Thu hồi lại kim long thủ trạc, Nhạc Vũ cầm đồ vật, cảm thấy bản lĩnh luyện chế của người này chẳng qua thật tầm thường, toàn bộ phù triện linh trận bên trong, cũng chỉ thuộc trình độ không tới đâu, muốn đem luyện hóa cũng chỉ thật đơn giản.
Duy chỉ có mấy vạn Huyền Thanh Thủy Mẫu bên trong, tuy không bằng Huyền Âm Cự Thủy mà hắn chuẩn bị dùng cho Huyền Băng Ly Hỏa Chân Quyết, nhưng cũng xem như là bảo vật tiên thiên chínhu. Đừng xem chỉ là một chiếc khăn gấm, nhưng nếu thả ra liền có thể tương đương với một hồ nước rộng chừng mười mấy vạn thước vuông. Quả nhiên vô cùng thần diệu, thậm chí Nhạc Vũ còn nảy lên chủ ý, đợi đến ngày sau khi tu vi đột phá cảnh giới Nguyên Anh, có đầy đủ pháp lực, có thể đem vật này luyện chế thêm một lần.
Ước chừng ba khắc sau, Nhạc Vũ đã có thể hoàn toàn sử dụng được pháp bảo này. Nhưng hiện tại đã không còn mục tiêu nào thích hợp, những tu sĩ đứng tương đối gần, hiện tại ai cũng đang đề phòng hắn. Duy chỉ có mấy tu sĩ Kim Đan đã sắp vẫn lạc, lúc bịthương nặng đều bỏ chạy về hướng hắn. Hơn phân nửa đã thành công chạy trốn, duy chỉ có hai người vẫn lạc ngay trước mắt hắn, được hắn cứu lại Kim Đan, giới chỉ cũng liền rơi vào trong tay Nhạc Vũ. Chẳng qua hai giới chỉ kia cộng lại cũng chỉ có bảy trăm vạn linh thạch, chỉ tiếc pháp bảo huyền binh đều không lọt được vào mắt hắn.
Nhạc Vũ âm thầm tự giễu, hắn không muốn chủ động xuất thủ cướp đoạt, là vì biết rõ tu hành không dễ dàng, cũng không cáchnào chủ động, bởi vì những người kia không có ân oán gì với mình, thậm chí cũng không vì ích lợi mà hạ thủ độc ác với họ.
Như vậy chỉ cần cứu mạng cho người ta, sau đó lấy vật, như vậy vừa có thể yên tâm thoải mái, vừa không cần gây thêm cường địchcho tông môn.
Bất quá dần dần, theo thời gian trôi qua, những ánh mắt không cóý tốt từ từ tăng thêm nhiều.
Sắc mặt Nhạc Vũ không chút thay đổi, nhưng khóe môi khẽ nhếchlên. Hắn biết lực chấn nhiếp khi hắn cùng Sơ Tam cùng Đằng Huyền thi triển ba loại thần thông giết chết tu sĩ áo lam đã từ từbiến mất.
Hiện tại trong mắt mọi người, hắn phảng phất giống như một đứa bé mang theo bảo bối đầy người, bản thân có trọng bảo nhưng không đủ khả năng tự vệ, cùng bốn quả Vô Cực Thiên Đan kim hệbiến dị, giá trị không kém, nhiều lắm nhìn hắn chỉ cảm thấy có chút nguy hiểm mà thôi.
Nếu không lấy được Vô Cực Thiên Đan, nhưng có thể đoạt được vài món bảo vật trên người hắn, như vậy thu hoạch cũng rất không tệ.
Ngay khi những ánh mắt quét tới kia đang có vẻ như muốn xông qua, Nhạc Vũ lại nhìn vào chút ít Vô Cực Thiên Đan còn trên cành, trong lòng có chút tiếc nuối, loại dược vật này có ích cho tu sĩNguyên Anh, cũng có hiệu quả rèn luyện nguyên thần, bản thân hắn cũng có một chút, có thể cải thiện tác dụng của thể chất kim hệ, chẳng qua hiệu dụng không lớn, những linh quả biến dị kia thực sự rất khó đạt được.
Tuy hắn không có lòng dạ đoạt vật, nhưng nếu đã đi đến nơi này tay không trở về, cuối cùng thật có chút tiếc nuối.
Thật ra muốn lấy được vật này cũng thật dễ dàng, vẫn đề là sau đólàm sao chạy trốn dưới mắt những người kia. Những người kia nhìn qua như đang liều mạng, thật ra đều giữ lại một phần thực lực, chỉxem suốt mấy canh giờ nhưng chỉ có gần ba mươi tu sĩ vẫn lạc liền có thể biết rõ.
Ở trong nháy mắt, trong lòng Nhạc Vũ khẽ động, cảm giác được tin tức từ chỗ Chiến Tuyết truyền đến.
Đã không theo dõi nữa? Xem ra hai người kia đã cảm giác được cógì không đúng, mới một ngày thời gian mà thôi, tên Phong Bạch kia cũng đúng là hồ ly, nếu như vậy nơi này thật không thể tiếp tục ở lâu. Ân, Chiến Tuyết?
