Nhìn thấy tình hình này, Nhạc Vũ khẽ cau mày. Nếu như người của Phù Sơn Tông đối với việc này cũng không xử lý, thật sự làm người ta thất vọng.
Ngoài ra trong lòng hắn lại cảm thấy thật kỳ quái, những người bị cướp hiệu bài vốn cũng là đệ tử tinh anh các gia tộc, chẳng qua bởi vì còn quá trẻ tuổi nên sức lực yếu ớt, không thể tranh giành lại những người mạnh hơn mà thôi. Chẳng lẽ những tên kia đã bị điên cuồng, có can đảm tranh giành vị trí của bọn họ? Bọn hắn không sợ ngày sau sẽ bị trả thù?
Nhưng khi cẩn thận nghĩ lại, bọn họ quả thật cũng không có biện pháp đối phó những người kia. Nhìn tình hình những người kia, căn bản cũng không có cơ hội bái nhập vào trong Phù Sơn Tông. Đối với bọn hắn, có thể thông qua tuyển chọn là tốt nhất, khi đó đã trở thành đồng môn. Cho dù có ý trả thù, nhưng với ưu thế của người mới gia nhập, cũng rất khó đối phó, cùng lắm khi đó bọn hắn sẽ tìm chỗ dựa nào đó bên trong sơn môn. Nếu như không hữu duyên vượt được tuyển chọn, như vậy thì trực tiếp rời đi. Thiên địa rộng lớn như thế, trừ phi vận khí không tốt, nếu không thật sự khó có thể tìm được.
Chẳng qua bên trong chuyện này vẫn còn có điều làm hắn không sao giải thích được. Cho đến khi trong nhóm người đứng bên cạnh hắn có người lên tiếng mắng, lúc này hắn mới chợt hiểu ra.
- Đám người kia, rõ ràng là muốn lợi dụng tranh thủ thời gian đây.
Nhạc Vũ nghe vậy cảm thấy buồn cười. Trong nội tâm hắn cũng đã đoán được ít nhiều. Bên trong Phượng Hà sơn mạch, những tông môn lớn nhỏ dày đặc, cũng đều chọn chung một thời gian mở cửa thu nhận đồ đệ. Ở nơi này không có cơ hội gia nhập, chưa chắc ở nơi khác không có cơ hội. Duy nhất làm người ta không giải thích được chính là vì sao người của Phù Sơn Tông lại không thèm để ý chuyện này chút nào.
Hắn cũng không còn bao nhiêu thời gian suy nghĩ, trận tao loạn cướp đoạt hiệu bài rất nhanh đã lan tới phía trước. Nhưng những tên kia còn biết giữ giới hạn khi cướp đoạt, không dám tạo ra động tĩnh gì. Những người có tư chất không tệ nhưng thực lực yếu ớt là những mục tiêu hạ thủ tuyệt hảo. Dù chính Nhạc Vũ cũng bị người nhìn thẳng, hiện tại có một tên thanh niên khoảng chừng hai mươi tuổi làn da ngăm đen đang đứng ngay trước mặt hắn. Cặp mắt đang gắt gao nhìn trừng hiệu bài trong tay Nhạc Vũ, trên mặt lại mang theo nụ cười ra vẻ hiền hòa.
- Vị tiểu ca này có nguyện ý đem hiệu bài trong tay nhường cho ta? Lão ca đang tranh thủ thời gian, nếu chịu giúp ta một tay, ngày sau nhất định sẽ có dầy báo?
Chân mày Nhạc Vũ cau lại, sau đó vắt chéo hai tay ra sau lưng, cười lạnh nhìn người đứng trước mắt. Hôm nay tuy hắn còn nhỏ tuổi, chỉ mới mười lăm, nhưng bởi vì đã sớm đột phá tiên thiên, trưởng thành hơn bạn cùng lứa, thân hình đã sắp thành thục. Giờ phút này hắn đứng chắp tay sau lưng, dù chưa làm gì, nhưng lại có cỗ uy thế nghiêm nghị không thể xúc phạm.
