Cơ hồ trong một nhịp thở, đạo kiếm khí màu trứng đã bị Bạch Đế kiếm trảm thành phấn vụn, cùng lúc hóa sát vi cương của Chiến Tuyết ầm ầm bộc phát.
, đem kiếm ý của Đông Hoàng đại nhật kiếm trận vốn tựa như thái dương nhô lên cao đánh nát bấy. Sau đó nương theo hồn thức điều khiển kiếm khí xuyên thấu thần hồn cả bảy. Toàn bộ Đông Hoàng đại nhật kiếm trận ngay lập tức sụp đổ tan rã. Thần hồn của cả bảy tu sĩ Nguyên Anh kết trận đều như bị búa nện vào, thân hình lảo đảo lắc lư, nhất thời khó có thể đứng vững.
- Cương sát!
Đồng tử Lệ Bi Hồi đột nhiên co rút, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, nhìn sững vào Chiến Tuyết, trong tay cũng ánh lên một điểm bạch quang. Nhạc Vũ giống như chưa tỉnh, vẫn thi triển pháp quyết để cho Hồn Ngọc trôi nổi bên cạnh. Trong nháy mắt sau đó, hơn trăm Hỏa Nha đã ập đến trước người hắn.
Theo sự sụp đổ của Đông Hoàng đại nhật kiếm trận, những hỏa nha này cũng đồng dạng sắp rơi rớt, tuy nhiên vẫn nóng bức kinh người.
Nhạc Vũ hời hợt phất tay một cái, đem toàn bộ những thái dương chân viêm này thu vào trong tay, chậm rãi dung nạp vào cầu trận phù văn hỏa hệ.
Hai thanh Thư Hùng Băng Diễm trước mặt hắn hóa thành hai hư ảnh Băng Phượng hỏa hoàng cực lớn, thu thập vô số Băng Linh viêm lực từ lôi quang hắc vụ quanh quẩn trong sơn cốc, khiến cho vạn trượng quanh thân hàn nhiệt luân chuyển, bốc lên vô số hơi nước và mảnh băng.
Mấy người Hách Liên Trường Không cùng Thủy Vân Phi đều lạnh buốt, thần sắc ngưng trọng. Lực lượng tràn ra từ Long Lân giáp sau khi giải khai trói buộc của Tỏa Long cô, thêm vào Hỗn Nguyên Ngũ Hành chân khí của Nhạc Vũ đã vượt qua tưởng tượng của hai người. Còn Hóa sát vi cương của Chiến Tuyết chỉ cần dùng sức một người và một siêu phẩm huyền binh đã phá vỡ kiếm trận của bảy vị Nguyên Anh tu sĩ, khí thế lại càng khủng bố đến cùng cực.
Mấy người dù trì độn thế nào cũng biết hai người trước mắt là cường địch xưa nay chưa từng có, lại càng kiêng kị với Băng Phượng hỏa hoàng ngưng tụ thành chân hình, đều tế ra huyền binh pháp bảo đắc ý nhất để phòng thân hay công kích, bảo quang sáng lòe cơ hồ xuyên thấu lôi vân.
Bất quá vào lúc thị tuyến của tất cả đang tập trung vào Thư Hùng Băng Diễm kiếm thì Nhạc Vũ cười nhẹ, ngón tay trỏ sử ra một kiếm quyết. Trong khoảnh khắc, hơn trăm đạo kiếm ảnh trong suốt không hề báo trước xuất hiện trong không gian rồi bộc phát ra trăm đạo kiếm quang hình dạng giống nhau cùng lúc xoáy trảm vào mười hai tu sĩ Nguyên Anh.
Trong mười hai người, bảy tu sĩ Nguyên Anh bố trận bởi vì bị cương sát của Chiến Tuyết trùng kích mà thần hồn bị thương trầm trọng vẫn chưa khôi phục được thần trí, cơ hồ không chút kháng cự đều bị kiếm quang trong suốt cắt thành khối vụn.
Trong năm người bên ngoài, quanh người Hách Liên Trường Không bỗng nhiên sáng lên vô số phù văn kết thành một màn hào quang. Kiếm ảnh trong suốt chém lên đó chỉ gây nên chút rung động. Thủy Vân Phi thì kịp thời hóa thành một đoàn ánh sáng màu đỏ, độn đi đến ngoài mấy trăm trượng mới thấy lại thân hình, chỉ có khuôn mặt vặn vẹo tái nhợt. Bảy vị tu sĩ vừa bị kiếm ảnh trong suốt trảm sát đều là người của Thái Nhất Tông, tuy nhiên lửa giận lúc này cũng không bằng nỗi kinh hoàng trong lòng lão. Người ngày đó đem bốn người Tân Thủ, bao gồm cả tu sĩ Vân Mộng Tông mai phục trảm sát quả nhiên là Nhạc Vũ!