Nghĩ tới đây, trên mặt Nhạc Vũ nhất thời lộ vẻ suy tư, cơ hồ lập tức thu hồi Cửu Sách Huyền Hạo Thiêm, từ từ lui về phía sau.
Cử động của hắn làm những người mang ý đồ đều cảm thấy hơi tiếc nuối, nhưng cuối cùng vẫn sợ hãi hắn. Vừa rồi uy thế dễ dàng đánh chết một vị tu sĩ Nguyên Anh, sợ ném chuột vỡ đồ, cũng không ai dám chủ động ra tay, cũng không có người nào đuổi theo, chỉ đứng nhìn Nhạc Vũ xa xa rời đi.
Thối lui ra khỏi đỉnh núi, Nhạc Vũ đi theo hướng đông ước chừng năm mươi dặm, lại xâm nhập vào bên trong Vu trận, mới triệu hoán Chiến Tuyết. Hắn đánh giá nàng từ trên xuống dưới, thấy giờ phút này nàng vẫn hoàn hảo không hề bị thương gì, lộ vẻ chưa từng trải qua chiến đấu, mới cảm thấy yên lòng. Tiếp theo hắn lại cởi Hắc Diệu Vân Chướng Y trên người giao cho nàng.
Chiến Tuyết trao đổi thần niệm với hắn, lần này không cần nói cũng hiểu được suy tính của hắn. Nhạc Vũ chỉ nói một câu "đi lấy một quả Thiên Đan biến dị về", nàng liền mặc áo vào, hướng đỉnh núi nhanh chóng bay đi.
Nhạc Vũ cũng không hề dừng lại, tiếp tục xâm nhập sâu hơn, ước chừng vài phút sau, khóe môi hắn chợt nhếch lên mừng rỡ. Đúng như trong dự liệu của hắn, Chiến Tuyết cơ hồ không chút nào trở ngại đến gần những quả Vô Cực Thiên Đan kia, đã hái được một linh quả biến dị vào tay.
Sau đó ngay khi Nhạc Vũ bắt đầu kháp thủ ấn điều khiển Huyền Sát Luyện Thi, toàn lực liên thông với Định Minh Châu, nhưng đột nhiên sắc mặt hắn tái nhợt một mảnh. Không phải viên Định Minh Châu mất đi hiệu lực, mà là ý chí của Chiến Tuyết mơ hồ đang kháng cự, không muốn nghe lệnh trở về.
Với tính tình của Chiến Tuyết, giờ phút này tuyệt đối không thểphản bội ta. Rốt cục nàng đang muốn làm gì? Chẳng lẽ còn muốn lấy thêm một quả Vô Cực Thiên Đan khác?
Nhạc Vũ khẩn trương, hắn cơ hồ có thể tưởng tượng bốn bề toàn làđịch nhân, dù là tu sĩ Nguyên Anh cũng phải vẫn lạc, hắn thực sựcảm thấy tình hình của Chiến Tuyết nguy hiểm thế nào.
Trong lòng hắn nôn nóng, không chút tự chủ lập tức thôi diễn Vu trận chung quanh, lúc này thật không may, hắn ném ra mấy viên linh thạch đều liên tục xúc động vài nơi cấm chế.
Ngay khi Nhạc Vũ vừa lấy lại tinh thần chật vật xử trí, trong thần niệm cảm thấy Chiến Tuyết đã giảm bớt kháng cự. Nhạc Vũ vôcùng mừng rỡ, hai tay lập tức kháp thủ ấn, chỉ tích tắc sau Chiến Tuyết toàn thân bị thương nặng, quần áo gần như vỡ nát từ trong hư không xuyên ra. Trong bàn tay phải vẫn nắm chặt hai linh quảmàu vàng, còn có hai Vô Cực Thiên Đan, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt còn đọng đầy nụ cười.
Nhạc Vũ vừa tức giận lại vừa cảm động. Hắn vội vã xuất ra đạo pháp thủy hệ giúp khôi phục, hỗ trợ Chiến Tuyết khôi phục lại thương thế. Nhưng cũng không lập tức lấy Vô Cực Thiên Đan, chỉvung tay tát mạnh một cái vào mặt Chiến Tuyết.
Theo tiếng vang thanh thúy, vẻ mặt Chiến Tuyết kinh ngạc, sau một lúc lâu mới chợt phản ứng, tay bụm mặt yên lặng nhìn Nhạc Vũ, tựa hồ không biết mình đã làm sai điều gì, hai mắt ướt đẫm nhìn hắn, thật sự vô cùng đáng thương.
Nhạc Vũ thấy thế khẽ thở dài, bất đắc dĩ đành chịu thua, đưa tayvuốt vuốt đầu Chiến Tuyết nói:
Sau này không được lỗ mãng như thế nữa. Nếu còn cãi lệnh của ta, ta sẽ xóa đi linh thức của ngươi! Vật này mặc dù tốt, nhưng không trọng yếu như ngươi.
