Buông ngọn cự sơn xuống, con ngươi Nhạc Vũ không khỏi chiếu sáng rạng rỡ.
Hỗn Nguyên Vô Cực Đại Thủ Ấn là cường kỹ đem tất cả lực lượng phát huy đến mười hai thành, bỏ đi hai thành tăng phúc thì lực lượng hiện giờ của hắn cũng đạt đến trăm vạn thạch lực. Đơn thuần pháp lực cũng trên dưới hai mươi vạn thạch lực. Tuy trải qua ba lần cửu trọng lôi vô cùng hung hiểm nhưng thu hoạch đồng dạng lớn không thể tưởng tượng. Trong thế giới này chính thức có thể bạt núi ngăn sông, không gì làm không được! Ngăn lại vui mừng, Nhạc Vũ mới phát hiện Chiến Tuyết bên cạnh đang chằm chằm nhìn vào tay phải của mình.
Nhạc Vũ thấy thế khẽ giật mình, mở tay ra thì thấy viên Thanh sát Huyền đan, hỏi dò:
- Tuyết nhi muốn cái này?
Chiến Tuyết do dự gật đầu:
- Thiếu gia, Tuyết Nhi muốn tu luyện sau Huyền Sát Chiến Ma quyết là gì.
Nhạc Vũ không khỏi mỉm cười, thầm nghĩ quả nhiên là thế, ngẫm nghĩ một lát rồi đánh viên đan dược màu xanh qua. Tuy nói dùng dược vật trực tiếp đề thăng dễ dàng hơn rất nhiều nhưng hắn còn thiếu không ít dược liệu. Chiến Tuyết cố ý tự mình hấp thu tu luyện là chuyện tốt, giảm được không ít thời gian cho hắn.
Nhận lấy thanh sát Huyền đan, Chiến Tuyết liền đánh ra mấy pháp ấn, đem viên linh đan tràn ngập pháp lực hấp thu vào cơ thể, đi vào giữa trung tâm Huyết Anh, lại thôi động Huyền sát Chiến Ma chân khí ngưng tụ thành một linh trận cỡ nhỏ.
Ánh mắt Nhạc Vũ lại sáng lên, có Định Minh châu nên mọi cử động của Chiến Tuyết đều không thể giấu được hắn. Hắn vừa nhìn đã biết phương pháp này chẳng những có thể dùng lợi cho Chiến Tuyết hấp thu, lúc mấu chốt càng có thể phát ra một phần của đan dược cho mình sử dụng, tăng thêm ba thành sát lực, xem như không thể không có lợi.
Chuyện tiếp theo là phải đi Tử Vân Tiên Phủ một chuyến. Hắn có dự cảm trong Tiên Phủ nhất định cũng có được Tử Khuyết Thiên Chương mà mình đang cần. Ngoài ra còn phải trở lại Hoàng hôn giới thu thập Nguyệt Thiên luân phiên kiếm trận.
Bất quá nghĩ lại một màn hai mươi ngày trước, Nhạc Vũ không khỏi ngưng mày, cảm giác bất an sau khi độ kiếp một khắc lại nhảy lên.
Cơ hồ trước tiên, Nhạc Vũ liền lấy ra Càn Khôn Dịch Ngải Bàn bắt đầu suy tính. Tu vi hiện giờ của hắn đã nhập Đại Thừa, hồn niệm minh động vạn vật. Rất nhiều thứ trước kia không nhìn thấy rõ nên không thể tính toán ra, hiện giờ đều có thể hiểu rõ tường tận.
Trong khoảnh khắc hắn đã phá vỡ hơn mười màng che phủ thiên cơ của hơn mười tồn tại cường hoành lập ra.
Thiên ý mịt mờ vốn rối loạn vô cùng cũng được hắn dần làm rõ, tiếp theo cũng không khó để tính toán.
- Tông môn có Nguyên Dương đao luân của Chưởng giáo chân nhân trấn áp, nhất định bình yên vô sự. Vậy điềm đại hung là từ gì mà đến? Không đúng, là Hàn Nhi.
Hốt nhiên tỉnh ngộ lại, Nhạc Vũ chỉ cảm thấy trái tim đau nhức, phảng phất bị người dùng thiết trùy đánh vào.
- Trúc Hồng, Thương Ngô! Bọn ngươi thật to gan!
Nhạc Vũ trợn tròn hai mắt như sắp nứt, huyết sắc lan tràn trong con ngươi, phất tay tìm tòi trong hàng rào không gian rồi viễn độn về hướng U Châu, trong chốc lát đã ra ngoài trăm vạn dặm.
- Quá chậm, tốc độ này vẫn là quá chậm! Hàn Nhi không biết có làm sao không.
