- Chẳng lẽ là Dịch Bảo Đại Hội ở Bắc Hải đã sắp bắt đầu? Thực không phải lúc.
Nhạc Vũ đứng trên Thiên Trụ Phong hơi nhíu mày, hiện giờ quá trình hấp thu lôi kiếp của hắn đang thuận lợi, qua hơn hai năm đã trải qua hơn 800 lần kiếp lôi, còn tìm ra một phương pháp đề dẫn kiếp lôi khác với yêu thú.
Mắt thấy chỉ cần hơn một năm nữa là có thể hoàn thành một ngàn lẻ tám mươi chủng kiếp lôi, độ kiếp Đại Thừa lại phải khởi hành đi xa, quả thực có chút không tình nguyện.
Bất quá vô luận là thổ hệ đại thần thông hay mấy thứ dược liệu cuối cùng của huyền hạo đan đều là thứ hắn cần. Dịch Bảo Đại Hội của Tụ Minh Thành ở Bắc Hải là nơi có khả năng nhất xuất hiện những thứ này.
- Bỏ đi! Chỉ là vài ngày mà thô, đi nhanh về nhanh là được.
Vừa nghĩ đến đây, Nhạc Vũ liền bỗng nhiên phát ra một tiếng thét dài, sau đó từ xa có hai đạo hồng quang phi độn vọt đến rất nhanh. Màu đỏ tất nhiên là Đằng Huyền, còn bảy màu là Sơ Tam.
Tâm niệm giữa hắn và hai thú này sớm đã tương thông. Nhạc Vũ vừa dùng thần niệm ra lệnh, Đằng Huyền đã nhu thuận biến thành một vòng tay tinh xảo màu đỏ quấn lấy tay trái Nhạc Vũ.
Đây là huyết mạch Đằng Huyền còn chưa chiết xuất đến mức tận cùng. Theo truyền thuyết các Vu thần như Cộng Công Chúc Dung đều ưu thích đeo các loại trang sức do đằng xa hóa thành, vừa xinh đẹp vừa có phong phạm tiên gia.
Sơ Tam thấy thế thì đảo con ngươi một vòng, cũng thi triển ra Thiên địa cô tương, đem thân thể thu nhỏ bằng một con Ma Tước đậu lên vai Nhạc Vũ, không ngừng líu lo khẩn cầu.
Nhạc Vũ bất giác cười lên, dí ngón tay vào đầu Sơ Tam:
- Nếu ngươi cũng đi thì ai sẽ bảo hộ mẫu tân ta hả nếu là cũng đi [rồi,] người phương nào lúc ?
Sơ Tam lập tức cúi đầu ủ rũ, trong mắt lộ ra vẻ ủy khuất vô hạn, bất quá vẫn bay khỏi người Nhạc Vũ.
Nhạc Vũ thấy thế không khỏi càng thầm lắc đầu. Thần thú thập tam giai, vô luận là đặt ở nơi nào đều có thể xưng hùng nhất phương, trong Đông Thắng đại lục càng có thể coi là tôn đạo tổ. Tuy nhiên bộ dạng Sơ Tam như thế thì lấy đâu ra vẻ cao quý của một Yêu Vương?
Cũng không quản nó, Nhạc Vũ hơi động niệm liền lấy ra Thập Phương Môn, thân hình lóe lên biến mất từ đỉnh núi.
Đến khi hắn quay trở lại trong tĩnh tu thất có bố trí Đại Na Di trận của Đại Diễn phủ thì cảm giác được một thanh tử sắc phi kiếm bên ngoài động phủ. Kiểu dáng thanh phi kiếm này kỳ dị, hoàn toàn bất đồng với phi kiếm truyền tin của bản tông. Kiến văn hắn quảng bác nên biết đó là kiểu dáng chuyên dụng của Bắc Hải Tàng Trân Các.
Nhạc Vũ dùng pháp lực chụp một cái thì đã cầm thanh phi kiếm vào tay, tin tức trong hồn thạch quả nhiên là do Phượng Tam lưu lại.
- Lưỡng Nghi Ly Hợp nguyên từ quyết? Quả thật có bán ra thổ hệ đại thần thông!
Nhạc Vũ nhíu mày, sắc mặt lộ vẻ vui mừng. Thổ hệ đại thần thông này so với Thanh Đế Trường Sinh Quyết tuy là hơi kém nửa trù nhưng cũng là đẳng cấp đại thần thông, đúng hợp hắn sở dụng!
Đáng tiếc vật này không phải do Bắc Hải Tàng Trân Các sở hữu mà do người khác ủy thác đấu giá, nếu không ngược lại có thể trực tiếp hỏi Tàng Trân Các đấu giá.
Bất quá người nọ đã cầm ra công pháp đại thần thông bậc này chắc cũng không đơn giản chỉ muốn đổi lại linh thạch, chắc là cần linh trân gì đó nên lấy ra để trao đổi.
