- Kẻ nào muốn giở trò vậy thì đừng trách tôi sao không nương tình!
Nhìn vào Chủ nhiệm Diêu đang biến sắc, giọng nói trầm mặc ẩn chứa lời cảnh cáo của Lương Thần, đặc biệt là câu cuối như là búa tạ đánh liên hồi vào tim y:
- Đây là một cơ hội cuối cùng tôi cho họ.
Mồ hôi lạnh trên trán Chủ nhiệm Diêu không ngừng nhỏ giọt, nhưng lại không dám lấy tay quệt đi. Y đã hiểu ra ý tứ sâu xa trong lời nói của vị trưởng phòng trẻ, và sự mạnh mẽ khốc liệt biểu hiện từ giọng nói đến sắc mặt như thế cũng là điều mà trước nay y chưa từng thấy. "Một cơ hội cuối cùng", câu này vừa là lời cảnh cáo những cảnh sát trong huyện vừa như trực tiếp ám chỉ y!
Đúng là một cơ hội cuối cùng rồi! Trong lòng Chủ nhiệm Diêu không ngừng run rẩy. Lúc nãy đúng là trong đầu y có ý tuồn thông tin ra ngoài, nhưng trước mắt, sau khi đối phương đề ra lời cảnh cáo nghiêm trọng như thế, liệu y còn có gan làm không? Trong phòng hiện nay toàn bộ trên dưới, bao gồm phó trưởng phòng Đặng Khánh, Trưởng phòng Công tác chính trị Ngô Quốc Hùng, thậm chí cả chính ủy Quách Ninh cũng dính líu. Ai ai cũng nơm nớp sống trong lo sợ? Trong lòng ai cũng quá rõ, con đường công danh của bọn họ nay đã nằm gọn trong tay vị Trưởng phòng trẻ tuổi này!
Chủ nhiệm Diêu dám khẳng định, nếu như y có hành động nhỏ nào, nếu như hành động đó bị phát hiện thì đó cũng có nghĩa kết cục của y sẽ là xéo khỏi đây
- Lão Diêu, hành động tối nay do ông và Đội trưởng Khương chỉ huy, tin rằng ông sẽ không làm tôi thất vọng.
Lương Thần vỗ vỗ vào cánh tay y, nói một câu đầy ẩn ý. Một năm trước, chỉ có người khác vỗ cánh tay hắn. Nhưng một năm sau, hắn nhanh chóng thành người có quyền vỗ cánh tay người khác. Mặc dù, tên chủ nhiệm Diêu trước mặt này tuổi không nhỏ hơn cha hắn là mấy. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Theo tuổi tác, hắn phải tôn trọng y, nhưng theo cấp bậc, y lại cần phải kính cẩn với hắn! Khi mâu thuẫn giữa tuổi tác và chức vị xung đột, người trước phải phục tùng người sau! Hữu chí bất tại niên cao, vô chí không hoạt bách tuế (Có chí chẳng do tuổi tác, không có chí thì trăm tuổi cũng tay không). Nếu đem chữ "chí"đó đổi thành "quan" cũng có thể hiểu như vậy
- Xin Trưởng phòng yên tâm, tôi sẽ tận tâm tận lực hoàn thành nhiệm vụ.
Chủ nhiệm Diêu cắn chặt răng, trả lời một cách rất kiên quyết. Không phải là đang chọn đứng bên nào sao? Tình thế hiện nay là thế, không đến lượt y chọn. Giờ hắn là sếp, bất kể là chỉ thị gì đi nữa y cứ làm theo là được! Mọi thứ đều là hư ảo, chỉ cần giữ được địa vị hiện nay của y là thực tế nhất!
- Ừm.
Lương Thần gật đầu hài lòng, trên mặt cũng lộ ra nụ cười lâu nay không thấy:
- Lão Diêu, ông chỉ lo làm những gì tôi nói, dù có kết quả thế nào, tôi sẽ chịu trách nhiệm! Hiểu chưa?
