dựng nên khách sạn này hay không? Là chú tôi đấy.
Gã dừng một chút, nhìn đối phương sắc mặt biến đổi, cười đắc ý nói:
- Không chào đón tôi ư? Vậy xin mời ông chủ Dương rời khỏi nơi đây.
Dương Kiếm mắt đã tóe lửa. Y và tất cả các bạn học đã liên hệ với nhau, hẹn gặp tại khách sạn Thiên Thành này. Không ít bạn học đã đồng ý đến đây. Đầu tháng giêng không nhiều khách sạn mở cửa, mà đang lúc vội vàng, y không tìm được chỗ nào thích hợp hơn. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://thegioitruyen.com
-Ngô Văn, đều là bạn học, bạn làm cái gì vậy?
Lăng Tư Vũ và Lý Băng trên mặt tỏ vẻ không hài lòng. Các cô đều cảm thấy lời nói của Ngô Văn có chút hơi quá. Mặc kệ nói như thế nào, Dương Kiếm tổ chức buổi gặp mặt bạn học như thế này đều xuất phát từ ý tốt.
-Tôi chỉ đùa một chút thôi.
Nhận thấy hai cô Lăng Tư Vũ và Lý Băng có vẻ không vui, Ngô Văn lập tức đổi sang vẻ mặt tươi cười, giơ tay vỗ vai Dương Kiếm nói:
- Hơn nữa tôi cũng biết, Dương Kiếm nói không mời tôi cũng chỉ là câu nói đùa thôi. Dù sao cũng đã từng là bạn học, ân oán năm đó cũng đã qua rồi, cậu xem có đúng không, ông chủ Dương?
Dương Kiếm lạnh lùng hừ một tiếng. Y không muốn cuộc gặp mặt bạn học đêm nay không dưng mà thất bại, cũng không muốn Lăng Tư Vũ, Lý Băng cho rằng y nhỏ nhen, cố chấp nên y tạm thời nhịn.
-Cuộc gặp mặt tổ chức ở lầu hai.
Dương Kiếm hướng về phía Lăng Tư Vũ và Lý Băng cười trừ, giơ tay chỉ trên đầu ra hiệu, nói. Ngô Văn lập tức quay đầu hướng về phía hai cô và người đàn ông cao gầy nói:
- Theo mình đi lên đi. Nơi đây mình biết rất rõ.
Lúc bước qua Lương Thần, Lăng Tư Vũ và Lý Băng không khỏi phải dừng bước. Lăng Tử Vũ nhìn chàng thanh niên từ đầu đến cuối không mở miệng nói câu nào, sau đó quay đầu qua Lý Băng nói:
- Đây là Lương Thần phải không?
-Ừ. Ngoài cậu ta ra thì còn ai nữa chứ.
Lý Băng trả lời bằng đôi môi đỏ mọng.
-Tốt lắm, mình không nhận nhầm người.
Lăng Tư Vũ thoái mái thốt lên, sau đó ra vẻ tự nhủ nói:
- Mình đã nói rồi, cho dù trải qua nhiều năm, dù có thay đổi thế nào mình cũng không nhận nhầm người.
-Chúc mừng năm mới, bạn học cũ.
Nghe hai cô gái trao đổi với nhau, Lương Thần biết nếu mình giả bộ câm điếc thì cũng không giữ được phong độ, nên mỉm cười nhìn hai cô nói:
- Là vì hai bạn có nhiều thay đổi quá khiến mình nhận không ra.
-Không giỏi nói dối rồi.
Lý Băng phụng phịu nói một câu, sau đó bật cười nói:
- Tuy nhiên mình cũng có nghe nói về bạn học Lương Thần. Bạn ngày trước cũng không phải như vậy.
-Con người không ngừng tiến hóa, không ngừng tiến bộ mà.
Lương Thần cười đáp.
- Hơn nữa, cũng không phải mình nói dối hai bạn học cũ. Quả thật các cô càng ngày càng đẹp ra.
-Ồ, đây không phải bạn học Lương Thần sao?
Nhìn thấy Lăng Tư Vũ, Lý Băng và Lương Thần đàm đạo ngày càng sôi nổi, Ngô Văn và người đàn ông cao gầy đột nhiên sinh ra bất mãn, đi tới nói chen vào. Ngô Văn một mặt giả bộ nhiệt tình nói chuyện, mặt khác đưa tay đập vào vai Lương Thần.