Cũng may trong hai năm qua, hắn đã chuẩn bị cẩn thận một phen, thu thập không ít thứ tốt trong Hoàng hôn giới. Vô luận là tài lực hay linh vật đều có thể so sánh với người khác!
Phượng Tam làm việc cực kỳ chu đáo, ngoại trừ việc đề cập tới Ly Hợp nguyên từ quyết thì còn liệt kê ra danh sách đồ vật bán đấu giá lần này ở Tàng Trân Các.
Nhạc Vũ thoáng dùng hồn niệm lướt qua thì lộ vẻ kinh dị. Quả nhiên là tụ hội nhất lưu của toàn bộ tu sĩ phương bắc. Những linh trân bình thường khó gặp lúc này lại nhiều như cát trên sa mạc.
Không chỉ là mấy dược liệu cuối cùng còn thiếu trong huyền hạo đan, ngay cả dược liệu chuẩn bị cho Hóa Hình Đan cũng tìm thấy hơn nửa.
Đây chỉ là danh sách đấu giá mà thôi, ngoài ra còn có rất nhiều vật giao dịch khác, tính ra không biết có bao nhiêu linh trân. Lần này đúng là phải đi Bắc Hải một chuyến. Cơ hồ là không chút do dự, Nhạc Vũ liền bay ra ngoài động phủ, đến chỗ Đoan Mộc Hàn chào từ biệt.
Trong hai năm qua, mỗi lần hắn trở về đây đều đến chỗ Đoan Mộc Hàn xem tiểu sư phụ của mình tu luyện Thiên Nhân liệt hồn phân thân pháp đến đâu.
Bất quá Đoan Mộc Hàn gần đây cũng nhiễm một thói quen, mỗi khi Nhạc Vũ đến thì lại nói chuyện song tu, đùa giỡn một phenMỗi lần đều không ngoại lệ, đều là Nhạc Vũ bại lui đi về.
Ngày hôm nay cũng là như thế, Đoan Mộc Hàn vừa nói xong chính sự thì trong mắt đã lộ ra vẻ trêu chọc. Nhạc Vũ trong lòng biết không ổn, vội vàng sớm cáo từ ly khai, thậm nghĩ qua việc này phải đem tiểu yêu tinh này hành quyết tại chỗ.
Sau khi rời khỏi chỗ Đoan Mộc Hàn thì hắn tới chỗ của Nông Dịch Sơn. Vừa tới chỗ Quan Vân Điện thì hắn đã có cảm giác bên trong tựa hồ đang nghị sự. Ngoài giọng của Nông Dịch Sơn thì còn có hai giọng lạ khác, từ khí tức yêu lực có thể phân biệt ra là yêu tu.
Tu vi của Nhạc Vũ hiện giờ tuy vẫn chỉ ở cảnh giới Nguyên Anh nhưng chiến lực lại tương đương Đại Thừa trung kỳ, có địa vị cực cao trong Quảng Lăng tông. Bất quá hắn thực sự không muốn làm việc càn rỡ, không được Nông Dịch Sơn cho phép thì cũng không mạnh mẽ xông vào.
Qua mấy khắc thì mới thấy hai người này đi ra, vừa trông thấy Nhạc Vũ thì đều hành đại lễ tham kiến.
Nhạc Vũ hơi kinh hãi vội vàng đáp lễ lại, trong miệng vội la lên:
- Sao có thể như thế? Nhị vị chính là tông môn tiền bối, đệ tử nên hành lễ mới đúng! Chớ để vãn bối giảm thọ!
- Hai người chúng ta có thể thành đạo đều là nhờ ngươi! Thi lễ này người khác không nhận nổi nhưng Nhạc Trưởng lão thì không thể không nhận.
Một người nói đến đây thì cười lớn, nhìn qua Nhạc Vũ vẻ thưởng thức:
- Những năm này, ta cùng với Liên sư huynh đều cảm thấy thọ ngguyên sắp hết nên ẩn cư vân du để tìm cơ hội đột phá, chuyện trong tông môn cũng không để ý. Không ngờ ly khai mấy chục năm thì tông môn đã ẩn ước có lực đối kháng với đại tông đỉnh cấp thiên hạ, càng có đệ tử thiên tư tuyệt thế!
Nhạc Vũ nghe vậy vội vàng cúi người, khiêm tốn hai câu.
Hắn biết hai người này một người là Liên Hồ, một người là Quảng Thanh đều là tiền bối yêu tu của Ngọc Thanh Phong. Cả hai vẫn đình trệ ở thập nhị giai, chậm chạp không đột phá được. Sở dĩ nói là hắn trợ giúp hai người thành đạo, nhất định là bởi vì nguyên do Yêu Linh Đan.
Thọ mệnh Yêu thú vượt xa con người. Hai người này đều là vừa mới tấn thăng đến thần thú huyết mạch trung giai, nếu nói thọ nguyên sắp hết thì nhất định đã qua tuế nguyệt vạn năm. Nếu bàn về bối phận đều là linh thú mà tiền bối tông môn lưu lại vào tám ngàn năm trước.
