Phúc đáp của cục công an thành phố rất nhanh so với tưởng tượng của Lương Thần. Ngay ngày hôm sau, cũng là ngày hai mươi, Lương Thần nhận được điện thoại của Cục trưởng cục công an thành phố Bộ Khắc Kỷ. Việc Cục trưởng Bộ có thể trực tiếp gọi điện thoại khiến hắn không thể ngờ được.
-Tiểu Lương, khó khăn của cậu cục công an thành phố đều biết. Đảng ủy vừa mới nghiên cứu thử xem, quyết định tùy theo các chi đội trị an, hình sự, tuần cảnh của cục công an thành phố mỗi chi đội rút ra hai cảnh sát điều đến Giang Vân. Các cảnh sát này đều là nòng cốt của chi đội, cậu hoàn toàn có thể yên tâm tin tưởng sử dụng. Hơn nữa, cục công an thành phố còn quyết định sẽ chuyển tám trăm ngàn cấp cho phòng công an huyện Giang Vân làm kinh phí phá án. Muốn tiền có tiền, muốn người có người.
Cục trưởng Bộ cười sang sảng nói.
Lương Thần thiếu chút nữa cảm động trào nước mắt. Hắn biết sở dĩ Cục trưởng Bộ nói chuyện tốt như vậy hoàn toàn bởi vì trong vụ án cướp ngân hàng lớn tại Liêu Dương ngày đó, hắn đã cứu được Bộ Tiểu Tiểu thoát khỏi nguy hiểm. Từ chuyện này đã chiếm được cảm tình của Cục trưởng Bộ, cũng là chuyện trước đây hắn không hề nghĩ tới.
Có những lời này của Cục trưởng Bộ, Lương Thần lập tức tăng thêm lòng tự tin. Năm này hẳn không còn kịp nửa rồi, nhưng sau lễ mừng năm mới, hắn ắt phải xin cục công an thành phố triệu tập nhân viên công vụ đã đăng ký dự thi nửa năm trước. Bởi vì hắn thực hiện lần giải phẫu này làm cho các cảnh sát nhân dân không đủ tư cách bị sa thải hoặc khai trừ, do đó sẽ phòng công an huyện sẽ có không ít biên chế bị trống, mà phải thông qua cuộc thi nhân viên công vụ mới bổ sung thay thế được.
Trong tay nắm mấy chuyện cần phải giải quyết như đại điều tra, đại luyện binh, Lương Thần trên mặt lộ ra một nụ cười lạnh lùng. Đầu tiên chỉ lướt qua, nhưng kế tiếp hắn muốn mọi chuyện phải rõ ràng.
Ngày hai mốt tháng một, hội nghị thường vụ huyện đúng hạn mời mọi người đến dự họp, ở đó sẽ thông qua việc bổ nhiệm chính thức Phó chủ tịch huyện Lý Minh Dương chính thức làm Chủ tịch huyện. Sau đó, Phó chủ tịch huyện Lý sẽ tham gia vào Ủy ban nhân dân huyện. Y cũng rất muốn biết rõ, rốt cuộc y sẽ tiếp nhận một cục diện rối rắm như thế nào?
Trước tiên vẫn là vấn đề tiền. Phòng tài chính huyện trình ra các sổ sách, những khoản chi không hợp lý nhìn thấy giật cả mình. Tiền được cấp về không ít, nhưng sau đó càng ngày chi càng nhiều, liên tục vài năm đều lâm vào tình trạng không có thu mấy mà chi thì vô tội vạ. Cái gọi là không bột đố gột nên hồ, Lý Minh Dương cho dù có tài năng cũng không có thể từ thứ rỗng tuếch lại biến thành tiền, mà không có tiền thì làm sao ổn định, phát triển kinh tế và chấn hưng Giang Vân!
Bởi vì trước đó không lâu, có biến động lớn trong chốn quan trường, khiến nhiều cán bộ ở vị trí trưởng phòng, phó phòng bị cách chức, bởi vậy tạo ra không ít khoảng trống, trong đó có không ít chức quan béo bở. Trong vài ngày mới nhận chức, Lý Minh Dương ở Giang Vân không hề nhàn hạ. Khoa trương mà nói, từ sáng đến tối y liên tục nhận điện thoại, chỉ sợ so với chức tại Ủy ban kỷ luật thành phố Liêu Dương thì nay một tháng y còn nhận được điện thoại nhiều hơn, mà trong đó, có không ít lãnh đạo Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố, người này đề cử một người, người kia đề nghị một người. Nếu tuyệt đối từ chối thì cũng là cử chỉ không sáng suốt, nhưng nếu ai nói cũng không cự tuyệt thì rõ ràng cũng đến lúc đó chính y mới là người phải từ chức Chủ tịch huyện. Nếu muốn tồn tại ở Giang Vân, trước tiên hắn phải tự mình tổ chức thành viên, bồi dưỡng người thân cận cho mình. Chuyện này y đã sớm nghĩ tới. Trước đó y thậm chí còn làm cả công tác chuẩn bị cho việc đến nhậm chức ở Giang Vân này, chỉ khi vừa được Trưởng ban Tổ chức - Cán bộ Lăng Lam, Phó bí thư Huyện ủy kiêm Bí thư Đảng ủy công an Trịnh Ngọc tiết lộ thông tin.