Thanh niên mặt ngăm đen thấy thế thoáng ngẩn ra. Trong nội tâm hắn có chút kỳ quái, rõ ràng cảm giác thực lực thiếu niên trước mắt còn chưa đạt tới võ sư, nhưng bản thân hắn lại cứ cảm giác được một cỗ uy áp nhàn nhạt. Nhưng hắn cũng không đi suy nghĩ nhiều, lặng lẽ cười một tiếng, tay phải nhanh như điện chộp tới tay Nhạc Vũ. Nhưng khi tay của hắn vừa nhích tới gần, lại bỗng nhiên sinh ra lòng cảnh triệu, hắn lập tức dùng tốc độ nhanh nhất thu tay về, ánh mắt tràn đầy kinh dị nhìn Nhạc Vũ.
Thực lực của hắn chỉ có trình độ hậu thiên đỉnh phong, nhưng cho tới nay hắn luôn cực kỳ nhạy cảm đối với nguy hiểm. Vừa rồi đột nhiên trong tâm linh dâng lên cảm giác kinh hãi, khiến trái tim hắn không ngừng nhảy dựng không thôi.
Thanh âm chê cười trào phúng từ đám người phía sau truyền tới. Thanh âm xuất phát từ chính Trúc Tiệm Bình đứng cách đó không xa. Nhưng khi nghĩ tới thời điểm mấy tháng trước, bản thân mình cũng từng dùng phương thức lớn lối khiêu khích Nhạc Vũ, sắc mặt hắn lại biến thành vô cùng cổ quái.
Thanh niên ngăm đen kia nghe vậy càng thêm kinh nghi bất định, trong lúc nhất thời lại có cảm giác không nhìn thấy được sâu cạn. Hắn vừa định xuất thủ lần nữa, nhưng nhìn vào phản ứng của đối phương, lại lần nữa do dự.
Đúng lúc này, phía trước truyền tới tiếng đếm số, đọc tới số "Bính hai trăm bốn mươi bốn" chính là chữ số trên hiệu bài của Nhạc Vũ. Nhạc Vũ lạnh lùng nhìn tên đối diện, cũng không chút do dự phất tay rời đi.
Tên thanh niên ngăm đen nhìn theo bóng lưng Nhạc Vũ, gương mặt vặn vẹo dữ tợn, trong mắt lóe tia hung quang. Nhưng cuối cùng hắn vẫn không động thủ, hừ một tiếng nhìn khắp bốn phía, thuận tay đoạt lấy hiệu bài trong tay một thiếu niên khác, sau đó đi theo phía sau Nhạc Vũ tiến vào cửa điện. Trong lòng hắn nghĩ thầm nếu ngươi có thể gia nhập được vào Phù Sơn Tông thì thôi, lão tử lập tức rời đi. Nếu như không được, trên đường trở về nhất định phải lấy tính mạng tiểu tử ngươi.
Tình hình bên trong lại khác với bên ngoài. Trong điện đường lớn như thế, chỉ có hơn trăm người đang đứng. Có ba lão giả mặc đạo bào màu trắng giống như những pho tượng điêu khắc ngồi trên cao, đang nhắm chặt hai mắt, phảng phất như không nhìn thấy tình hình bên ngoài, mọi chuyện hoàn toàn không liên quan tới bọn họ. Họ làm như người chân chính mở đại hội tuyển chọn đệ tử chính là mấy tên đệ tử Phù Sơn Tông còn chưa đạt tới tu vi Linh Hư cảnh.
Ở trước người Nhạc Vũ còn có một nhóm người đang đứng chờ đợi tuyển chọn. Quả nhiên không ngoài dự đoán của hắn, những tấm bia đá kia là khí cụ được dùng kiểm tra đo lường tu vi chân khí. Ngoài ra còn có một khối Hồn Thạch, nếu không có gì ngoài ý muốn, vật này được sử dụng để kiếm tra đo lường thần thức của người dự tuyển.