- Hiểu, thưa Trưởng phòng.
Chủ nhiệm Diêu nghe được lời này liền thấy yên tâm hơn. Y lo nhất là hậu thuẫn của câu lạc bộ ca vũ Thế Giới Mới, y chỉ là một cán bộ nho nhỏ sao dám đắc tội. Ngoài điểm này ra, tại câu lạc bộ Thế Giới Mới những vị thần tiên (quan chức cấp cao) qua lại không ít. Chẳng may gặp phải một thôi y sao gánh nổi trách nhiệm đây. Nhưng hiện nay y phụng mệnh hành sự, có gì sai sót đã có ngài Trưởng phòng chịu hết! Thế là Chủ nhiệm Diêu nghe lệnh mà đi. Sau đó Lương Thần kêu hai người Khương Bằng và Tất Cạnh đến, nói về hành động lần này, hai người liền cười một cách đầy ẩn ý.
Khương Bằng vừa cười vừa nói:
- Sếp Lương, sếp không được nha, trước mặt vừa mới vui chơi ở chỗ người ta xong, sau lưng liền sai người đóng cửa chỗ đó!
- Lượn đi cho nước nó trong!
Lương Thần vừa cười vừa mắng, sau đó liền nghiêm mặt nói:
- Không nói nhảm nữa, các anh lập tức xuất phát. Nhớ kỹ, bất luận là mại dâm cờ bạc hút chích, chỉ cần dính tới một chút nhỏ, các anh cũng phải nắm bắt lấy đừng tha. Vừa rồi tôi nói với Chủ nhiệm Diêu có câu, một khi phát hiện có vấn đề, lập tức phong tỏa bắt hết cho tôi!
- Tuân lệnh!
Khương Bằng và Tất Cạnh cùng lúc trả lời. Lúc ra cửa, hai người liếc nhìn nhau, trong đầu đã phần nào đoán được ý của sếp Lương đối với câu lạc bộ Thế Giới Mới quả là dụng ý sâu xa! Trên thực tế, với thân phận của họ, thì không nên tham dự vào nơi xảy ra cuộc chiến ngầm này, thế nhưng sếp Lương dù gì cũng là sếp bọn họ, cho nên chuyện này bất luận thế nào cũng phải xử lý êm đẹp!
Chủ nhiệm Diêu cùng Khương Bằng, Tất Cạnh lần lượt nhận lệnh mà đi. Lương Thần khoanh tay thong thả đi đến bên cửa sổ, nhìn xa xăm vào những ngọn đèn cau mày suy nghĩ. Cả huyện Giang Vân này đều biết rõ Thế Giới Mới là sản nghiệp của tên quỷ hút máu Tề Học Quy, hắn lần này giáng xuống một bạt tai nặng vậy thì không tin con quỷ đó có thể kềm nén được! Đồng thời, nếu niêm phong Thế Giới Mới thì sẽ đem lại cho những kẻ bị hại đang trông chờ lưỡng lự một câu trả lời chính xác, chắc chắn trước mắt đây là điều có ích lợi nhất đối với việc điều tra vụ án!
Năm chiếc xe cảnh sát hú còi inh ỏi hướng về ánh đèn rực rỡ của Thế Giới Mới. Trên xe có đại đội hình sự công an Huyện, tinh thần bọn họ lộ vẻ hoang mang lo sợ. Trước khi xuất phát, Chủ nhiệm Diêu đã nói với họ, rằng nếu có bất cứ một người nào để lộ tin tức thì toàn bộ mọi người đều bị xử phạt nghiêm khắc. Nguyên văn lời nói Chủ nhiệm Diêu là "Nếu các cậu làm cho vị trí chủ nhiệm trung tâm chỉ huy này của tôi lung lay, vậy thì các cậu sẽ không yên với tôi đâu!"