Bối cảnh Lý gia đằng sau khiến y cũng rất dễ dàng biết được động thái nhậm chức cán bộ lần này. Ngoại trừ Lương Thần mà y vẫn coi là đối thủ, y thậm chí trước tiên hướng về Bí thư Huyện ủy An Kiến Quốc tung ra chiêu dụ dỗ.
Y tin tưởng, bằng năng lực của mình cùng với bối cảnh gia đình phía sau, y hoàn toàn có thể tạo nên thành tích chói lọi ở Giang Vân. Điều kiện cơ sở vật chất kém, nội tình mục nát không sợ. Mấu chốt là y phải xác lập được bộ máy lãnh đạo trung tâm của riêng mình.
Ngày hai mươi ba, ngay lúc Lương Thần đang tính toán nhân dịp cuối tuần sẽ trở về Liêu Dương, Chủ tịch huyện Lý Minh Dương triệu tập cuộc họp đầu tiên của Chủ tịch huyện từ khi mới nhậm đến nay. Các nhân vật số một của các phòng ban trong huyện cùng với các trợ thủ gần như toàn bộ đều có mặt.
Là Trưởng phòng công an huyện, đương nhiên Lương Thần cũng được thông báo tham gia hội nghị lần này. Trong phòng hội nghị, các cán bộ tụ tập một chỗ, cùng chờ đợi Chủ tịch huyện mới nhận chức lên nói chuyện.
Lương Thần ngồi ở vị trí gần cuối bên tay trái, bên cạnh hắn là một người đàn ông trung niên trông phúc hậu. Thông qua lời giới thiệu trước đó, hắn biết đây chính là người duy nhất của phòng tài chính huyện có thể may mắn thoát khỏi lần biến động quan trường vừa rồi. Phó Trưởng phòng Hồ Nhân, vốn xếp hạng cuối cùng, trước đây vẫn bị bỏ rơi, mà hiện giờ khi tình hình xoay chuyển thì được tạm giữ chúc Phó trưởng phòng thường trực tạm thời lãnh đạo công tác toàn phòng. Nếu công tác tốt, thuận lợi thì cũng có thể hy vọng chuyển thành chính thức.
Lương Thần cảm thấy Phó cục trưởng Hồ trắng trẻo mập mạp, vẻ mặt điềm đạm có vài phần giống với thần tài. Trên thực tế so với các phòng khác thì phòng tài chính sắm vai không hơn không kém nhân vật thần tài. Lương Thần trong lòng tự nhủ hồi nữa phải làm quen với vị Phó Trưởng phòng này, rồi hỏi về việc có phải hay không phòng công an huyện năm vừa rồi nộp khoản tiền phi pháp thu được cho phòng tài chính huyện.
Hắn xem qua báo cáo của tài vụ ở phòng công an huyện thì năm trước nữa, phòng công huyện thu vào từ tiền phi pháp được tám triệu sáu trăm năm mươi ngàn tệ. Dựa theo 90% tiền phí được trả về thì có gần tám triệu đi đâu mất. Đó là một con số không lồ, có khoản tiền này, hoàn toàn có thể giải quyết chuyện tiền bạc khẩn cấp trước mắt của phòng công an huyện.
Sự tính toán của Lương Thần cũng không tồi, nhưng hắn lại quên mất. Cục diện trong tay hắn hiện nay đang rối rắm và chưa chắc mọi người đã ủng hộ hắn. Sau đó trong hội nghị, hắn đã lên tiếng hô to:
- Ai có thể cùng chung sức với tôi?
Một Trưởng phòng đứng lên hô một tiếng:
- Tôi.
Một Trưởng phòng khác tiếp tục đứng lên, hô to một tiếng:
- Tôi.
Có một Trưởng phòng nhìn như ba ngày đêm chưa ăn uống gì, hướng về phía Phó Trưởng phòng phòng tài chính Hồ với cái nhìn ai oán.
Mấy vị lãnh đạo của các phòng khác trong huyện đều há mồm ngậm miệng, chung quy cũng chỉ bởi một chữ tiền. Trưởng phòng Lương cũng muốn nhân cơ hội này đề xuất khó khăn về tài chính của công an huyện, nhưng bỗng nhiên thấy vẻ mặt điềm đạm ban đầu của Phó trưởng phòng Hồ trở nên dữ tợn, còn thét một tiếng:
- Đòi tiền không có. Muốn tôi chết.
Trưởng phòng Lương cẩn thận nghĩ ngợi một chút, quyết định hay là tạm thời chưa trình bày vấn đề này với Phó cục trưởng Hồ.
Chủ tịch huyện Lý Minh Dương rất đau đầu, liếc mắt cho Phó chủ tịch huyện Cổ Bình và Phó chủ tịch huyện Vương Ái Quân. Hai vị trợ thủ này không ngờ rất ăn ý vẫn giữ im lặng, dường như nhường toàn quyền chủ trì hội nghị cho y. Nguồn truyện: Truyện FULL
Lý Minh Dương sắc mặt không khỏi trở nên u ám đứng lên. Tuy rằng mấy ngày nay tiếp xúc chưa nhiều với Vương Ái Quân và Cổ Bình, nhưng y lại mẫn cảm thấy rằng hai trợ thủ này tuy có thái độ cung kính nhưng vẫn che dấu đằng sau một thái độ bài ngoại rõ ràng.