Còn lại ba người vẫn còn chưa kịp phản ứng, nhờ vào pháp bảo hộ thân tế ra lúc trước, hoặc ngăn cản hoặc tránh, cuối cùng miễn cưỡng thoát thân. Chỉ có một người vừa lúc gặp phải chân thân của vô hình hàn phách kiếm, thuận thế như chẻ tre chém cả người lẫn thuẫn thành hai đoạn. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Trong nháy mắt sau đó, hơn trăm đạo kiếm ảnh vừa trảm sát tám Nguyên Anh tu sĩ biến mất không thấy tăm tích, cho dù là mấy người ở đây cũng phải dùng thần niệm mới có thể miễn cưỡng theo dõi được.
Cùng lúc, Nhạc Vũ lại bắn ra một đạo Băng Diễm tuyệt quang tầng thứ chín ngạnh kháng Tiên Thiên hàn phách Thần Quang của Lệ Bi Hồi. Rốt cuộc thần thông so với so với Yêu Vương còn kém mấy bậc lập tức bị đánh tan, một điểm hàn quang bay tới bị một tầng bích chướng màu xanh ngăn ở bên ngoài.
Chiến Tuyết sau khi dùng lực một người thừa nhận hợp lực của bảy người thì bắn đi mấy trượng. Sau một lát đã lại bay tới, cầm theo Bạch Đế kiếm, cả người như điện kích thẳng vào Hách Liên Trường Không. Tốc độ tuy thua kém độn quang màu đỏ của Thủy Vân Phi mấy lần nhưng cũng cực kỳ mau lệ tới mức chỉ trông thấy tàn ản. Hách Liên Trường Không cũng chỉ biết tránh né.
Lão cắn răng, mười ngón tay đan chéo, lòng bàn tay hướng vào ngực. Chỉ một thoáng, vô số phù văn màu bạc huyền ảo xoáy tròn trước người, ẩn ước kết thành mấy tầng hình thuẫn. Lại có thêm hai Nguyệt Hoàn câu đao màu vàng che ở trước người giống như Lưỡng Nghi đồ hình.
Một kiếm của Chiến Tuyết chém xuống đầu tiên khến Nguyệt Hoàn câu đao vỡ ra, thuẫn bài do phù văn ngưng tụ cũng sụp đổ hơn phân nửa. Hách Liên Trường Không bị bắn ra hai ngàn trượng, hai tay mềm oặt như đã bị gãy nát, mồm miệng hộc máu tươi. Chỉ duy ánh mắt vẫn bảo trì thần trí. Chưa đầy qua mười nhịp thở, mười hai Nguyên Anh tu sĩ đã vẫn lạc hơn phân nửa.
Hơn mười người còn lại trong Lôi vân cốc đều nhìn về Nhạc Vũ với những ánh mắt khác nhau. Đặc biệt là tộc nhân Tân thị đều lộ vẻ không thể tin tưởng, thiếu niên nhìn như vô hại trước mắt này một hơi đem tám vị Nguyên Anh tu sĩ trảm sát dễ dàng như heo chó.
- Thái Thanh Huyền Môn Hữu Vô Tướng Kiếm, Ngọc Thanh Áp Môn Phân Quang Thác Ảnh kiếm, Vạn Mộc Phong Thần Bích. Ngươi rốt cuộc là người phương nào?
Thần sắc Thủy Vân Phi khó coi đến cực điểm, sau đó bỗng nhiên nghĩ đến điều gì nhìn vào Chiến Tuyết bên cạnh Nhạc Vũ, ánh mắt lóe lên sát ý:
- Ngươi muốn tuyệt đạo thống Thái Nhất Môn ta!
- Thân là tu sĩ tu chân nhân loại, lại cùng cấu kết với Yêu tộc cấu kết, mỗi người đều đáng giết! Thái Nhất Tông các ngươi vốn dã dây dưa với Yêu tộc, có trợ giúp bọn chúng cũng không kỳ quái!
Mỉm cười, Nhạc Vũ lại bắn ra một chỉ, hai thanh huyền binh trước người biến thành chân hình Băng Phượng hỏa hoàng bay vụt ra, cũng không phóng tới bốn Nguyên Anh tu sĩ hay Lệ Bi Hồi mà hướng vào trong đám sương mù dày đặc. Trong nháy mắt, từ đó đã truyền ra một tiếng kêu rên cung với tiếng nổ ầm ầm của băng hỏa.
Nhạc Vũ cũng không để ý, chỉ dùng thần niệm khống chế một cặp Thư Hùng Băng Diễm kiếm, sau đó thu lại miếng hồn ngọc vào tay áo.
