Hồng sắc cự kiếm chém xuống, vừa được nửa đường ngay lập tức hư ảnh Tham Lang liền bắn lên cao, khí thế sát phạt xông lên tận trời.
Chạm mặt mười mấy thanh huyền binh phi kiếm chém tới, phảng phất như vừa gặp được kiếm trung vương giả, mười mấy thanh huyền binh đều phát ra tiếng chiến minh, còn chưa nhích tới gần quang hoa đã trở nên ảm đạm, thanh thế suy giảm, liền bị Bạch Đế kiếm mang theo kiếm quang cương lực mênh mông cuồn cuộn mạnh mẽ cuốn tới.
Hết thảy cản trở trước mắt Nhạc Vũ liền bị một kiếm này của Chiến Tuyết quét đi sạch sẽ. Hắn cũng đã liều mạng, thúc giục đao mang, trên thân đao lại phát ra từng đợt âm ba.
Bi Tuyệt Thất Hận Thất Sát Diệt Âm Đao nhất chuyển vang dội bầu trời, đánh sâu vào Thính Vân Thiên Cung. Khiến tòa cung điện lập tức hiện ra một tầng quang mạc, bị đao âm chấn động phát ra tiếng vang răng rắc, giống như bọt khí nhấp nháy không ngừng.
Bất quá càng nhiều pháp lực lại bị Nhạc Vũ rót vào bên trong Nghịch Thiên Đao, khiến bên trong thời không toái nhận không còn áp chế được nữa, hắc sắc đao mang không ngừng phá hư thiên địa pháp tắc càng lúc càng lớn mạnh.
Lúc này ngay trung ương Thính Vân Thiên Cung lại truyền ra một tiếng hừ lạnh, tiếp theo mấy chục cỗ thần thức khổng lồ ngưng tụ thành hồn niệm, giống như dời non lấp bể hướng bên này áp bách tới, mạnh mẽ mênh mông, tựa như tòa núi cao nguy nga đè ép xuống, không cách nào chống đỡ, cũng không cách nào rung chuyển.
Miệng mũi Nhạc Vũ tràn đầy máu, thần hồn như trúng đòn nghiêm trọng, chỉ cảm thấy trong lồng ngực vô cùng khó chịu, tiếp theo hắn chợt lớn tiếng cười lạnh.
- Cho dù là thương thiên Nhạc Vũ này cũng muốn chém vỡ! Một đám người tầm thường vô vi cũng dám tới ngăn ta?
Ý niệm bén nhọn như đao chỉ trong chốc lát đã càng thêm chân thật, mạnh mẽ đụng nát hồn lực khổng lồ áp bách tới, ngay sau đó đao mang thật lớn liền chém lên tầng quang mạc trên bầu trời Thính Vân Thiên Cung.
Chỉ một thoáng, phiến thiên địa như mất đi màu sắc, chỉ còn lại một mảnh bạch quang chói mắt vây quanh mũi đao, một cỗ phong bạo chẳng khác gì một kích toàn lực của tu sĩ Tán Tiên bỗng nhiên như long quyển phong tứ tán cuốn ra, tạo thành một vòng xoáy khổng lồ, khuấy động tầng mây vạn dặm.
Mũi đao như thời không toái nhận lúc sinh lúc diệt, nhưng lực lượng pháp tắc cũng từ từ bộc lộ ra ngoài, chỉ chốc lát liền đem tầng quang mạc chém rách một lỗ hổng khổng lồ xuyên thẳng vào, thế đi của đao mang chưa hết, tiếp tục dẫn dắt thân hình Nhạc Vũ xông về nơi xa, hướng thẳng tới đạo độn quang đang điên cuồng bôn đào vào trong thiên cung. Lúc này sắc mặt Thanh Huyền Tán Nhân đã trắng bệch như tờ giấy, một là dư lực đã hết, hai là không hề ngờ tới người phía sau lại bừa bãi như vậy. Nổi giận xông vào Hỏa Vân sơn lại an toàn lui thân, lại to gan đuổi theo mình xông vào Thính Vân Thiên Cung được xưng là tông môn khó công phá nhất trong thế giới này.
Thậm chí nàng ta còn rõ ràng cảm giác được khí tức nguy hiểm đang từ từ tới gần sau lưng. Trong nội tâm mơ hồ cảm giác được, hôm nay có thể mình sẽ phải thân tử đạo tiêu tại nơi này.
Trong lòng tuyệt vọng, một cỗ ý niệm cầu sinh điên cuồng lẫn cảm giác sỉ nhục dâng lên trong cơ thể khô kiệt pháp lực, không ngờ giống như nảy sinh kỳ tích, lại bộc phát ra tiềm lực khiến pháp lực đột nhiên dâng lên, từ rất xa nàng đã nhìn thấy thủy tạ nho nhỏ ngay trong hồ lớn bên dưới.
