Hai sợi huyết đằng bay lên tấn công mái vòm bên dưới, song vừa được khoảng hai mươi trượng thì ngọn mây đã bị một lực lượng bí ẩn xoắn thành nát bấy thành từng mảnh nhỏ rụng lả tả.
Nhìn một màn này, Nhạc Vũ chỉ có thể cười khổ.
- Quả nhiên những mấu chốt linh trận này làm sao không có cấm chế trận pháp bảo vệ?
Những hoa văn trên mái vòm cố nhiên là cực kỳ tinh mỹ song ngoài tác dụng trang trí chúng còn tác dụng thu linh và điều tiết cả pháp trận.
Nhạc Vũ định thông qua việc phá hủy trận đồ trên mái vòm này để trực tiếp khiến cho pháp trận mất đi hiệu lực. Bất quá từ lúc vừa bắt đầu hắn đã biết phương pháp này căn bản không khả thi. Chẳng qua hắn vẫn thử ngiệm để dò xét một lần.
Ít nhất từ cường độ phản kích của cấm chế pháp trận có thể thấy linh lực cung ứng của linh trận trên đỉnh đã tương đối yếu ớt, nếu không uy lực phản kích không chỉ dừng lại đến thế.
Song cho dù là loại pháp trận không có linh lực đã gần như hỏng mất thì hiện giờ hắn cũng không thể đối phó.
Sơ Tam đã hoàn toàn ăn no những thứ trong vườn hoa, nằm bệt trên mặt đất không dậy nổi. Bất quá cũng dùng thử qua Ngũ Sắc Thần Quang của nó, tuy có tác dụng với ảo thuật kia nhưng tiếc là phạm vi cực kỳ có hạn, căn bản không đủ giúp phá giải linh trận.
Về phần Nhiễm Lực cùng Nhạc Băng Thiến, mặc dù cũng ra sức suy nghĩ nhưng với kiến thức của hai người căn bản không cần trông cậy.
Nhạc Vũ bắt đầu đi lại khắp nơi để thăm dò. Nơi này thứ gì cũng có, từ tàng văn, trân bảo, tàng đan…chỉ là hết thảy đều giấu trong các pháp trận có cấm chế nguy hiểm. Tuy là biết rõ bên trong tất nhiên có thứ trân quý nhưng lại không thể hạ thủ.
Đang lúc đi tới bên hướng đông, vẻ mặt Nhạc Vũ chợt động, sải bước nhanh hơn, men theo làn hương làm thần thanh khí sảng lần tới. Ước chừng đi thêm về phía đông ba ngàn trượng thì rất xa nhìn thấy một đình viện được tường cao bao phủ, trước cổng có mâys chữ Dược Viên.
Nhạc Vũ đầu tiên cảm thấy kỳ quái, sau đó nghĩ lại những linh thảo trồng trên quảng trường đằng kia tuy phần lớn đều có dược tính nhưng phẩm cấp cũng chỉ là cấp bảy đến cấp chín. Sợ rằng chân chính dược liệu trân quý nhất chắc ở bên trong Dược Viên này. Mà xem thế của linh trận trên mái vòm ngoại trừ chỗ đại điện và hậu điện thì nơi đây linh lực hội tụ nhiều nhất.
Nhạc Vũ vừa bước lên mấy bước thì lại gặp ảo trận bảo vệ đành cười khổ rút lui.
Sau đó hắn tung người nhảy lên cao mười trượng nhìn vào đình viện bên trong.
Diện tích của đình viện trong này không hề thua kém bên ngoài quảng trường, nhưng lại chỉ có khoảng hơn ngàn gốc dược vật. Nơi đây cũng giống như bên quảng trường, có sông ngầm từ bên ngoài vào rồi dẫn nước chảy qua để tưới.
Nhạc Vũ dĩ nhiên là chú ý tới những linh thảo và linh mộc kia đầu tiên, cấp bậc của chúng đều cao hơn với những thứ ngoài quảng trường ít nhất một hai bậc. Căn bản cũng là trong thất phẩm, thậm chí hắn còn thấy chừng ba bốn mươi gốc lục phẩm.