Lương Thần nhẹ nhàng đưa tay cản lại, cầm lấy cánh tay đối phương, cũng ra vẻ nhiệt tình cười nói:
- Bạn học Ngô Văn, trời quá nóng, xin giữ khoảng cách.
-Lương Thần, nhiều năm không gặp, sao bạn lại nói chuyện nhạt nhẽo như vậy.
Người đàn ông cao gầy bên cạnh ngắt lời, nói châm chọc. Gã đứng cạnh Ngô Văn, có vẻ như sẵn sàng sát cánh chiến đấu với Ngô Văn.
-Cậu bạn học này, mình và bạn hình như không học cùng lớp, xin vui lòng cho mình được biết tên.
Lương Thần nhướn mí mắt một chút, sau đó thật sự nghiêm túc nói.
- Còn nữa, cuộc gặp gỡ đêm nay không bị phá hỏng là nhờ bạn đấy.
-Bạn…!
Người đàn ông cao gầy mặt đỏ bừng, thốt lên một câu "bạn" rồi sau đó không nói thêm gì nữa. Không có cách nào, dù là tài ăn nói hay vũ lực mà có thể giúp gã thắng được đối phương. Lương Thần hồi còn đi học đã nổi tiếng là vua đánh nhau. Vu Dương vốn tưởng rằng hiện nay khi đối phương đã đi làm thì tính tình đã có sự thay đổi hoặc đã kiềm chế được mà không nghĩ rằng đối phương vẫn hung hãn như trước, dùng từ thì uyển chuyển, sắc bén cho thấy sự uy hiếp trong đó.
-Chúng ta đi trước đi.
Có lẽ vì để giữ phong độ trước mặt người đẹp, Ngô Văn ra vẻ không để ý, quay đầu về người đàn ông cao gầy tên Vu Dương nói một câu, sau đó hướng về phía Lương Thần lạnh lùng nói:
- Mình cho bạn một lời khuyên. Thời đại khua môi múa mép và dùng vũ lực để xưng vương xưng tướng đã qua rồi. Mình nghi ngờ không biết bây giờ bạn đã thích ứng với xã hội như thế nào? Mình đoán chừng bạn có đi làm công người ta cũng không nhận.
-Bạn học Ngô không phải nhọc công lo lắng, hiện nay mình sống rất tốt.
Lương Thần cười trả lời:
-Mình đương nhiên cũng hiểu được thời thế, cho nên mình bình thường gặp người thì nói tiếng người, gặp ma quỷ thì nói tiếng ma quỷ.
Khi nói đến từ "ma quỷ", hắn nhấn mạnh, còn cố ý liếc mắt về phía Ngô Văn và Vu Dương.
Ngô Văn và Vu Dương đanh mặt lại, không quay đầu lại mà đi thẳng lên lầu hai. Lăng Tử Vũ và Lý Băng cũng thở dài. Lăng Tử Vũ vẻ mặt đăm chiêu nhìn Lương Thần nói:
- Tính cách của bạn vẫn không hề thay đổi.
-Mình không có cách nào khác, nhìn thấy họ ngứa mắt quá, mình phải tống khứ họ đi thôi.
Lương Thần nhún vai đáp. Dương Kiếm đứng cạnh không giấu nổi vẻ vui mừng, đấm Lương Thần một cái rồi nói:
- Đối phó với loại người như Ngô Văn và Vu Dương đúng là phải để cho Thần Tử bạn ra tay. Bạn thật đúng là không làm hổ danh tên hiệu năm xưa.
-Tên hiệu nào?
Lương Thần ra vẻ ngây ngô hỏi:
- Là vua đánh nhau hay là quân tử phong lưu?
Nghe Lương Thần đứng ở kia bịa chuyện, Lăng Tư Vũ và Lý Băng không kìm nổi bèn che miệng cười. Hồi đó Lương Thần không hài hước như bây giờ. Năm sáu năm không gặp, hắn từ một thiếu niên suốt ngày chỉ biết đánh đấm bây giờ trở thành một người đàn ông điềm đạm, chín chắn. Nghe nói hắn làm công an, cũng không biết hiện nay hắn có ưng ý với công việc không? Nhìn khuôn mặt Lương Thần tràn đầy sắc khí, hai cô không khỏi thầm nghĩ.
-Tiểu tử cậu thật là tự phụ.
