Trong những ánh mắt kinh ngạc chung quanh, Nhạc Vũ chậm rãi mở hai mắt ra, con ngươi vốn màu đen trắng lúc này lại bị nhuộm thành màu xanh biếc.
Sau một khắc, tay trái của hắn nhanh chóng làm ra động tác tương tự thủ ấn của đạo gia, trong miệng phun ra một tràng âm tiết cổ quái. Ngay sau đó chút ít mộc linh khí quanh người Nhạc Vũ bắt đầu cuồn cuộn biến thành những sợi tơ thật nhỏ, phát tán ra bốn phía.
Lúc đầu còn chưa có động tĩnh gì, nhưng khi linh khí xanh biếc đan xen tiến vào bên trong sàn nhà cùng giá sách chung quanh, mọi người trên lầu cũng liền nhìn thấy hàng ngàn hàng vạn những mộc châm nho nhỏ từ những tấm ván gỗ trơn nhánh nhanh chóng đâm ra, không bao lâu liền chiếm lĩnh toàn bộ không gian chừng nửa trượng quanh người Nhạc Vũ.
- Tam ca, đây có phải là bí pháp bên trong Triền Ti Chú? Ngoại trừ phong hệ bí pháp, hắn cũng có thể sử dụng cả mộc hệ hay sao?
Một vị lão nhân râu tóc bạc trắng đứng bên cạnh vị lão nhân tóc xám kia, trong mắt tràn đầy vẻ ngạc nhiên:
- Tên tiểu tử này rốt cục còn muốn tạo bao nhiêu ngạc nhiên cho chúng ta?
- Nhìn hình dạng như vậy, hơn phân nửa là Triền Ti Chú không còn nghi ngờ. Nhưng so với bản lãnh sử dụng mộc hệ bí thuật của hắn, bản thân ta càng thêm ngạc nhiên hơn vì bản lãnh vừa học liền biết sử dụng Triền Ti Chú của hắn. Ban đầu trong chúng ta, ai cũng phải dùng mười mấy năm thời gian mới có thể miễn cưỡng sử dụng hay sao?
Lão nhân tóc xám được gọi là tam ca, đầu tiên thở ra một hơi thật dài, sau đó ánh mắt phức tạp phất tay:
- Tên tiểu tử này cũng thật quá to gan lớn mật! Đi, người nào đi xuống dưới tạm thời phong tỏa tòa lầu này! Tất cả những người vừa rồi còn ở đây, cũng đi giữ lại trước cho ta!
- Phong tỏa lầu?
Trên mặt thoáng hiện vẻ kinh ngạc, nhưng ngay sau đó ánh mắt lão nhân tóc trắng lại chuyển nhìn lên vách gỗ đâm lỗ chỗ, ánh mắt của hắn liền hiểu ra. Thật ra dù không có những lỗ thủng bị Triền Ti Chú tạo thành, nhưng vì suy nghĩ vạn nhất, cũng không thể để cho những người đang đọc sách bên dưới lầu tự tiện rời đi. Càng không thể cho phép những người khác tiến vào bên trong lầu ngay giờ phút này.
Tuy nói kế tiếp những đệ tử thắng trận so đấu sẽ đi tới Tàng Thư quán chọn sách luyện tập công phu. Nhưng hiện trước tiên nên tạm gác lại chuyện này sau hãy nói. Giờ này khắc này, không có việc gì càng trọng yếu hơn việc che giấu hành động lỗ mãng vừa rồi của tên tiểu tử trước mắt. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Thật không biết vừa rồi còn có những võ sư cao cấp khác đi ngang qua nơi đây hay không, lại không biết còn có người nào có thể cảm giác được linh lực dao động nơi này, lão nhân tóc trắng vừa nghĩ tới đây liền cảm thấy thật sự đau đầu.
Mặc dù phiền toái thật không ít, nhưng ở trong mắt lão nhân vẫn tràn đầy dáng vui mừng dày đặc.
- Muốn phong tỏa tin tức thật dễ dàng thôi! Vấn đề là mộc chủng thích hợp với Triền Ti Chú thật sự khó tìm, chỉ sợ trong hai tháng kế tiếp chúng ta còn phải đặc biệt thay hắn đi Lê thành một chuyến mới được…
Đối với chuyện đang phát sinh bên cạnh mình, Nhạc Vũ vốn không hề phát giác điều gì, bây giờ toàn bộ lực chú ý của hắn đều sử dụng trong việc tìm hiểu bí thuật. Hệ thống phụ trợ trí năng bên trong cơ thể hắn, đang cặn kẽ ghi chép từng chi tiết phát động của Triền Ti Chú vừa rồi.
Những mộc châm trong không gian mấy trượng chung quanh vẫn đang căng vọt như trước. Cho đến khi mộc linh khí bị dùng hết, không còn được linh khí chống đỡ liền ầm ầm sụp đổ xuống.
Nhìn bụi bặm cùng mảnh vụn của chất gỗ đầy sàn, Nhạc Vũ không khỏi cau mày. Mới vừa rồi những mộc châm kia có chút tương tự với chủng loại mà Trường Nha Ma Tượng sử dụng một năm trước, từ mặt đất đâm ra thạch thương, chính là thiên phú thần thông. Nhưng hắn không cho là như vậy, những thứ này chỉ cần sờ vào liền vỡ, vô cùng yếu ớt, làm sao có thể tạo thành thương tổn gì với địch thủ.
Là do tư thế hay phát âm vừa rồi của mình không đúng? Hay do vấn đề về mộc chất? Nếu đã có tên là Triền Ti, tác dụng hơn phân nửa chính là dùng để dây dưa địch nhân, hoặc mình nên dùng loại thực vật như dây leo thử xem hiệu quả thế nào?