Đúng ngay lúc này bên trong thủy tạ hiện ra một kim long khổng lồ, mang theo vô số canh kim khí tinh thuần hướng sau nàng đánh tới. Phía trên Thính Vân Thiên Cung vô số nguyên từ lực sinh ra, khiến tốc độ chạy trốn của nàng càng tăng nhanh thêm mấy lần, ngay sau đó thân hình Nhạc Vũ chợt khựng lại, tựa hồ bị một cỗ lực lượng vững vàng ngăn trở.
Thanh Huyền Tán Nhân nhất thời mừng rỡ, cơ hồ không đè nén được ý mừng khủng khiếp vì tuyệt lộ gặp được hi vọng cầu sinh, nhưng chỉ sau một khắc, ánh mắt của nàng liền cứng đờ.
Khí thế đao mang của Nhạc Vũ ở phía sau càng trướng thêm mấy lần, hắn vận khởi Lưỡng Nghi Ly Hợp Nguyên Từ thần thông, đem từ lực triệt tiêu, ngay sau đó đao mang phảng phất như núi lửa bị áp chế tới cực hạn, chợt bộc phát ra, nổ tung một luồng năng lượng khổng lồ, mang theo thân hình hắn tăng nhanh thêm mấy phần, trực tiếp chém một đao thẳng tới kim long nát bấy.
- Trốn được tới đây lại có tác dụng gì? Vỡ cho ta!
Theo thanh âm gầm lên, Nhạc Vũ đã vượt qua mấy vạn trượng khoảng cách, trực tiếp đuổi theo tới phía sau Thanh Huyền Tán Nhân sắp lọt vào trong thủy tạ, ngay sau đó một đao xuyên vào trong cơ thể người này, vô số lực lượng hủy diệt nổ tung, khiến thân thể nàng hoàn toàn vỡ vụn, ngay cả dương thần thần hồn cũng không thể chạy thoát.
Chỉ một thoáng, bên trong thủy tạ nhất thời tản mát ra hồn thức ba động kịch liệt, tựa hồ bị kinh sợ, còn có một cỗ linh lực thật lớn đang nhanh chóng tụ tập, vô số khí tức kinh khủng đang dồn tới.
Nhạc Vũ chỉ cảm thấy ý niệm chợt thông suốt, trong lồng ngực thật thư sướng, cảm giác buồn bực vì bị rình rập theo dõi suốt mười năm đã hoàn toàn diệt sạch. Tuy trong cơ thể pháp lực thần hồn gần như khô kiệt, nhưng hắn cũng không thèm quan tâm.
Cất tiếng cười to, Nhạc Vũ huýt dài một tiếng, thuận tay thu hồi di vật của Thanh Huyền Tán Nhân, lại phóng lên cao, ngay sau đó hai tay vung ra, tám Kỳ Lân Chân Hình tiên phù xuất hiện ngay trước người.
Vừa kháp ấn quyết, tám tiên phù liền bị dẫn dắt lên bầu trời cung điện, lập tức nổ tung, dẫn dắt vô số linh lực loạn lưu. Thành tựu trận đạo của hắn đã đạt tới tuyệt đỉnh trong thế giới này, tuy đại trận bên trong Thính Vân Thiên Cung là do thượng cổ tiên nhân lưu lại, nhưng hắn chỉ cần phân biệt thoáng chốc liền hiểu được đại khái linh lực mạch lạc bên trong cung.
Tám Kỳ Lân Chân Hình tiên phù ngoại trừ bốn trương oanh về hướng thủy tạ, còn lại đều bị hắn đánh tới trung xu linh trụ cung điện. Khiến cung điện đung đưa không ngừng, tựa hồ tùy thời có thể sụp đổ xuống. Dẫn dắt tiếng kinh hô trận trận, trong lúc nhất thời không còn ai có tâm tư để ý tới hắn.
Ngay sau đó một khắc, Nhạc Vũ đã lấy ra phù triện màu vàng, bên trong ẩn chứa khí tức làm người ta vô cùng sợ hãi, mênh mông vô tận. Hắn vừa dẫn động pháp quyết, bên trên phù triện lền nổi lên một luồng linh lực như nước thủy triều, cơ hồ chế trụ linh lực ba động bên trong Thính Vân Thiên Cung.
Bên trong thủy tạ lập tức truyền ra một tiếng gầm vang khiếp sợ lẫn nôn nóng:
- Nhạc Vũ! Ngươi dám làm như thế, ngày khác ta sẽ bắc thượng, đánh diệt sơn môn Quảng Lăng Tông của ngươi!
Nhạc Vũ cười lạnh, tiếp tục kháp Thủy Hỏa Chư Thiên Âm Dương Ngũ Luân Ấn, dẫn động tiên phù ngay trước người.
Chiến Tuyết cũng đã giáng xuống, quanh người mở ra sáu phiến hồng sắc liên diệp, vững vàng bảo vệ hai người.
