Vô số linh lực cùng sóng lớn ba đào hướng bốn phía nhấc lên tận trời, lan tràn bốn phía.
Duy chỉ có quanh người Nhạc Vũ vẫn sóng êm gió lặng, trong vòng trăm trượng không chút gợn sóng, ngay cả Liễu Nguyệt Như đang chậm rãi bước về hướng Đông Thanh Tử cũng không hề bị ảnh hưởng chút nào.
- Hẳn là nghịch chuyển thời không!
Thân thể Liễu Tuệ chấn động, quay đầu nhìn Nhạc Vũ đang đứng phía sau.
Hơn ngàn tu sĩ nơi này đều hít sâu một hơi rét lạnh. Chỉ cần hơi có chút kiến thức đều có thể nhận ra quanh người Nhạc Vũ tuyệt không chỉ có không gian gấp khúc mà thôi, còn liên quan tới ảo diệu thời gian. Lợi dụng sự chênh lệch thời gian, ở xung quanh người cắt ra vô số mảnh nhỏ không gian, thủ đoạn bậc này thật làm người sợ hãi khi nghe nói.
Có chút tán tu Nguyên Anh từng trải càng thêm nghi hoặc, đại tu sĩ có được thần thông như vậy, tuyệt không thể là người vô danh mới đúng, thật không biết từ chỗ nào xuất hiện.
Nhạc Vũ thoáng cau mày, có chút bất mãn. Từ khi ở Truyền Pháp hậu điện học được ba chiêu Quảng Lăng Tuyệt Kiếm, ở trình độ nào đó mà nói, so với ba chiêu giưa cùng nghịch thiên tứ kiếm còn dễ dùng hơn một chút, chỉ tiếc giờ phút này hắn vẫn chưa sử dụng được thuần thục.
Nếu không phải như thế, vừa rồi lẽ ra không chỉ phá vỡ tầng không gian ít ỏi như vậy mới đúng.
Tiếp theo ánh mắt hắn lóe lên vẻ lạnh lùng, chỉ thấy hai vị tán tu Đại Thừa Hiểu Nguyệt cư sĩ cùng Si Niệm chân nhân khóe miệng đầy máu, bị Tiểu Chư Thiên Hàn Tinh Tinh Sa liên tục va chạm đánh bay ra hơn mấy vạn trượng.
Người bên trái liên tục lấy ra hai kiện pháp bảo chống đỡ cũng bị nổ nát, Si Niệm chân nhân bên phải quanh người huyễn hóa ra một hư ảnh hình dạng như cự đỉnh, cự đỉnh không có trang trí gì, duy chỉ có điêu khắc hơn chữ Sơn Hà, là chữ triện thời thượng cổ, khi Tiểu Chư Thiên Hàn Tinh Tinh Sa oanh lên người hắn, nhất thời vẫn chưa đánh nát, chỉ đem vị Si Niệm chân nhân kia đánh bay ra ngoài.
- Sơn Hà Đỉnh? Đạo khí chân hình thần thông sao? Đúng là lần đầu tiên nhìn thấy.
Vẻ kinh ngạc trong mắt Nhạc Vũ không cách nào che giấu, thần thông của tu sĩ nhân loại ngoại trừ mấy vị Đạo tổ sáng chế, đạo pháp chính thống lưu truyền cho tới nay, phần lớn còn lại đều xuất từ Yêu tộc. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Ngoài ra còn có một bộ phận thần thông từ bảo vật sinh ra. Một ít tiên thiên linh bảo đứng đầu thời thượng cổ bản thân đã được chứng đạo, diễn hóa ra hình dạng của những đạo khí này, vẫn có uy năng lớn lao như trước, đa số không kém hơn những loại đại thần thông.
