Thanh âm của Bách Linh Tán Nhân vọng theo phía sau làm Nhạc Vũ cũng thoáng giật mình. Hắn thầm nghĩ vị Tán Tiên này cũng thật thức thời ngoài dự đoán của hắn.
Tiếp theo Nhạc Vũ khẽ cười thầm, tiếp tục xuyên qua thật nhanh bên trong thời không loạn lưu. Chỉ một khắc sau bản thân hắn đã xuất hiện ngoài mấy vạn dặm. Nơi này chính là nơi giao kích giữa vị Tán Tiên cùng mười đạo tiên phù hắn đã phát ra khi nãy.
Cho dù biết rõ uy năng tiên phù trong tay mình vượt xa bất kỳ phù pháp nào đương thời, nhưng Nhạc Vũ vẫn không khỏi cả kinh.
Suốt phương viên ba ngàn dặm đảo lớn chung quanh đã hoàn toàn thành tro bụi. Chỉ còn lại chút đá ngầm tận đáy biển, trên bầu trời mây đen vẫn cuồn cuộn, trên mặt biển vẫn còn hỏa diễm vẫn còn thiêu đốt hừng hực.
Một luồng linh lực nước xoáy đang tàn sát khắp chung quanh, thật lâu vẫn chưa thể hoàn toàn yên tĩnh lại. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://thegioitruyen.com
Ánh mắt Nhạc Vũ thoáng co rụt lại, hắn đoán được người kia nhất định đã bị thương nặng.
Bản thân Tán Tiên bị không gian trong thế giới này bài xích, không cách nào dùng na di trong hư không. Có lẽ còn chưa thể bỏ chạy được xa, thậm chí có thể khẳng định đang ở nơi nào tránh né được thiên kiếp tạm thời nghỉ ngơi khôi phục thương thế.
Dùng hồn niệm cảm ứng khắp mọi nơi, chỉ chốc lát sau ánh mắt Nhạc Vũ chợt sáng ngời. Hắn vẫy tay nhiếp tới một khối bùn cát màu đen sẫm, bên trong bùn cát xen lẫn hai giọt máu màu vàng nhạt đã sắp cô đọng lại, trên mặt Nhạc Vũ không khỏi lộ ra nụ cười.
Đây là bổn mạng tinh huyết, sau khi binh giải trở thành Tán Tiên, là đồ vật duy nhất có thể mang theo từ trong thân thể trước khi binh giải. Sau đó có thể đem đào tạo lớn mạnh, cuối cùng có thể làm cơ sở tố lại hình thể, nhưng trong hai giọt tinh huyết này đã đánh mất toàn bộ sinh cơ, ngoại trừ bản thân bị thương nặng nếu không cũng không rơi xuống nông nỗi như thế.
Thật ra những tinh huyết của Tán Tiên có thể được xem như thiên địa linh trân, nếu sau khi yêu thú uống vào, chẳng những tăng thêm thực lực, dù là tu sĩ nhân loại cũng đạt được hiệu quả.
Cũng may chung quanh nơi này đã bị tiên phù oanh kích tan vỡ, những sinh vật bên trong đều bị nổ tung chết sạch, vì thế hai giọt tinh huyết kia mới có thể lưu trữ lại.
Vỗ vào linh thú đại bên hông, Nhạc Vũ thả ra một con Thôn Thiên Kim Nghĩ cho nó cảm ứng khí tức của giọt máu kia.
Một khắc sau Nhạc Vũ đánh ra một pháp quyết thúc giục con Kim Nghĩ bắt đầu men theo khí tức lưu lại tiếp tục truy theo, Nhạc Vũ cùng Chiến Tuyết và Đằng Huyền, hai người một thú xa xa đuổi tới.
Con Thôn Thiên Kim Nghĩ chạy rất nhanh, có thể so sánh được với tu sĩ Đại Thừa, lại có khả năng xuyên qua không gian, chỉ trong chốc lát đã đi ra ngoài sáu mươi vạn dặm, rời khỏi Bắc Hải xâm nhập vào trong đất liền.