Nhạc Vũ bình tĩnh quan sát ba lão giả mặc đạo bào ngồi phía trước, trong lòng chợt trầm xuống. Ba người này hẳn còn chưa đạt tới Kim Đan, nhưng nhìn khí tức so sánh với mấy người Mục Hi Ngọc ngày trước còn kinh khủng hơn rất nhiều.
- Cũng không biết hiện tại Chiến Tuyết có thể địch nổi ba người này hay không? Lại nói nếu Sơ Tam có thể đạt tới cấp bảy, cũng có thể dễ dàng giải quyết. Nhưng chỉ tiếc nó là thần thú, muốn thăng cấp ít nhất phải cần tới mười năm mới có thể lên cấp lần nữa. Hơn nữa muốn vượt lôi kiếp lục giai quả thật có chút khó khăn.
Trong lòng suy nghĩ miên man, Nhạc Vũ thu hồi tầm mắt, nhìn về đội ngũ phía trước. Vừa lúc nhìn thấy một gã thiếu niên chừng mười sáu mười bảy tuổi thần thái vô cùng ảm đạm vừa lúc đi ngang qua bên người hắn.
- Hắc! Mười bảy tuổi mới đạt tới trình độ võ sư cấp hai, còn muốn bái nhập Phù Sơn Tông. Thật không biết trời cao đất rộng.
Nghe được bên cạnh truyền đến thanh âm nghị luận nho nhỏ, Nhạc Vũ không khỏi trợn mắt, nghĩ thầm khi mười bảy tuổi, Lâm Trác chỉ bất quá có trình độ võ sư cấp một mà thôi, còn phải trả giá kinh mạch trọng thương mới đạt được. Trước khi hắn luyện chế ra Bồi Nguyên hoàn, Nhiễm Lực vẫn còn phải cố gắng thăng cấp từ tầng thứ bảy Hóa Trần Đại Chân Lực.
Về phần tộc huynh Nhạc Nghi Chân được xưng là thiên tài, còn có vô số dược vật thúc đẩy, nhưng năm nay cũng chỉ mới ngang hàng với người vừa rồi. Nhưng cho dù có thực lực võ sư cấp hai, vào trong miệng những người này, cũng bị đánh giá không biết trời cao đất rộng, thậm chí kể cả tư cách đệ tử ký danh cũng không đạt được.
Như vậy xem ra, vài chục năm nay Nhạc gia đúng là nhân tài điêu linh, ngày càng suy bại.
Nhạc Vũ lại nhìn mọi người chung quanh, chỉ thấy đại đa số mọi người sắc mặt tái nhợt. Dù là Trúc Tiệm Bình đứng phía sau hắn trên mặt cũng âm tình bất định. Thực lực của hắn đã đến gần trung giai võ sư đỉnh phong, nhưng từ nhỏ đã bắt đầu phục dụng rất nhiều dược vật, tuổi tác cũng đã hai mươi hai, so sánh với người vừa rồi cũng không có được bao nhiêu ưu thế.
Đúng lúc này, phía trước lại truyền tới thanh âm của một đệ tử Phù Sơn Tông.
- Số hai trăm mười hai, mười bảy tuổi, võ sư cấp chín! Hồn lực cấp sáu, có thể đưa vào ngoại môn đệ tử.
Bên trong điện nhất thời truyền tới tiếng than nhẹ. Thậm chí Nhạc Vũ có thể rõ ràng nghe thấy được bên cạnh truyền tới tiếng hít sâu, trên thực tế con ngươi hắn cũng đang co rụt lại, mười bảy tuổi đạt hậu thiên đỉnh phong, đây còn vượt hơn thiên tài như Lâm Li cùng Hồng Hạo.
Xác thực mà nói, song phương rõ ràng không cùng một đẳng cấp! Lâm Li tuy mạnh mẽ, nhưng nếu chờ hắn bước chân vào hậu thiên đỉnh phong cũng phải sau hai mươi tuổi, kém người này tới ba tuổi!
- Đưa người này vào nội điện!
Trong ba vị lão giả mặc đạo bào, một vị ngồi bên phải rốt cục mở miệng. Theo thanh âm hắn thốt ra, hơn phân nửa người trong đại điện đều lộ ra vẻ hâm mộ.