Thôi động pháp lực đến tận cùng, Nhạc Vũ phun ra một ngụm máu huyết lên hai cánh cửa chính của Thập Phương Môn khiến tốc độ phi hành lập tức tăng lên ba thành, trong mắt đầy vẻ đau đớn tuyệt vọng!
Biên giới Ký Châu, trên không trung của một sơn cốc rộng rãi.
Đoan Mộc Hàn chậm rãi dừng lại phi kiếm dưới chân, nàng lãnh đạm nhìn lướt qua sơn cốc rồi tập trung vào người thanh niên có sắc mặt tái nhợt, đang khoanh tay đứng ngạo ngễ chỗ trung ương.
Có chút do dự, Đoan Mộc Hàn vẫn chậm rãi hạ xuống đứng đối diện.
Ở phía xa thì còn chưa thể nào thấy được, lúc nàng mặt đối mặt, nàng mới phát hiện sắc mặt Lệ Bi Hồi thật sự giống như chết, không hề có một chút huyết sắc lẫn ngạo khí tự tin năm xưa.
Đoan Mộc Hàn sâu kín thở dài nhưng không hề lộ ra trên mặt, lạnh nhạt hỏi:
- Điện hạ tìm gặp mặt ta, không biết là vì chuyện gì?
Thân hình Lệ Bi Hồi chấn động, tựa hồ cảm thấy sự lãnh đạm xa cách trong giọng nói của Đoan Mộc Hàn. Trong mắt hắn hiện lên mấy phần đau đớn mãnh liệt, sau một lát mới hít sâu một hơi nói:
- Ta muốn một giọt tinh huyết Chân Long, ngươi có vật đó đúng không?
- Vũ nhi cho ta, quả thật còn mấy giọt, bất quá nguyên ta tưởng rằng ngươi không nên tới tìm ta mới đúng!
Đoan Mộc Hàn lạnh lùng nhìn thẳng Lệ Bi Hồi, chỉ cảm thấy người trước mặt vô cùng đáng ghét, nàng quay mặt đi:
- Chớ nói ta phải trả lại ngươi, kiếp trước cũng đã trả hết nợ. Mặc dù chưa từng, ta há lại sẽ lưu lại cho Vũ nhi một cường địch? Ngàn năm trước chẳng phải ta đã nói với ngươi vô số lần, lần đó kiếp trước chính là bất đắc dĩ!
Lệ Bi Hồi tím tái, tựa hồ là không kìm được giận dữ, sau đó hơi nhíu mày:
- Tinh huyết Chân Long ngươi cũng không nguyện cho ta, vậy thì tạm thời không đề cập tới.
Trước hết tạm theo ta đi Thanh Châu, ta sẽ chăm sóc tốt cho ngươi.
- Di theo ngươi tới Thanh Châu?
Đoan Mộc Hàn lập tức cười phá lên, không giấu được giọng mỉa mai:
- Lệ Bi Hồi, hẳn là ngươi cho rằng ta hôm nay còn như tiền thế, có thể bị ngươi trêu đùa tùy tâm? Bất kể là kiếp trước cũng tốt, hôm nay cũng thế, giữa ta và ngươi tuyệt không có thể. Về phần hai lần cứu mạng ta, các ngươi tự vấn lòng xem có dụng tâm hay không? Cũng thua lỗ ngươi còn có mặt mũi, muốn ta với ngươi đi Thanh Châu? Ta Đoan Mộc Hàn đỉnh thiên lập , làm gì dùng ngươi tới chiếu cố?
Đang khi nói chuyện, Đoan Mộc Hàn đã lấy ra khối ngọc bội màu xanh nhạt, ngưng trọng nói:
- Lần này phó ước, ta chỉ vì trảm cắt ma chướng trong đạo tâm. Nếu Lệ Bi Hồi ngươi còn có chút trách nhiệm thì sau này mong xem ta như người qua đường, chớ để lại dây dưa.
Thoại âm vừa dứt, ngọc thủ của nàng siết chặt triệt để bóp nát ngọc bội.
Sau khi linh lực trong ngọc bội ầm ầm tán ra đem những bột phấn tung bay, Đoan Mộc Hàn hoảng hốt một hồi rồi lộ ra vẻ giải thoát. Tâm chướng trùng điệp sau khi thức tỉnh hoàn toàn túc tuệ kiếp trước cũng biến mất mấy phần.
Khuôn mặt Lệ Bi Hồi kịch liệt vặn vẹo, song quyền nắm chặt, ngón tay bấm sâu vào da thịt phảng phất giống như chưa phát giác ra. Sau khi hồi tỉnh thì trong mắt lóe lên một tia đỏ:
- Tiện nhân! Hủy tín vật của ta chắc đã không chờ được muốn song tu với đồ đệ?
Đoan Mộc Hàn khẽ giật mình, sau đó lạnh lùng:
- Vậy thì như thế nào? Vũ nhi đâu chỉ mạnh hơn ngươi trăm ngàn lần? Ta thích hắn.