Tuy trong nội tâm vạn phần tò mò, nhưng giờ phút này Nhạc Vũ cũng không có thời gian suy nghĩ đến việc đó. Tạm thời đè nén những ý niệm kia xuống, hắn thật khẩn cấp lấy một quyển sách được bao bọc da thú màu xanh, sau đó trực tiếp lật tới mấy tờ cuối cùng.
Thành công sử dụng Triền Ti Chú, khiến cho hắn tăng thêm vài phần mong đợi đối với loại sách vũ kỹ này. Nếu kinh mạch bên trong cơ thể hắn có thể hoàn toàn áp dụng cho lộ tuyến hành công của bí pháp nào đó, như vậy trong số những quyển sách còn lại, chưa chắc sẽ không có những bí thuật khác có thể thích hợp cho hắn sử dụng.
Chính là từ ý nghĩ như vậy, làm tâm tình hiện tại của hắn lại có cảm giác gấp gáp khó dằn nổi.
Mà quyển sách hắn vừa cầm lấy, cũng là một quyển trung cấp vũ kỹ, nhưng lại có phong thuộc tính, ngoài bìa ghi là Trảm Phong Kiếm.
Giá sách ngay trước mặt Nhạc Vũ tuy dán giấy là mộc hệ vũ kỹ, nhưng nằm trong ngũ hành, lực sát thương lại kém hơn mộc thuộc tính. Thế gian mộc hệ vũ kỹ cùng thủy hệ vũ kỹ đều giống nhau, cũng chỉ tồn tại thật ít ỏi. Cho nên trong hơn năm mươi quyển sách nằm trên giá này, có hơn phân nửa thuộc phong lôi hai hệ. Nếu nói Phong là Tốn, lôi là Chấn, hai loại này biến thành linh lực có thuộc tính phức tạp, đều thuộc ngũ hành chúc mộc. Người của Nhạc gia đặt cùng với mộc hệ bí kỹ, cũng không phải không có đạo lý.
Nhưng lần này Nhạc Vũ không phải thuận tay cầm sách, sở dĩ đầu tiên hắn chú ý quyển sách thuộc phong hệ vũ kỹ này, là có nguyên nhân. Trên thực tế ngay khi hắn nhìn xem quyển sách về Triền Ti Chú, hắn vẫn luôn cảm thấy kỳ quái. Linh lực mộc hệ kia cần phải đi qua mấy kinh mạch, lại có ít nhất số lượng là một phần tư lại hoàn toàn trùng hợp với Tật Phong Thuật.
Cho nên khi đó trong đầu Nhạc Vũ đã toát ra một ý niệm thật kỳ quái, mộc phong lôi ba loại bí pháp, có phải đều có lộ tuyến hành công tương tự như nhau hay không? Hay là không còn điểm chung nào khác?
Không chút nào nghi ngờ chính là nếu như hắn muốn nghiệm chứng suy đoán của mình, vậy chỉ phải tìm thêm vài quyển bí pháp có liên quan tới ba loại thuộc tính này mới có thể hiểu được.
Mà giờ khắc này mấy quyển trung cấp vũ kỹ ở trước mặt hắn chỉ có quyển Trảm Phong kiếm đặt gần bên Triền Ti Chú mới có khả năng chứa đựng bí pháp nhất.
- Hắc! Tiểu tử ngươi đúng là lòng tham không đáy!
Cùng một thời gian, vị lão nhân tóc xám bên cạnh cũng chú ý tới cử động của Nhạc Vũ. Đầu tiên trên mặt hắn lộ vẻ bất đắc dĩ, sau đó theo bản năng muốn đưa tay ra ngăn cản. Cử động nguy hiểm vừa rồi của Nhạc Vũ thiếu chút nữa làm tim của hắn ngừng đập. Nếu như thiếu niên mang theo niềm hi vọng tương lai của gia tộc thật sự hủy trước mặt hắn, hắn tự hỏi mình thật không biện pháp gánh nổi tội nghiệt nặng nề này.
Nhưng ngay khi tay hắn vừa tiếp xúc tới áo ngoài của Nhạc Vũ, lão nhân lại lần nữa ngẩn ra, dừng lại động tác của mình. Hắn nhìn người thiếu niên ngay trước mặt, hẳn lại hiện lên vẻ vui mừng giống như lần trước. Mà cơ hồ cùng lúc đó, linh khí phong thuộc tính màu xanh lại một lần nữa tụ tập tới nơi này.
Linh lực càng lúc càng nồng đậm, một cỗ sức đẩy cường đại cũng truyền đến từ đầu ngón tay hắn. Lão nhân tóc xám không kịp chuẩn bị liền vội vàng lảo đảo thối lui ra hai bước, khi hắn dùng hết lực lượng toàn thân mới miễn cưỡng đứng lại được trước lực lượng đẩy mạnh kia, thì hắn đã phát hiện Nhạc Vũ trong chớp mắt lại lần nữa hoàn thành thủ ấn vô cùng huyền ảo, bất quá lần này phong linh lực lại không tản ra tứ tán như lần trước, mà điên cuồng tập trung vào lòng bàn tay Nhạc Vũ. Theo một thanh kiếm gió màu xanh có hình dạng tương tự như trăng rằm từ từ thành hình, cả tầng ba đều bị cuồng phong cuốn qua, sức gió lớn tới mức đem những bộ sách bay loạn tứ tán khắp nơi, ngay cả giá sách bằng đàn mộc vô cùng nặng nề cũng lung lay lảo đảo…
Mà lúc này trong con ngươi lão nhân tóc xám đã rút lại thành một mũi nhọn tinh mang!