Hành động thì hành động, tra xét thì tra xét! Dù sao Chủ nhiệm Diêu đã nói qua, nếu có xảy ra chuyện gì tự Trưởng phòng chịu trách nhiệm, họ là lính quèn thì chỉ cần nghe lệnh hành sự là được. Một khi đụng vào Trưởng phòng, thì sẽ như vết xe đổ của vị Phó Trưởng phòng bị tạm thời cách chức chờ xử lý hay như một số đồng nghiệp bị buộc từ chức.
Thế là, khoảng 11 giờ đêm hôm đó. Thế Giới Mới được các đồng chí cảnh sát viếng thăm lần hai. Theo sau tiếng còi hú, đèn cảnh sát lập lòe, 5 chiếc xe cảnh sát dàn hàng ngang trước cửa câu lạc bộ. Khương Bằng, Tất Cạnh mang theo đội 10 cảnh sát hình sự và đại đội công an hình sự Huyện, cảnh sát trong đại đội cảnh sát tuần tra bước xuống xe, nghe theo lệnh của Chủ nhiệm Diêu tiến vào câu lạc bộ.
Nhân viên bảo vệ câu lạc bộ không kịp phản ứng, liền thấy đại đội cảnh sát hùng hổ xông vào.
- Cảnh sát, kiểm tra!
Tiếng hô vang dội đó làm cho bảo vệ và những khách khứa như đang trong mơ! Câu lạc bộ Thế Giới Mới đã hoạt động gần được 4 năm, trước nay chưa từng nghe cảnh sát tới kiểm tra!
- Tụi bây làm cái gì thế? Tao có quen biết với Chủ nhiệm Diêu của tụi mày.
Giám đốc Câu lạc bộ Tiền Dũng vừa từ bệnh viện trở về, đang âm thầm cảm thấy may mắn: đứa cháu của ông chủ bị thương không nặng lắm, may mà bảo vệ được bát cơm của mình, lại đột nhiên nhìn thấy tình hình hiện nay. Trong lúc kinh hãi như thế, gã không kìm nổi buột miệng hô to.
- Khụ!
Bóng Chủ nhiệm Diêu bước ra từ giữa các cảnh sát, trong mắt lộ vẻ bối rối tiến về phía Tiền Dũng giải thích:
- Xin thứ lỗi Tiền lão đệ, tôi chỉ phụng mệnh hành sự mà thôi!
- Lão Diêu, anh cái cái cái…
Giám đốc Tiền Dũng cứng họng, hơn nửa ngày cũng không nói được cái này sao lại xảy ra. Gã chợt nghĩ lời của y là phụng lệnh hành sự thật ra là lệnh của ai, ngoài vị Trưởng phòng công an trẻ tuổi kia thì còn ai vào đây? Đúng rồi, nhất định là Trưởng phòng Lương kia vì cháu gái bị ức hiếp tại Thế Giới Mới, cho nên dùng cách này để đến đây!
Vẻ mặt Giám đốc Tiền Dũng bắt đầu biến sắc khó coi. Chẳng lẽ Trưởng phòng Lương kia không biết câu lạc bộ này là nơi của chủ tịch Tề sao? Chẳng lẽ Trưởng phòng Lương kia không biết chủ tịch Tề dậm chân một cái là cả huyện Giang Vân sẽ náo loạn cả lên sao?
Phó đội trưởng Khương Bằng, Tất Cạnh cũng không cho thời gian gã suy xét, liền phất tay, Tiểu Trác Tử, Diêu Tiểu Thuận và một số đội viên lập tức lên lầu hai. Giám đốc Tiền Dũng thấy vậy bất chợt la lớn:
- Trên đó là VIP, bọn mày không muốn sống hả?