Nàng đem kiếm khí vừa lấy được gia nhập vào bên trong Thập Ngự Phục Ma kiếm trận. Khiến kiếm quang tăng lên một ngàn hai trăm thanh, trong đó không có phi kiếm này dưới nhị phẩm. Mà Ngự Phong kiếm, Ngự Thủy kiếm, Ngự Mộc kiếm, Ngự Hỏa kiếm, Ngự Lôi kiếm năm chủ kiếm thông qua trận đồ hợp thành, đã tiến thẳng cấp bậc Chí Tiên. Kiếm khí thập sắc tung hoành càn quét, phối hợp với Kỳ Lân Chân Hình tiên phù của Nhạc Vũ, đem toàn bộ Thính Vân Thiên Cung áp chế không còn sức phản kháng.
Ngay khi Bạch Đế kiếm chém ra lần nữa, năm trăm vạn thạch lực biến ảo thành hư ảnh Tham Lang, cùng mấy đạo kiếm khí bắn lên từ trong thủy tạ, đụng vào một chỗ, ngay lập tức phát ra tiếng nổ vang ầm ĩ, đợi đến khi phong bạo vừa ngừng, đạt tới kết quả cân sức ngang tài!
Sau một khắc, thủ ấn của Nhạc Vũ đã tới cuối, hai tay bỗng dưng dừng lại, trong miệng quát:
- Giải!
Phong ấn trong phù triện thoáng chốc liền hỏng mất, bên trong ẩn chứa lực lượng kinh khủng, toàn bộ dẫn phát.
Trong một thoáng, một cỗ kiếm ý mạnh mẽ tuyệt đối bắt đầu lướt ngang chân trời.
- Huyền Tĩnh! Tính toán người, cũng phải bị người tính toán. Nhạc Vũ này nào phải hạng người bó tay chịu trói? Sau ngày hôm nay, Huyền Tĩnh ngươi nếu muốn bắc thương, Nhạc Vũ này tự nhiên chuẩn bị đãi khách!
Tiếng nói của Nhạc Vũ vừa dứt, tiên phù đã hoàn toàn bạo liệt, một đạo kiếm khí khổng lồ thẳng đánh xuống, lập tức khiến cho mảnh thiên địa nơi này cùng thiên địa pháp tắc đều vỡ vụn.
Trong một thoáng, bên trong Thính Vân Thiên Cung toàn bộ linh lực liền hội tụ đến, tất cả pháp lực của tu sĩ cấp cao đều kết hợp cùng một chỗ, cố gắng ngăn cản một kiếm vô địch xuất từ Quảng Lăng Tán Nhân.
Không một âm thanh, một đoàn linh lực lưu giống như vỡ bờ, ngay sau đó cả thiên địa dường như muốn hỏng mất, vô số vết rách không gian sinh ra phía trên cung điện, bên ngoài còn có phần nhỏ kiến trúc sụp đổ xuống dưới. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Nhạc Vũ biết Thính Vân Thiên Cung tích lũy sâu dày, người khác tuyệt đối khó tưởng tượng. Một kiếm tuy mạnh nhưng cũng không thể suy giảm căn cơ của Thính Vân Thiên Cung, vì vậy hắn cũng không muốn ở lâu, dẫn phát tiên phù liền đưa mắt nhìn xuống dưới.
- Thính Vân Thiên Cung là một trong mười tông năm xưa tham dự vây giết Kỳ Hoàng Tông, nhưng Ngự Phong kiếm đã sớm bị ta đoạt được. Vậy trong tàng trân bảo, có được tàn chương của Tử Khuyết Thiên Chương hay không?
Thần niệm quét qua một phen, Nhạc Vũ cau mày, hắn tìm được vài nơi tàng trân, đáng tiếc không có Tử Khuyết Thiên Chương.
- Không có vật này, thế gian làm sao có chuyện trùng hợp như vậy? Thôi! Đem những đồ vật này mang về, cũng có thể sánh được với một tờ tiên phù!
Nhạc Vũ không tiếp tục sưu tầm, dùng pháp lực kết hợp thân thể tinh thuyết thi triển Hỗn Nguyên Vô Cực Đại Thủ Ấn, đầu tiên bắn ra một đạo Ngũ Sắc Thần Quang, tiếp theo bàn tay hơn hai trăm vạn thạch khổng lồ chộp xuống, lập tức nhất lên hai tòa lầu các bên hồ, ném vào bên trong Biểu Lý Càn Khôn Đồ, cười vang một tiếng:
- Huyền Tĩnh, các ngươi bap hen bốn bận tính kế ta, những đồ này ta lấy xem như là lợi tức.
Nói tới đây, thân ảnh hắn hóa thành hồng quang, hợp cùng Chiến Tuyết một chỗ, lại dùng Ngũ Sắc Thần Quang chạy thoát khỏi tầng quang bích của Thính Vân Thiên Cung, ngay sau đó thân hình chợt lóe liền biến mất phía chân trời.
Chỉ để lại một đống hỗn độn bên trong Thính Vân Thiên Cung cùng Huyền Tĩnh đang nắm chặc hai tay đứng bên trong thủy tạ.