Nàng giễu cợt vài câu, chỉ thấy trên cổ Lệ Bi Hồi cuộn lên gân xanh ghê tởm, trong lòng chợt dấy lên một cảm giác chán ghét mãnh liệt, không muốn nhiều lời phi thân bay thẳng lên, trong lòng đầy vị đắng chát.
Vào lúc này đủ loại lưu luyến, đủ loại ràng buộc trong nội tâm nàng đều đã hoàn toàn biến mất. Sớm biết như thế, sao cần tự mình đoạn tuyệt trí nhớ kiếp này trong phân thân kia?
Đạp mạnh phi kiếm, Đoan Mộc Hàn độn quang bay thẳng về phía chân trời. Nhưng chỉ sau một khắc nàng lại biến sắc, kiếm quang chuyển hướng bay xuống phía dưới.
Cơ hồ cùng lúc, một cái ngân chung đón gió hóa thành phạm vi trăm mẫu ầm ầm từ không trung chụp xuống, trên bầu trời cũng truyền lên tiếng cười ha hả:
- Bi Hồi đạo hữu, xem ra hồng nhan tri kỷ của ngươi đã thành xa lạ rồi. Bên lão phu ra tay, kính xin đạo hữu chớ trách!
Sắc mặt Lệ Bi Hồi tái nhợt, cũng không lên tiếng. Chiến Tuyết nhíu mày, đẩy nhanh tốc độ song vào luccs nàng khó khăn lắm mới đến được chỗ ngân chung bao phủ thì chỉ thấy đầy trời mộc đằng dựng lên ngăn trở. Thương Ngô phía xa đang đạp không mà đến, cười nói:
- Đường này không thông, kính xin Đoan Mộc đạo hữu trở về!
Đoan Mộc Hàn dứt khoát quay người ném ra chiếc khăn gấm màu đỏ nâng chiếc ngân chung lên, ngay sau đó tiếp tục tế ra hai thanh phi kiếm Nhạc Vũ đưa cho.
Đang muốn từ một bên thi triển bí pháp phá vòng vây, nàng lại đột nhiên cảm giác được mấy khí tức cường hoành từ đằng xa xông đến vây mình vào trong.
Đoan Mộc Hàn cười khổ, trong mắt dấy lên ý buồn bã tuyệt vọng. Kỳ thật nàng sớm biết lần này đã không thể có cách nào thoát đi, chỉ là chẳng biết tại sao, đến cuối cùng lại đột nhiên có chút không cam lòng, muốn liều mạng một phen.
Ngân chung dần dần đè xuống, những đằng mạn tử sắc phía sau cũng cuộn đến. Đoan Mộc Hàn buông bỏ chống cự, chỉ lạnh lùng nhìn về Lệ Bi Hồi phía dưới, giọng mỉa mai:
- Lần kia kiếp trước của ta là bất đắc dĩ. Xem ra ở kiếp này, ngươi cũng là bất đắc dĩ.
Tiếng nói vừa dứt, những đằng mạn đã lan tràn đến chân nàng, lại bị hai huyền binh một lam một hồng trên người nàng cản trở không thể leo lên.
Trong nháy mắt sau đó, Đoan Mộc Hàn đã là khởi động linh trận trong cơ thể, toàn thân bốc lên liệt diễm rừng rực.
Thấy tình hình này, Thương Ngô cùng người trên không trung đều ngưng mày nhưng chỉ thoáng qua cũng không để ý, Đoan Mộc Hàn còn sống tuy rất tốt, chết cũng không sao. Lệ Bi Hồi khẽ biến sắc, đồng tử nhanh chóng co rút.
- Tinh huyết Chân Long!
Thân hình Lệ Bi Hồi lóe lên phá không bay đến trước mặt Đoan Mộc Hàn. Tả thủ của hắn hóa thành cự trảo cưỡng ép phá tan hai thanh huyền binh ngăn trở, thọc vào thân hình Đoan Mộc Hàn. Sau một khắc liền lấy ra một đoàn huyết dịch màu vàng óng ánh. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://thegioitruyen.com
Thần sắc Đoan Mộc Hàn lạnh lùng, cũng không ngăn cản, chỉ dốc sức thiêu đốt nhục thân thần hồn của mìn. Thân thể bị Lệ Bi Hồi xuyên thủng kịch liệt đau nhức nhưng nàng cũng như chưa từng phát giác, chỉ tự hỏi cũng không biết Vũ nhi sau này biết được có đau lòng hay không?
Đang khi buồn bã, nội tâm nàng chợt kích động, vô thức nhìn về phía xa. Chỉ thấy bên ngoài mười dặm một thân ảnh đang phá không xuyên ra, trên khuôn mặt tuấn tú lộ vẻ ngưng trọng...