Khương Bằng và Tất Cạnh cũng không thèm liếc một cái, rồi theo lên lầu hai. Chủ nhiệm Diêu ngầm lắc đầu, y biết rằng những người của cục công an thành phố đến đây đều là cấp dưới thân tín của Trưởng phòng, dù y có ý bỏ qua, chỉ sợ là không được! Hầu hết đã mở Câu lạc bộ, sàn nhảy, hộp đêm những chỗ ăn chơi thế này, thì không kẻ nào là trong sạch, chỉ cần tra xét, chắc chắn là sẽ có vấn đề!
Kết quả là đêm nay toàn bộ câu lạc bộ Thế Giới Mới náo loạn cả lên.
Tại lầu ba những vị khách quý nam nữ trong tình trạng không mảnh vải che thân đang say tình liền bị bắt tại trận. Tại lầu hai những con bạc vừa mới đặt cược vào canh bạc thì bị cảnh sát phá cửa mà xông vào. Những hình sự viên thì phát hiện một lượng lớn ma túy, heroin, ecstasy thuốc lắc toàn là hàng cấm. Khương Bằng, Tất Cạnh y theo lệnh của sếp Lương không bỏ qua thứ gì, dù là khách làng chơi, con bạc, hay gái điếm, tất cả bắt hết lên xe.
Còn ngay tại sảnh lầu một, Phó chủ tịch huyện Vương Ái Quân đang quát mắng vị chỉ huy trung tâm công an huyện Chụ nhiệm Diêu:
- Ai cho các người tới đây giở trò hả? Gọi điện cho Trưởng phòng Lương Thần, kêu hắn tới đây cho tôi!
Chả trách thần sắc Phó chủ tịch huyện Vương không tự khống chế được, lão vừa tiễn chân chủ tịch huyện Lý Minh Dương và chủ nhiệm ủy ban kỷ luật Khương Truyền An tại phòng số ba. Và mới gọi người đẹp Hoan Hoan vào buồng tắm uyên ương vui đùa thì bị nhân viên hình sự phá cửa xông vào.
Khi ông ta nói ra thân phận của mình, tuy những cảnh sát đó có chút chần chừ, nhưng cũng không lộ sự e dè sợ sệt. Một người trong số đó đi qua một bên tay cầm điện thoại xin chỉ thị của sếp, sau đó quay về y kính lễ, nhẹ nhàng phất tay một cái, lập tức hai cảnh sát hộ tống cô gái mà y chưa kịp làm gì kia đi ra.
Nhìn thấy Hoan Hoan quay lại nhìn y bằng ánh mắt u oán, trong lòng y cơn tức giận lên tới cực điểm. Chó chết thật, đã biết y là ai, còn dám áp giải đi, vậy chẳng khác gì tát vào mặt y.
Thế là Phó chủ tịch huyện Vương mặc xong quần áo rất là tức giận đi xuống lầu, hướng về phía chủ nhiệm Diêu của trung tâm chỉ huy công an huyện nổi trận lôi đình.
Lẽ đương nhiên là Chủ nhiệm Diêu không gánh nổi cơn thịnh nộ của Phó chủ tịch huyện rồi, liền điện cho sếp xin chỉ thị. Nãy đã nói qua tình hình, chỉ thấy phó chủ tịch huyện Vương chạy tới giật lấy điện thoại của y.
- Tôi là Vương Ái Quân!
Trong lòng phó chủ tịch huyện Vương lửa giận bốc lên, không hề khách sáo hùng hổ hỏi tội:
- Trưởng phòng Lương, tôi muốn biết, tự nhiên tại sao tiến hành tra xét Thế Giới Mới? Lý do của cậu là gì? Cậu có biết làm vậy hậu quả thế nào không?
Nghe được giọng nói giận dữ của phó chủ tịch huyện Vương, Lương Thần bất chợt cau mày. Lúc trước khi Đại đội phó Tất Cạnh xin chỉ thị hắn, hắn đã biết trước sau gì phó chủ tịch huyện Vương cũng sẽ hỏi tội hắn.