Tiểu Chư Thiên Hàn Tinh Tinh Sa của hắn tổng cộng sức nặng phải hơn hai ngàn thạch, mặc dù Nhạc Vũ không cách nào đem hợp luyện cùng một chỗ, nhưng vô số viên liên tục đả kích nếu không có tiên bảo thật sự không thể chống đỡ. Vừa rồi tuy lực lượng phân ra làm hai, nhưng Si Niệm chân nhân không sử dụng pháp bảo, chỉ dùng thần thông chân hình Sơn Hà Đỉnh liền có thể ngăn cản, thật đáng làm người kinh ngạc.
Nhìn thấy dư lực của tinh sa đã hết, Nhạc Vũ tiện tay chiêu ra, liền cuốn sạch trở lại, trôi nổi trên đỉnh đầu, tựa như những vì tinh tú. Long Tước Phiến trong tay phát ra ngũ sắc quang hoa, lúc này trên không trung truyền ra một tiếng gầm lên.
- Chư vị, còn không kết trận kháng địch!
Hơn ngàn Kim Đan lập tức vào vị trí, dựa vào những tu sĩ Nguyên Anh kia. Chỉ trong khoảnh khắc liền kết thành Cửu Cung đồ án, bao phủ trên bầu trời, từng đạo linh lực thật lớn không ngừng tụ tập, vô số kiếm khí giăng khắp nơi, tựa như thiên hà tuôn xuống.
- Cửu Cung Đại Diễn kiếm trận? Ở trước mặt ta các ngươi cũng dám nói muốn bày trận?
Trong mắt Nhạc Vũ hiện lên tia trào phúng, rốt cục vẫn là tán tu, Cửu Cung Đại Diễn kiếm trận tuy uy năng không kém, kết cấu lại cực kỳ đơn giản, sơ hở khắp nơi.
Mười mấy viên linh thạch trong tay hắn bắn ra, thẳng xuyên phía chân trời. Chỉ một thoáng linh lực cung cấp cho Cửu Cung đại trận trên bầu trời biến thành hỗn loạn, những luồng kiếm khí oanh kích xuống phía dưới bỗng nhiên xung đột lẫn nhau, đã tiêu tán hơn phân nửa.
Một bộ phận còn lại oanh xuyên nơi mảnh nhỏ thời không hắn tạo ra, tuy bị quang bích xanh biếc vững vàng ngăn trở, nhưng vẫn tạo ra gợn sóng lăn tăn.
Phá vỡ trận pháp, lực chú ý của Nhạc Vũ lại nhìn về phía trước. Mất đi Tiểu Chư Thiên Hàn Tinh Tinh Sa áp chế, hai tu sĩ Đại Thừa thần sắc trầm ngưng, hồi phục trở lại.
Ngay lập tức Hiểu Nguyệt cư sĩ liền tế lên hai đạo huyền binh có hình dạng bán nguyệt, Si Niệm chân nhân ném một cự đỉnh ra ngoài, hình dáng rất giống Sơn Hà Đỉnh, nhất thời uy lực tăng lên gấp bội, hướng bên này xa xa nện xuống.
Nhạc Vũ không hề quan tâm tới, Long Tước Phiến nhẹ nhàng vung lên. Ngay tức khắc ba trăm Đại Tiên Thiên Ngũ Hành Diệt Tuyệt Thần Châm hung mãnh đánh ra, vẻ mặt hai người kia chợt giật mình, vội vàng ngăn cản. Nhưng chỉ sau một khắc liền phát hiện ngoài mười trượng quanh thân đột nhiên xuất hiện mấy trăm đạo đao quang kiếm ảnh trong suốt kéo theo vô số không gian toái nhận hướng về họ chém thẳng tới.
Tốc độ của đao quang kiếm ảnh thật kinh người, giờ phút này lại giống như có một tầng không gian gấp khúc gia trì, càng tăng thêm đến nửa lần tốc độ.