Phù Sơn Tông tuyển chọn ngoại môn đệ tử, ngày sau nếu biểu hiện kiệt xuất, mới được đưa vào nội môn. Nhưng cũng có một ít người có thiên tư đặc biệt kiệt xuất, vừa vào cửa liền có thể bái nhập làm môn hạ của Kim Đan trưởng lão, địa vị hoàn toàn khác hẳn. Mà đi vào bên trong điện kiểm tra, không thể nghi ngờ người này còn có cơ hội được liệt vào nội môn đệ tử.
Tên thiếu niên được tuyển lúc này cũng không nóng không vội, vô cùng kính cẩn đi theo một vị đệ tử Phù Sơn Tông về một cửa khác. Nhưng vẻ khoe khoang trong ánh mắt của hắn cũng không cách nào che giấu được.
- Ta vốn tưởng rằng Bắc Mã Nguyên chỉ có Lâm Li cùng Hồng Hạo là có tư chất nhất đẳng nhất mà thôi.
- Nhất đẳng cái gì? Hai người kia chỉ là ỷ vào xu thế của gia tộc, mới có được uy danh như vậy mà thôi. Trong Bắc Mã Nguyên có mấy ngàn vạn người, nơi nào không có tàng long ngọa hổ? Tỷ như người đứng phía trước chúng ta kia, ban đầu có ai từng nghĩ đến, hắn trẻ tuổi như vậy lại chỉ dùng một chiêu đánh chết Lâm Li? Hắc! So sánh với hắn, tên vừa rồi chẳng đáng vào đâu.
Những tiếng nghị luận thì thầm này truyền đến từ sau lưng Nhạc Vũ. Những thiếu niên đến từ Bắc Mã Nguyên tuy có hơn phân nửa bị người đoạt đi hiệu bài, nhưng vẫn còn sót lại một ít người.
Vốn ở trường hợp này gây ồn ào là cử chỉ vô cùng bất kính. Nhưng giờ phút này bên trong điện đều vang tiếng xôn xao nên không ai nghe được. Nhạc Vũ nghe vậy bật cười, trong lòng nghĩ tới Mục Hi Ngọc, thiếu nữ này đã chết, khi còn sống cũng là chân truyền đệ tử của Thái Huyền Tông. Nhưng với tư chất của nàng, còn có thân thể Ngôn Linh kia, thật sự không biết vượt hơn tên vừa rồi bao nhiêu lần. Truyện Sắc Hiệp - http://thegioitruyen.com
Giờ khắc này điều duy nhất làm cho hắn kỳ quái chính là, hồn lực đệ nhị đẳng lại là thứ gì? Bên trong bí tịch của Tĩnh Hải Tông ghi chép rất nhiều, nhưng lại không nhắc gì về chuyện này.
Nhưng thời gian trôi qua, hắn cũng dần dần thấy rõ chút ít manh mối. Cách phân chia đẳng cấp hồn lực, hẳn là xem độ sáng của Hồn Thạch, phân thành chín loại. Hơn trăm người phía trước tổng cộng chỉ có hai người có hồn lực cấp sáu. Còn lại là thứ bảy tới thứ chín.
Hắn cũng không biết có phải do ảo giác hay không, Nhạc Vũ cảm giác khi kiểm tra tên thiếu niên địa giai đỉnh phong mười bảy tuổi nọ, vẻ mặt ba lão nhân đều có vẻ không chút vui mừng. Đặc biệt khi kiểm tra ra hồn lực cấp sáu, vẻ thất vọng càng thêm nồng đậm.
Ngay khi hắn vừa nghĩ tới đây, phía trước lại đọc lên số hiệu hai trăm bốn mươi, cách hắn còn bốn người. Đúng lúc này, tên thanh niên ngăm đen phía sau lại tiến tới bên cạnh hắn, cười lạnh nói:
- Tiểu tử, nghe cho kỹ, lần này ngươi tốt nhất nên được tuyển chọn! Nếu như không, ngày này năm sau người nhà ngươi phải dâng hương tế bái cho ngươi rồi.