Chiến Tuyết đầu tiên run rẩy, chỉ cảm thấy giọng nói của Nhạc Vũ vô cùng nghiêm nghị cứng rắn chưa có bao giờ. Ngay sau đó lại như ý thức được điều gì, trong mắt hiện lên một đoàn quang mang,ánh mắt sáng ngời nhìn Nhạc Vũ.
Trong lúc đang nói chuyện, Nhạc Vũ đã nhận lấy bốn quả Vô Cực Thiên Đan, vẫn còn có chút không dám tin.
Vô Cực Thiên Đan kim hệ biến dị có giá trị không kém Nguyên Trílinh quả, khiến cho các chư tông Thần Châu đem hết toàn lực tranh đoạt, cứ dễ dàng như vậy đã đến trong tay mình? Ở dưới bao nhiêuánh mắt chằm chằm, Chiến Tuyết làm sao làm được? Chẳng lẽ thật sự nhờ vào Điên Đảo Thái Hư Lưu Ly Bích công pháp?
Trong lòng Nhạc Vũ chợt tò mò, vừa định hỏi thăm, đột nhiên chỉcảm thấy linh lực trên bầu trời chợt ba động một trận, hắn ngạc nhiên đưa mắt nhìn lên không trung, ngay lập tức ánh mắt liền bịquang mang màu bạc chiếu tới choáng váng chói mắt.
Chỉ thấy ước chừng sáu ngàn thước giữa không trung, một vật thểcó những răng cưa vây tròn chẳng khác gì những lưỡi dao găm đang xoay xoay bay lên, hướng bên này bay tới. Vật thể không ngừng xé rách cấm chế Vu trận trên không trung, tạo ra từng đoàn từng đoàn sáng nổ vang như tiếng pháo. Tựa hồ như muốn toàn lực tránh thoát khỏi phiến không gian này, lại bị một cỗ lực lượng khổng lồ ràng buộc, vì thế không thể thoát thân. Một ít sóng triều linh lực chấn động không dứt, cùng tiếng vang chói tai làm Nhạc Vũ cảm thấy khí huyết dao động, Kim Đan trong cơ thể ba động không ngừng, triều tịch linh lực hỗn loạn đánh sâu vào, xuất hiện thoáng buông lỏng. Ở bên cạnh hắn Chiến Tuyết vốn bị thương không nhẹ, gương mặt càng không chút huyết sắc.
Nhạc Vũ theo bản năng mở ra Băng Diễm Huyền Quang Chướng đem bản thân mình cùng Chiến Tuyết đều bao phủ bên trong. Hai mắt tránh thoát đoàn quang hoa trên bầu trời, tránh khỏi bị thương.
Đây là tiên khí xuất thế bên trong trí nhớ của người nọ! Thật không ngờ thanh thế quá lớn!
Cho tới lúc này Nhạc Vũ mới hiểu rõ vì sao một năm trước lại cóthật nhiều tu sĩ Kim Đan vẫn lạc nơi đây. Dưới uy danh của tiên bảo kinh người như vậy, nếu không có bản lĩnh hơn người, cho dù là tu sĩ Kim Đan cũng khó thể sống sót trong phạm vi trăm dặm. Trước đó hắn còn có chút ảo tưởng đối với tiên bảo kia, nhưng hiện tại hắn đã hoàn toàn không dám có chút ý tưởng nào nữa.
Chỉ là Ngọc Hoàng Long Nhạc Trấn hắn còn chưa thể tùy ý thao túng, bảo vật tiên gia như vậy, tuyệt không phải hắn có thể khống chế.
Trong lòng vừa lướt qua ý nghĩ này, liền nhìn thấy mấy đạo nhân ảnh chợt phá không bay ra, đánh úp về phía đao luân trên bầu trời. Có người từ ngoài mấy trăm dặm, hoặc từ trong tầng mây bay ra, nhắm đao luân màu bạc trên không trung đánh tới. Cấm chế pháp trận trên không trung hoàn toàn không thể ngăn chặn.
Nhưng ngay khi mấy người kia thật khó khăn mới tiến tới gần, đao luân ngân sắc đột nhiên co rụt lại, đảo mắt liền không thấy bóng dáng.
Đây là Đại Thừa tu sĩ!
Thân thể Nhạc Vũ chấn động, âm thầm cảm thấy hoảng sợ. Ngaysau đó chợt cảm thấy kinh hãi, chợt nghĩ nếu bậc chí bảo như vậy rơi vào trong tay những tu sĩ Đại Thừa cảnh kia, trong lòng hắn chợt cảm thấy rét lạnh. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Cho dù ta không lấy được, cũng không cho vật kia rơi vào trong taynhững người khác!
Dù nghĩ như thế, nhưng trong lòng Nhạc Vũ cũng biết mình cũng không khả năng làm được việc này, chỉ đành nghĩ thầm như thế màthôi.
Ngay khi hắn còn đang tính toán kế tiếp nên làm sao hành động, cảkhông gian suốt mấy ngàn dặm cũng đang có vô số người vừa thu hồi ánh mắt quái dị…