Vì vậy luận về bản sự thì vô luận là Liên Hồ hay Quảng Thanh đều thua xa Sơ Tam Đằng Huyền đã tham ngộ thiên đạo trong Tử Khuyết Thiên Chương, tuy nhiên Nhạc Vũ vẫn giữ lễ cực kỳ cung kính.
Liên Hồ Quảng Thanh đều rất nhiệt tình, trong ngôn từ cũng rất chân thành. Nhạc Vũ hàn huyên với bọn họ một hồi cảm thấy cực kỳ hợp ý. Bất quá rốt cuộc vẫn đến vì Nông Dịch Sơn nên không dám ở quá lâu, sau khi nói thêm vài câu thì tiễn hai người rời khỏi còn hắn bước vào trong điện.
Hắn nóng lòng rời đi nên vừa vào đã đề cập thẳng chính đề. Nông Dịch Sơn sau khi nghe xong thì nhíu mày:
- Kỳ thật ta cũng đang tìm kiếm thổ hệ đại thần thông. Bất quá nếu ngươi cố ý muốn đi mua Lưỡng Nghi Ly Hợp nguyên từ quyết thì ta cũng sẽ không ngăn. Ta cũng từng mấy lần đi dự Dịch Bảo Đại Hội của Bắc Hải. Xác thực tu sĩ như mây, Linh Bảo như mưa, có phần được không ít đại tu sĩ coi trọng. Chỉ là hôm nay thời thế đặc thù, lần này đi Bắc Hải ngươi nhớ phải coi chừng Li Trần Tông!
Nhạc Vũ cũng cảm thấy ngưng trọng. Mới vừa rồi Nông Dịch Sơn tuy nói chuyện với hai người Liên Hồ nhưng cũng không ngăn cản hắn nhìn trộm, chuyện nghị sự của ba người đúng là liên quan đến Li Trần Tông. Đây là đại tông nằm ở phía nam U Châu, bên cạnh Ký Châu. Trước kia vốn vẫn bất hiện sơn bất lộ thủy nhưng từ khi một mạch Yêu tộc Thanh Châu trọng thương, suy giảm thế lực thì đột nhiên đã thành đại địch Quảng Lăng.
Thực lực của bọn hắn cũng rất hùng hậu, bao gồm hai vị Đại Thừa tu sĩ, hai Tán Tiên tu sĩ. Nếu như không phải căn cơ kém một chút, lại không có nhân vật như Thôn Tinh tọa trấn thì đã có thể so với đại tông đỉnh cấp thiên hạ. Chuyện Nông Dịch Sơn vừa nói là mời Liên Hồ Quảng Thanh tọa trấn phía tây Ký Châu , chấn nhiếp U Châu. Ngoài ra lần này tiến về Tụ Minh Thành còn cần đi qua U Châu.
Nhạc Vũ biết Nông Dịch Sơn tuyệt không ăn nói lung tung. Một khi ông đã tự mình đề cập tới Li Trần Tông thì nhất định có chỗ khiến người ta kiêng kị, trong lòng lập tức nâng thêm mấy phần cảnh giác.
Ngay sau đó, Nhạc Vũ vẫn thấy thần sắc Nông Dịch Sơn lộ vẻ lo lắng, không khỏi kinh ngạc:
- Li Trần Tông đúng là khó chịu như vậy?
Nông Dịch Sơnkhẽ giật mình, ngay sau đó phục hồi, lắc đầu cười khổ nói:
- Ta cũng không vì chuyện của Li Trần Tông mà là vì chuyện của Hậu Thổ vu hoàng. Qua hai năm này, trong ba mươi ba châu Trung Nguyên đã có mấy chục ức sinh linh bắt đầu tín ngưỡng Hậu Thổ. Ngoài ra ngươi cũng biết, ngay trong tông ta cũng có đệ tử âm thầm thờ phụng. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
- Đệ tử tông ta?
Nhạc Vũ lập tức nheo mắt, ánh lên sát cơ:
- Chẳng lẽ Hậu Thổ Thánh nữ không tuân thủ lời hứa?
Hắn cũng biết được tín ngưỡng Hậu Thổ được truyền bá rất nhanh ở Trung Nguyên, nhưng nếu là trong tông môn cũng có thì đúng là vượt qua cả tưởng tượng của hắn.
Nông Dịch Sơn khẽ lắc đầu:
- Thế thì chưa từng! Điều tra ra là đệ tử tông ta chủ động thờ phụng. Số lượng không ngờ có hơn một ngàn. Việc này thật sự có chút khó giải quyết, ngoài ra còn có Huyết Ma.
Nhạc Vũ im lặng một hồi, cũng thấy bất đắc dĩ. Càng tới gần sát kiếp, tu sĩ càng để ý tính mạng. Nếu có thể có một đường lui, không để thần hồn tiêu vong, những tu sĩ này sẽ dốc sức liều mạng tranh thủ. Chỉ có thể nói Hậu Thổ Thần Hoàng chọn đúng thời gian. Còn chuyện Huyết Ma kỳ thật thực không coi là phiền toái gì.