Chỉ chốc lát sau Nhạc Vũ đã nhìn thấy một dãy sơn mạch khổng lồ. Nơi này khiến người ta chú ý nhất chính một sơn cốc sâu thẳm nằm ở phía đông. Hắn mơ hồ cảm giác được cỗ khí tức cường đại nhưng đã có vẻ suy yếu, hơn nữa hắn còn cảm giác được cảm xúc tức giận xen lẫn sợ hãi bên trong cỗ hồn niệm kia.
Nguyên lai đang ẩn giấu nơi này!
Cơ hồ trong nháy mắt vừa cảm ứng được cỗ khí tức kia, Nhạc Vũ liền tế ra Huyền Nguyên Tụ Linh trận kỳ mười hai mặt cùng Cửu Sách Huyền Hạo Thiêm, bố trí Đại Ngũ Hành Tụ Linh Nhị Pháp đại trận. Đồng thời Long Tước Phiến cũng xuất hiện trong tay, sau một khắc cỗ khí cơ cường đại kia đã tiềm hành tận sâu trong lòng đất, từ dưới đất bỏ chạy.
Nhạc Vũ cười lạnh, nếu người kia có thể dùng Lưỡng Nghi Ly Hợp Nguyên Từ thần thông bỏ chạy thì có lẽ còn được, hoặc có thể làm được như Tu La Tán Nhân, có được Huyết Độn Thuật, may ra còn có thể chạy thoát. Một Tán Tiên tu tập công pháp mộc hệ lại dám dùng phương pháp độn thổ tiềm hành ngay dưới mắt hắn, đúng là người si nói mộng!
Ngũ sắc quang mang trên Long Tước Phiến chợt lóe, liền có hai trăm tia Đại Ngũ Hành Diệt Tuyệt Thần Châm đuổi ngay theo sau, Đằng Huyền cũng không cần hắn phân phó, liền đánh ra một đạo Thái Hạo Chân Viêm Thần Quang, theo sát phía sau chính là thanh Bạch Đế kiếm của Chiến Tuyết.
Hai loại đại thần thông đánh xuống mặt đất, nhất thời vang lên một trận tiếng vang, xen lẫn bên dưới lòng đất truyền ra thanh âm kêu thảm. Chỉ nháy mắt sau, liền có thể nhìn thấy một thân ảnh xuyên ra khỏi mặt đất, cuồng nộ quát:
Nhạc Vũ, chẳng lẽ ngươi còn không chịu bỏ qua?
Nói nhảm! Nếu không vì giết ngươi, ta cần gì phải đuổi theo tới tận nơi đây?
Nhạc Vũ không nói thêm nhiều lời, lật tay lấy ra hai đạo Kỳ Lân Chân Hình Phù, dùng pháp lực dẫn động, lập tức bắn ra. Hai hư ảnh Kỳ Lân thật lớn xuyên phá không gian đuổi theo thân ảnh Tán Tiên kia.
Người nọ vội vàng tế ra một thanh phi kiếm đã bị tổn hại ngăn cản lại, chung quanh cơ thể ngưng tụ ra mấy chục đoàn mộc châm, đánh về phía hư ảnh Kỳ Lân, ngay lập tức liền nghe được tiếng vang trầm đục.
Cả mấy vạn trượng phương viên bị năng lực trùng kích lập tức biến thành phấn vụn, Tiên Thiên Du Suất Luật Viêm Chân Hỏa trong suốt bay tán chung quanh.
Vị Tán Tiên hình ảnh mơ hồ xa xa lại gào thét thê thảm, tuy toàn thân thiêu đốt bạch sắc hỏa diễm nhưng vẫn tiếp tục lao đi thật nhanh về hướng đông.
Nhạc Vũ cau mày, thầm nghĩ bản lĩnh người này đúng thật là không tệ, không ngờ đã bị thương nặng như vậy vẫn còn chưa chết.