Có thể không tiến vào Ký Châu đó là do thực lực chưa đủ chứ không phải do đạo nghĩa. Nhưng có ghi chép một màn vừa rồi đủ khiến cho người trong thiên hạ không thể nói gì, Quảng Lăng tông có thể tránh khỏi rất nhiều phiền toái.
Bất quá nếu không tất yếu, Nhạc Vũ thực sự không muốn lấy miếng hồn ngọc này ra. Trong ghi chép vừa rồi cũng bao gồm mấy loại thần thông của hắn. Hữu Vô Tướng Kiếm cùng Phân Quang Hóa Ảnh kiếm đều chỉ phát huy uy lực lớn nhất trong tình huống người khác không biết. Còn có một thân tu vi của hắn cũng không muốn triển lộ ra bên ngoài. Trước mắt chỉ là dự bị mà thôi, nói không chừng ngày sau có thể hữu dụng. Thủy Vân Phi hít vào một hơi khí lạnh, ánh mắt vừa oán độc vừa có chút ngạc nhiên.
Đoạn ghi nhớ hình ảnh này của Nhạc Vũ có gì hữu dụng? Quảng Lăng tông sắp bị diệt tới nơi, chẳng lẽ thực sự nắm chắc có thể ngăn cản mấy vị Yêu Đế hay sao?
Nói tới thì thực lực của Nhạc Vũ cùng nữ tử này đủ để tương đương một vị Đại Thừa. Chiến lực cường hoành như vậy mà Quảng Lăng tông lại tùy ý hắn chạy tới Lôi vân cốc.
Thủy Vân Phi cũng không có thời gian suy nghĩ , thân hình của Chiến Tuyết lại lóe lên đuổi sát, một kiếm lần nữa chém xuống. Hách Liên Trường Không phun ra một búng máu, những phù văn quanh người lại sáng lên, lão đánh ra mấy phù triện khiến đám phù văn càng thêm sáng chói, lần nữa kháng trụ được một kích của Bạch Đế kiếm.
Tiếp đó, quanh người Chiến Tuyết đột nhiên xuất hiện mười trận đồ. Hai thanh siêu phẩm phi kiếm một lam một xanh huyễn hóa thành một đạo kiếm quang vây quanh Hách Liên Trường Không trảm kích. Bản thân Chiến Tuyết tiếp tục chém ra kiếm thứ ba khiến cho màn hào quang do phù văn tạo ra của lão gần như bị nghiền nát.
Nhạc Vũ cũng đồng thời động thủ, Long Tước phiến chớp lên đánh ra 150 cây Đại Ngũ Hành Diệt Tuyệt Thần Châm, phân làm hai luồng, phần lớn đánh về Thủy Vân Phi. 50 cây còn lai thì xuyên về một Nguyên Anh tu sĩ còn lại khiến thân thể hắn nát bấy.
Về phần người cuối cùng thì lúc này bên thân lại lộ ra trăm đạo kiếm ảnh trong suốt, nhất tề trảm xuống khiến thân thể chỉ còn lại một đống thịt nát.
Chỉ có Thủy Vân Phi lần nữa lại hóa thành hồng quang né tránh hơn năm mươi cây Đại Ngũ Hành Diệt Tuyệt Thần Châm, xuất hiện ngoài ngàn trượng. Sau một khắc thì đã ngự kiếm chạy thục mạng.
Nhạc Vũ thấy thế kinh ngạc, lần đầu tiên hắn thấy một kẻ chỉ dựa vào tốc độ phi hành trốn thoát khỏi đại thần thông như Đại Ngũ Hành Diệt Tuyệt Thần Châm.
- Đây chính là Đại Nhật Hồng Quang Độn của Đông Hoàng Thái Nhất lưu lại? Quả nhiên là có chút môn đạo! Bất quá lúc này mới muốn đi chẳng phải đã muộn?
Nhận ra lai lịch thần thông này, Nhạc Vũ hơi hơi lắc đầu, xuất ra một bức họa màu trắng từ tay áo.
Vào thời Thượng Cổ, nếu bàn về yêu thú có tốc độ phi hành nhanh nhất thì dĩ nhiên không ai có thể hơn được Đại Bằng Kim Sí Điểu, một lần vẫy cánh có thể phi hành mười hai vạn tám nghìn dặm.
Tuy nhiên khi bàn về phi hành nhanh nhất trong thời gian ngắn thì Tam Túc Kim Ô lại là số một, tốc độ bay cực nhanh trong thiên hạ không hai.
Vừa rồi Hỏa Sí Kim Điểu nếu không phải bị Thanh Dương Tử dùng cái lưới có cấm chế đặc thù trùm lại thì Tru Tiên nỏ có lợi hại thế nào cũng khó có thể tru sát Hỏa Sí Kim Ô tầng mười lăm. Bất quá thần thông này có nhược điểm là không cách nào kéo dài, càng sợ bị hấp nhiếp.