Hai người vô cùng kinh hoàng, tâm trầm tận đáy cốc. Hiểu Nguyệt cư sĩ cơ hồ không còn kịp làm ra phản kháng, cả thân thể lẫn Nguyên Anh liền bị vô số kiếm quang xoắn thành nát bấy. Chỉ có Si Niệm chân nhân kịp thời phản ứng, luống cuống tay chân ném ra mấy tờ đạo phù chống đỡ, tiếp theo vội vàng thu hồi cự đỉnh, dùng Sơn Hà Chân Hình thần thông bảo vệ quanh thân thể mình.
Nhưng chỉ sau một khắc mấy trăm mai Diệt Tuyệt Thần Châm oanh kích tới, đánh thẳng lên Sơn Hà Chân Hình hư ảnh, chỉ nghe một tiếng ầm vang, Sơn Hà Đỉnh huyễn hóa ầm ầm vỡ tan tành, tiểu đỉnh màu đồng xanh dưới ngũ sắc quang châm cùng mấy trăm bóng đao kiếm hợp lực oanh kích vỡ vụn.
Nhạc Vũ lạnh lùng cười một tiếng, đem Thiên Mộc Kiếm cầm trong tay, đang thuận tay lấy tính mạng Si Niệm chân nhân, lúc này trên bầu trời hiện ra vô số kiếm khí bảo quang thẳng áp xuống dưới.
Chân mày hắn cau lại, trong lòng đã sinh ra vài phần tức giận, Thanh Đế Trường Sinh kiếm khí rót vào trong kiếm, thanh kiếm khí lớn hơn mười dặm lập tức phun trào ra.
- Đồ không biết sống chết, cút cho ta.
Nhạc Vũ vung tay lên, Thanh Đế Trường Sinh kiếm khí liền chém thẳng lên bầu trời, một tiếng nổ vang, giống như thiên băng địa liệt, hơn ngàn tu sĩ Kim Đan đang lập Cửu Cung Đại Diễn kiếm trận trên không trung thất khiếu tràn máu, bị linh lực bạo liệt đánh vào, hoàn toàn không còn bộ dạng. Mấy chục tu sĩ Nguyên Anh hình dáng vô cùng chật vật, đem hết toàn lực mới có thể ổn định lại thân hình trong luồng linh lực phong bạo kia.
Đây không phải toàn bộ là lực lượng của luồng kiếm khí xanh biếc kia, chỉ là vì luồng kiếm khí chém ngay vào trụ cột mấu chốt nhất của Cửu Cung đại trận, phá vỡ, vì thế cả kiếm trận lập tức liền hỏng mất.
Nhưng uy lực một kiếm này của Nhạc Vũ vẫn làm hơn ngàn tu sĩ ngây ngốc, trên mặt đầy vẻ kinh hãi. Cái chết của Hiểu Nguyệt cư sĩ càng làm mọi người khẩn trương, không ai dám tiếp tục động thủ. Tu sĩ Đại Thừa vẫn có thể tiện tay chém giết, đại trận ngàn người này chỉ trong nháy mắt liền phá vỡ. Thiếu niên thanh tú kia rốt cục là nhân vật phương nào?
Nhạc Vũ nhìn về hướng Si Niệm chân nhân, trong tay kháp kiếm quyết, dẫn động mấy trăm đạo đao kiếm vô hình vô tướng, ngay một khắc trong hư không truyền ra một tiếng hừ lạnh:
- Hạng người lòng dạ độc ác! Chúng ta chỉ chậm một bước liền cho ngươi thừa dịp cơ hội. Hôm nay không cho phép ngươi tiếp tục càn rỡ!
Bên ngoài vạn trượng, vách tường không gian ầm ầm phá vỡ, ba đoàn lôi quang chợt đánh thẳng xuống, lại có một đạo sáng mờ bao phủ, vững vàng bảo vệ Si Niệm chân nhân.
Nhạc Vũ híp mắt lại, sau đó lạnh giọng cười khan, chỉ trong nháy mắt ba trăm sáu mươi lăm viên Tiểu Chư Thiên Hàn Tinh Tinh Sa bắn ra, đem ba đoàn lôi quang kích thành nát bấy.