Vì thiếu người trông nom nên đã có hơn trăm gốc bắt đầu tàn lụi. Bất quá vì nơi đây linh lực cực thịnh nên tuy trạng thái không tốt nhưng vẫn còn lưu giữ mấy tuyến sinh cơ.
Còn lại hơn một nửa linh thảo linh mộc đều ở trong trạng thái không tệ, đều có mấy trăm năm niên kỉ. Đặc biệt ở vùng trung ương quả thật nhìn vào càng khiến cho người ta cảm giác thèm muốn.
Bất quá Nhạc Vũ cũng đành cười khổ, những thứ này tuy tốt nhưng hắn lại không thể thu vào, nếu là lấy không đến tay, cuối cùng vẫn là của người khác.
Nếu là những người khác cầm cũng là thôi, nhưng nếu là rơi vào tay hai đệ tử Thái Huyền tông kia thì thật đáng hận.
Sau khi hạ xuống, Nhạc Vũ tiếp tục nhảy lên lần nữa. Lần này lực chú ý của hắn tập trung vào vị trí trung ương của Dược Viên. Vừa rồi hắn đã phát hiện thấy phẩm cấp của linh thảo linh mộc ở vị trí này cao hơn rất nhiều so với chỗ khác.
Nhạc Vũ đang quan sát thì chợt mở to mắt. Hắn vừa thấy một thạch nhũ xanh biếc như ngọc, chung quanh có khắc vô số trận phù, ngoài ra bên dưới có bốn cái hố nhỏ, bên trong có một chút dịch màu xanh.
- Thanh linh thạch nhũ? Sao trong biệt phủ Tĩnh Hải Tông lại có thể có vật này?
Trong một sát na, cấp bậc của Tĩnh Hải Tông trong lòng Nhạc Vũ lại cao thêm mấy phần. Ghi chép về vật này trong "Sơn hải tàng trân" rất ít ỏi song đã liệt nó vào tứ phẩm kì trân, là vật có thể ngộ nhưng không thể cầu.
Thứ làm Nhạc Vũ động tâm nhất là thanh linh ngọc dịch mà thạch nhũ này sản sinh, có thể khiến cho cường giả tránh được tâm ma, ngoài ra còn có công dụng hoán tủy tẩy cốt, lấy để chế đan thì vô cùng diệu dụng
- Quả thật có tư cách để liệt vào vật tứ phẩm. Tĩnh Hải Tông lấy một nửa linh trận để cấp nuôi dưỡng thanh linh thạch nhũ nhưng cũng chỉ có được chừng mười giọt mà thôi.
Nhạc Vũ tuy không am hiểu trận đạo, song hắn đã có kinh nghiệm tự chế Ngũ Hành Tụ Linh Trận, lại vừa am hiểu một chút phù văn nên cũng biết linh lực của linh trận gần như đều bị tập trung vào thạch nhũ để nuôi dưỡng nhũ dịch.
Thứ dành dụm cả mấy trăm năm, có thể biết hiệu dụng kỳ diệu như thế nào.
Nhạc Vũ tính toán một hồi khả năng an toàn đi vào Dược Viên, cuối cùng đành ảm đạm thở dài. Trừ khi là khả năng tính toán của hệ thống phụ trợ trí năng tăng lên gấp đôi, nếu không cũng đừng nghĩ tới linh thảo linh dược lẫn thanh linh thạch nhũ trong đó.
Chẳng lẽ lại phải đem tin tức ở đây bán cho Phượng Tam?
- Cũng không biết tại sao người của Tĩnh Hải Tông nghĩ gì mà bên ngoài bố trí ảo trận cũng là thôi, làm sao bên trong cũng bố trí ảo trận? Chẳng lẽ đệ tử của bọn họ sau khi đến đây thì ngày ngày ngồi ngoài nhìn ảo trận?
Nhiễm Lực cũng vừa đuổi theo đến đây, sau khi học Nhạc Vũ nhảy lên thì cũng buồn bực một trận. Nếu như là trước khi đến bến tàu thì hắn còn có thể bỏ qua, nhưng sau khi đã bước vào động phủ này thì ngàn vạn lần không muốn tay không trở về.
- Chắc là không rồi, những đệ tử của Tĩnh Hải Tông chắc là có phương pháp để không bị ảo trận ảnh hưởng.