Dương Kiếm cười mắng một câu, nói:
-Không phải là vua đánh nhau, cũng không phải là quân tử phong lưu. Nay phong cho bạn tên hiệu là "Khoa trương không ai bằng".
-Này, tên hiệu sao khó nghe quá. Hơn nữa rất dễ làm người ta hiểu lầm.
Lương Thần lắc đầu không hài lòng nói.
- Bọn tôi ở phòng công an huyện đã bị dân bản xứ đánh giá "Khoa trương đến nỗi không ai thắng hoặc đuổi kịp được".
-Đúng rồi, đã nghe nói Thần Tử cậu làm cảnh sát. Hiện tại công việc như thế nào?
Dương Kiếm hàng năm kinh doanh buôn bán ở bên ngoài, mọi chuyện trong huyện đều không biết. Lăng Tư Vũ và Lý Băng cũng đi khỏi huyện, ngẫu nhiên tới lễ mừng năm mới mới trở về. Mặt khác các bạn học khác cũng ít người ở lại địa phương để mưu sinh.
Lương Thần đang muốn trả lời thì lại gặp vài người bạn học đi vào đại sảnh. Dương Kiếm liền bước lên trước tiếp đón, rồi hướng về phía ba người Lương Thần, Lăng Tư Vũ, Lý Băng chỉ chỉ lên lầu, ra hiệu lát sau sẽ tán gẫu tiếp.
Lương Thần, Lăng Tư Vũ, Lý Băng sóng vai nhau bước lên lầu hai, dễ dàng tìm ra nơi hội họp. Lần gặp mặt này hội tụ không ít bạn học, mặc dù không phải toàn bộ bạn học năm đó đều đến đông đủ nhưng ít ra cũng được hơn một nửa. Các phòng bình thường chỉ chứa được trên dưới hai mươi người, riêng ở lầu hai khách sạn Thiên Thành này là có thể thõa mãn yêu cầu.
Lương Thần chọn tùy ý một hàng ghế để ngồi xuống, còn Lăng Tư Vũ và Lý Băng thì bị mấy bạn học nữ xúm lại. Nhìn đám đông bạn học nam nữ trước mắt, trong lòng Lương Thần có cảm giác rất phức tạp, vừa có vẻ thân thiết, vừa có vẻ xa lạ.
Mọi người thay đổi khá nhiều. Người thì trở nên phúc hậu, người thì gầy yếu, người ngày càng xinh đẹp, người thì ra vẻ phong sương. Từ khi rời khỏi cánh cửa trường trung học, Lương Thần và những bạn học đó đều không có liên hệ với nhau. Mọi người không nhớ được tên nhau, mà cho dù có nói tên ra thì trong trí nhớ cũng không gợi được ấn tượng gì.
Năm sáu năm không gặp, giữa các bạn học cũ đều có sự phá lệ, họ trở nên nhanh chóng thân thiết. Người này vỗ vai người kia, tay bắt mặt mừng, thậm chí ôm nhau. Nhưng Lương Thần nhanh chóng nhận ra rằng, loại nhiệt tình do xa cách lâu ngày không gặp thì không thể duy trì lâu.
Ngay từ đầu, mọi người còn có thể nói chuyện xung quanh đề tài hồi ở trường trung học, nhưng cũng không bao lâu đã hết chuyện. Không biết là ai nhắc đến mà đề tài lập tức chuyển đến công việc của mọi người và thu nhập.
Ai được thăng chức? Ai có tài? Cơ quan đãi ngộ như thế nào? Phúc lợi có được không? Những câu như thế được mọi người hỏi lẫn nhau, giữa từng nhóm nhỏ ngồi quây quần lại với nhau.
Một nhóm nói chuyện về những phẫn nộ, ấm ức; một nhóm nói chuyện về ăn mặc; một nhóm lại nói về con đường làm quan, một nhóm khác lại nói đủ thứ chuyện. Đây chính là cái vòng tròn hình thức ban đầu.
Lương Thần cảm thấy, "một người cũng có thể thành một cái chợ". Những lời này đầu tiên có thể phản ánh chi tiết cảnh tượng trước mắt. Đang nhớ lại cảnh cũ trường xưa khi gặp mặt bạn học, bỗng nhiên biến thành hình ảnh của một xã hội thu nhỏ. Sự tương phản thật lớn khiến Lương Thần cảm thấy khó có thể thích ứng.