Ngay sau đó bên trong hư không xuyên ra một thanh ngọc từ bình, khẽ nghiêng xuống, vô số Hàn Nguyên Chân Thủy từ bên trong đổ xuống, tựa như sông lớn tràn tuôn, hướng hắn cuốn thẳng tới.
Vẻ mặt Nhạc Vũ càng thêm âm trầm, nhấc lên ba loại linh thủy trong cơ thể, hàn lực vô tận tán ra khắp nơi, đem Hàn Nguyên Chân Thủy đông cứng toàn bộ, tiếp theo ánh mắt sắc bén như đao nhìn về nơi xa.
- Hai kẻ chỉ biết giấu đầu lòi đuôi, chỉ bằng tu vi còn chưa tới tam kiếp các ngươi cũng dám tới ngăn ta?
Lời vừa rơi xuống, Thiên Mộc Kiếm trong tay Nhạc Vũ ném ra nơi xa, kiếm khí xanh biếc phun lên, thẳng chém ra ngoài mấy vạn dặm. Trong tay hắn ngay tức khắc ném ra sáu Kỳ Lân Chân Hình tiên phù, lăng không ngay trước người.
Thanh âm vừa rồi lập tức chuyển thành kinh hãi không dám tin tưởng:
- Kỳ Lân Chân Hình? Ngươi là Quảng Lăng Tông Nhạc Vũ. Đạo hữu ngừng tay, chuyện này có thể từ từ thương lượng.
Nhạc Vũ âm thầm tự giễu, thật không ngờ phù triện của mình so với thần thông của chính mình còn nổi danh hơn nhiều. Hắn cũng không thèm để ý tới, sáu tiên phù trong nháy mắt liền bị dẫn phát, hướng thanh âm kia oanh kích tới.
Tiếp theo tay phải kháp kiếm quyết, Nghịch Thiên Đao cùng Thiên Ý Kiếm đột nhiên hiện ra gào thét.
Ngay lập tức cùng hơn mấy trăm đao quang ảnh kiếm đồng thời liền bộc phát, đem Si Niệm chân nhân chém thành mảnh nhỏ.
Nhạc Vũ lại đưa mắt nhìn lên bầu trời, quát lạnh:
- Đã biết ta là Nhạc Vũ, phải biết ta đã hạ thủ lưu tình! Niệm tình các ngươi tu hành không dễ, còn không mau cút cho ta!
Thanh âm vừa ra, âm ba hạo hạo đãng đãng bỗng dưng bộc phát, xuyên thẳng vân không, hơn ngàn tu sĩ Kim Đan đã bị thương nhất thời sôi trào khí huyết, một ít người tu vi còn yếu trong miệng lại tràn đầy máu tươi.
Lúc này những tu sĩ có chút kiến thức đều đã nhớ ra lai lịch của Nhạc Vũ, ngay sau đó lại nhớ tới đao quyết có một không hai này.
- Bi Tuyệt Thất Hận Thất Sát Diệt Âm Đao!
Nghĩ tới vừa rồi mình lăn lộn bên bờ tử vong, nhất thời sắc mặt đại đa số người đều trở nên trắng bệch, lặng lẽ thối lui ra nơi xa.
Giờ khắc này bên cạnh Nhạc Vũ đã ngưng tụ ra hai bàn tay khổng lồ, hướng mấy vạn dặm bên ngoài chộp tới, đem hai gã Tán Tiên đã bị trọng thương nơi xa vững vàng bắt lấy.
Tâm niệm trong lòng hắn chợt động, ngũ sắc cự chưởng bỗng buộc chặt lại, chỉ trong nháy mắt một đạo kiếm quang xanh biếc bắn tới, đem hai cự chưởng hoàn toàn chém vỡ.
Đồng thời trước người Nhạc Vũ không xa truyền tới một tiếng thở dài sâu kín:
- Nhạc đạo hữu, trận chiến này ngươi đã thắng, cần gì nhất định phải chém tận giết tuyệt?