Nhạc Vũ cười khổ suy đoán, thầm nghĩ Tĩnh Hải Tông chắc là có công pháp đặc thù, hay có những pháp khí tùy thân gì khác mới có thể dễ dàng đi lại trong động phủ.
Trong một thoáng, vô vàn ý niệm xẹt qua trong đầu Nhạc Vũ. Hắn thậm chí thử nghĩ cách như Huyền Huyêt Đằng chui lên từ dưới đất, bất quá sau khi nghĩ đến tử cương khoáng thạch cứng rắn như vậy thì đành bỏ qua.
Ngẫm nghĩ một hồi rồi hắn rảo bước đi tìm chung quanh, bất quá khi nhìn qua con suối chảy ra từ Dược Viên thì trong lòng chợt động. Hắn men theo con suối đi tới rồi mới được nửa đường đành đi về. Phía dưới quả nhiên cũng có hiệu quả ảo trận. Người của Tĩnh Hải Tông cẩn thận như thế, tự nhiên tuyệt sẽ không lưu lại sơ hở ở chỗ này.
Nhiễm Lực vốn cũng tràn đầy hy vọng nhưng lúc này cũng đành bất đắc dĩ gãi gãi đầu.
Bất quá lúc này Nhạc Vũ lại lâm vào trầm tư, trong mắt lóe lên một tia hy vọng. Trong động phủ và cửa vào phía trên đều có ảo trận bao phủ. Duy nhất chỉ có con sông ngầm kia là chỉ có cấm chế linh trận mà không có ảo trận.
Từ nơi này tiến vào đã không thể được nhưng nếu từ dòng sông bên ngoài vào thì sao? Biết đâu lại có thể lợi dụng Ngũ Sắc Thần Quang của Sơ Tam như ở chỗ bến tàu?
Tuy chỉ có một tia hy vọng nhưng cũng có thể thử một phen.
Bây giờ thời gian cũng chỉ còn ba ngày rưỡi, Nhạc Vũ không dám chậm trễ, kéo Nhiễm Lực chạy về. Mấy người kia theo Nhạc Vũ quay lại bến tàu thì đều ảm đạm.
- Đáng tiếc, tiện nghi cho Phượng Tam!
Nhiễm Lực nói vẻ không cam lòng, bất quá sau đó nói thêm:
- Nhìn người này coi như tương đối hiền hậu, cũng không biết sẽ cho chúng ta báo đáp gì.
Nhạc Băng Thiến nghe vậy mặc dù không nói gì tuy nhiên cũng đầy vẻ tiếc nuối.
Nhạc Vũ nghe vậy chỉ cười một tiếng, nói Phượng Tam là một người phúc hậu thì cũng chưa chắc. Nếu bản thân hắn không có gì giá trị thì một chút Dịch Nguyên Đan chắc là không đổi được Tam Huyết Đoạn Tục Đan.
Nhạc Vũ biết hai người cho là mình đã buông bỏ. Bất quá lúc này hắn cũng lười giải thích. Sau khi mang Lâm Trác nằm trên băng ca vào bên trong khôi lỗi thì tiếp tục điều khiển nó xuống đi theo thượng du..
Dọc theo hồ nước chừng bảy ngàn trượng theo hướng đông nam có một thác nước nhỏ cao ngang động phủ. Nếu như không có gì ngoài dự liệu thì dòng suối trong động phủ chắc là từ thác nước này dẫn vào. Nguồn truyện: Truyện FULL
Nhạc Vũ tiếp tục cẩn thận đi dọc bờ hồ, song khi cơ quan khôi lỗi vừa đi tới bên thác nước thì đã nghe được một tiếng rống to. Cả mấy người theo tiếng nhìn lại thì thấy một yêu thú giống như cự mãng đang nhô lên từ trong mặt nước.
Mới chỉ một phần thân thể lộ ra trên mặt nước nhưng chiều cao đã hơn mười trượng, toàn thân phủ lân phiến màu trắng, đầu có sừng hươu, giống như là giao long. Bất quá ba người từ chỗ đặt nỗ nhìn ra thì lại không thấy sợ hãi mà ngược lại ngẩn ra.