Trong lòng thoáng có chút xót ruột, nhưng Nhạc Vũ lại tiếp tục lấy ra hai đạo Kỳ Lân Chân Hình Phù dùng tâm thần phong tỏa người kia, nhưng ngay khi hắn dự định kích phát, bỗng nhiên trên bầu trời hiện lên một cỗ khí tức băng hàn mang theo quang hoa hắc lam sắc xuyên thẳng qua, đánh thẳng lên vị đoàn thanh sắc độn quang kia.
Huyền Minh Thần Quang tầng mười hai, là Băng Liên Tiên Tử!
Trong đầu vừa lướt qua ý nghĩ này, Nhạc Vũ liền quyết đoán dừng tay, đem hai đạo tiên phù thu vào trong tay áo.
Chỉ một khắc sau liền nhìn thấy đoàn thanh quang kia bị đạo quang hoa hắc lam sắc đánh trúng, trong nháy mắt liền đông cứng lại rơi xuống.
Hắn liền biết Tán Tiên kia đã thân tử đạo tiêu, Nhạc Vũ liền xuất ra đạo pháp lực đem những đồ vật trên thân người kia nhiếp vào trong tay, cũng không hề liếc mắt nhìn, trực tiếp nhìn phương xa nói:
Là Băng Liên tiền bối giá lâm sao?
Đạo hữu trực tiếp gọi Băng Liên đã đủ!
Một tiếng than nhẹ thanh thúy cất lên, thân ảnh Băng Liên Tiên Tử hiện thân ngoài ngàn trượng, hướng Nhạc Vũ hơi khom người thi lễ nói:
Kính xin Nhạc đạo hữu đừng so đo chuyện Băng Liên mưu đồ bàng quan nhìn chuyện đã xảy ra vừa rồi.
Nhạc Vũ cười khẽ:
Có tội gì? Lẽ ra ta còn phải tạ ơn tiên tử đã giúp một tay mới đúng.
Trong lòng hắn cũng không muốn nói ra cho dù không cần đối phương ra tay hắn vẫn có thể đánh chết vị Tán Tiên kia.
Nhưng Kỳ Lân Chân Hình Phù thực sự trân quý, nếu lại sử dụng đủ khiến hắn vô cùng đau lòng. Tuy hắn có nhiều Hồng Ngọc Phù Tang Tiên cùng chân long tinh huyết, nhưng hai loại tài liệu này dùng luyện chế ra phù triện cấp thấp thực sự quá mức lãng phí!
Huống chi hành động vừa rồi của Băng Liên Tiên Tử chẳng khác gì đã cúi đầu thần phục hắn. Nàng đã xuất thủ đánh chết người kia, xem như tự tuyệt đường lui cho mình. Nếu từ nay về sau đều cùng đi chung một đường, thân làm vãn bối hắn cũng không nên hành xử quá mức.
Băng Liên Tiên Tử nghe vậy nhất thời vui mừng, sau đó chợt nghĩ bản thân mình dù sao cũng là lục kiếp Tán Tiên, nhưng phải khúm núm trước mặt một tiểu bối còn chưa đầy bốn mươi tuổi, tâm tình nhất thời dị thường phức tạp, đành miễn cưỡng cười nói:
Nhạc đạo hữu không bắt tội tất nhiên không còn gì tốt hơn. Băng Nguyệt Tông cảm tạ vạn phần!
Nàng không có ý kiến gì, nhưng khóe mắt lại quét lên hồn thể đã giải tán của Tán Tiên kia. Trong lòng không khỏi dấy lên cảm giác thỏ tử hồ bi, người này nàng cũng nhận thức, tuy danh tiếng cùng pháp lực xa xa không bằng nàng, nhưng cũng là người rất có danh vọng, đã từng hoành hành một phương, không ngờ bao năm cực khổ tu hành cuối cùng lại bị mấy tờ tiên phù của Nhạc Vũ làm mất hết hoàn toàn.
Nhạc Vũ khẽ cười, có chút hiểu được tâm tình của Băng Liên Tiên Tử. Đổi lại là hắn chỉ sợ tâm tình nhất thời thật khó thể tiếp nhận. Hắn cũng không so đo, chỉ hỏi:
Không biết tiên tử còn có việc gì muốn làm không? Nếu tạm thời rỗi rảnh, có thể trợ giúp vãn bối một tay?
Băng Liên Tiên Tử ban đầu khó hiểu, ngay sau đó trong mắt chợt co rụt lại:
Ý của đạo hữu muốn đi tìm vị Tán Tiên còn lại?
Nhạc Vũ khẽ gật đầu, thầm nghĩ nếu không làm cho Li Trần Tông tổn hại thật lớn, làm sao có thể trút được ngụm ác khí hôm nay? Hắn nhân cơ hội tiêu giảm cánh chim của Li Trần Tông, cũng giống như có thể cải thiện tình thế của Quảng Lăng Tông hiện tại.
Nhưng đối với tên Tán Tiên còn lại, Nhạc Vũ cũng không dám ôm nhiều hi vọng, động tĩnh nơi này quá lớn, người nọ dĩ nhiên cũng đã phát hiện ra, dù bị thương nặng thế nào giờ phút này nghĩ đến cũng phải liều mạng bỏ chạy khỏi nơi trú ẩn. Cho dù hắn có được Thôn Thiên Kim Nghĩ chỉ sợ cũng không thể làm gì được.
Nghĩ tới đây Nhạc Vũ lại đem lực chú ý vào trong giới chỉ vừa lấy được.
Quả nhiên bên trong ngoại trừ vài ức linh thạch, toàn bộ đều không còn gì khác. Pháp bảo trân tàng bên trong đã hoàn toàn bị phá hủy.
Nhưng chỉ trong nháy mắt Nhạc Vũ chợt ngẩn ra, hắn lấy ra thêm một giới chỉ được cất giữ bên trong tu di không gian của người kia, khi hắn vừa dùng hồn niệm đảo qua, trong lòng chợt nhảy dựng.
Đây tựa hồ là giới chỉ của Hạo Dương Tông Thiết Tâm đạo nhân, như thế xem ra Nguyên Anh cùng giới chỉ của Thiết Tâm đạo nhân là bị người này thu lấy.
Nhớ tới vừa rồi khi hắn dùng Đại Ngũ Hành Âm Dương Nguyên Từ Diệt Tuyệt Thần Châm ra tay giết chết tu sĩ Đại Thừa, không khỏi cười khẽ, liền dùng Ngũ Sắt Thần Quang phá vỡ cấm chế, đem hồn niệm thăm dò vào bên trong. Tiếp theo sau một thanh phi kiếm màu xanh đã hiện ngay trước người hắn.
Quả nhiên là Ngự Mộc Kiếm trong Thập Ngự kiếm khí! Theo tin đồn kiếm này chính thuộc về Hạo Dương Tông! Không ngờ còn là binh khí tùy thân của Thiết Tâm đạo nhân.
Thiết Tâm đạo nhân bị một kích của hắn miểu sát, căn bản không có cơ hội vận dụng thanh kiếm này. Vị Tán Tiên vừa rồi cũng không biết sử dụng Ngũ Sắc Thần Quang phá khai phong ấn, càng không có thời gian kịp thời tế luyện, trong lúc nhất thời không cách nào lấy ra đồ vật bên trong giới chỉ, khiến cho toàn bộ pháp bảo bên trong vẫn còn hoàn hảo.
Băng Liên Tiên Tử vừa nhìn thấy, sắc mặt nhất thời biến đổi, càng thêm kiêng kỵ nói:
Chúc mừng đạo hữu, Thập Ngự kiếm khí đã có được ba, đủ hoành hành đương thời!
Nhạc Vũ cũng vô cùng mừng rỡ nhưng cố đè nén không lộ ra mặt, đưa thanh kiếm cho Chiến Tuyết, ba thanh kiếm khí cộng thêm một trận đồ, uy năng của bộ kiếm trận đã vượt xa cả tiên khí.