Trời tuy vừa vào thu nhưng Lã Lương về đêm đã có chút lạnh.
Uông Ngữ lưng thẳng tắp cật lực làm việc, đầu dùi hẳn vào máy tính ra sức đánh văn bản.
Cửa phòng được đẩy ra, tiếng bước chân mạnh mẽ đều đều tiến vào.
Cô khó chịu cau mày nhưng tuyệt nhiên không muốn mở miệng.
Tư Dĩ Nam đặt một cốc sữa nóng lên trên bàn làm việc, nhìn vết thương bầm tím còn hằn trên khuôn mặt nhỏ nhắn, lòng có chút xót xa.
Cả hai vẫn duy trì như vậy đến khi Uông Ngữ cảm thấy rất bức bách mới ghét bỏ lên tiếng, "Còn việc gì sao?"
Tư Dĩ Nam thở dài trĩu nặng khom lưng ôm lấy người phụ nữ đang cố tỏ ra kiên cường trước mặt, cả mặt anh vùi vào hõm vai, cánh tay siết cả tấm lưng cô vào lòng ngực mình.
"Cô Uông không có lời nào muốn nói với tôi sao?"
"Vì sao phải nói với cậu?"
Dừng một hồi lâu, cô mới kiên định cười cợt "Tôi biết mình cũng chỉ là một con cờ nhỏ trong tay Tư thiếu gia thôi, dù có uất ức tôi cũng không than phiền một cậu nào."
Oán giận, đau lòng, uất ức... Đều có cả, nói ra bấy nhiêu điều đó với anh sẽ đổi lại được gì?
Sự thương hại sao?
Uông Ngữ mệt mõi gỡ cánh tay kia ra, không muốn đối mặt với anh lúc này.
"Cậu về phòng nghĩ ngơi đi, ngày mai cuộc họp báo sẽ diễn ra, mong tôi có thể giúp ích cho cậu."
Tư Dĩ Nam lặng im nhìn người phụ nữ trước mặt, vì sao phải gắng gượng trước mặt anh? Lòng anh như có ngọn lửa nhen nhóm bứt rứt vô hạn, cảm giác được cô đang giữ khoảng cách với mình.
"Cô Uông không ngủ sao?"
Uông Ngữ hơi nhướn mi, lại chăm chú gõ văn bản "Tôi ngủ giờ nào cũng cần phải theo đúng ý cậu chủ sao?"
Anh cuối cùng vẫn không nhịn được, thẳng tay gập chiếc laptop trước mặt cô, kéo mạnh cánh tay cô về phía chiếc giường.
Uông Ngữ dùng cả sức lực ghì tay lại, tức giận hét lên "Anh còn muốn gì ở tôi nữa? Tôi hèn hạ như vậy chưa đủ khiến anh hài lòng sao?"
Anh nhìn người phụ nữ lúc này còn quật cường, giờ đã ức nghẹn mà nấc lên từng tiếng, "Đi ra ngoài."
Tư Dĩ Nam bất lực xoay người rời khỏi phòng, người phụ nữ lúc này mới ngồi bệt xuống mặt đất, giọt nước mắt đua nhau rơi xuống.
Cảm giác cơ thể vô cùng nhơ nhuốc, bản thân dốc lòng nỗ lực cũng chỉ có thể tùy tiện để người khác sắp đặt.
Tiếng khóc của cô, Tư Dĩ Nam bên ngoài có thể nghe thấy được, miên man suy nghĩ có chút không đành mà rời đi.
Bàn chân anh dừng lại ở trước phòng Tư Thuật, cửa phòng còn khép hờ.
Người đàn ông lúc nãy ham muốn điên cuồng giờ nãy quằn quại nằm trên mặt đất tự cáu xé lấy cánh tay mình. Dùng sức lực cuối cùng để bò đến vô số viên thuốc đang rơi quãi trên mặt đất.
Tư Dĩ Nam không hiểu!
Hắn ta đã bệnh phát điên đến như vậy, mà chính người bố ruột thịt của anh lại lo sợ ảnh hưởng đến cái danh Tư thị, nhẫn tâm giam cầm con trai của mình.
Những lúc Tư Thuật phát cơn điên, một mình cắn răng tự tra tấn bản thân. Dù anh có hận tên khốn này cách mấy, những chính mắt nhìn người đàn ông đang sống đi chết lại cũng chẳng thể làm gì khác.
Không hề có một cuộc trị liệu nào, người đàn ông dường như bị bức đến phát điên.
Anh biết bản thân mình đã tồi tệ bao nhiêu với cô, nhưng bấy nhiêu sự sỉ nhục anh hứng chịu trong cái nhà này thật sự khiến anh không cam lòng từ bỏ.
Khi anh ý thức được, bản thân phải một mình chống chọi để được sống, kế hoạch được anh nung nấu từng ngày, quyết phá tan nát cái gọi là gia đình danh giá này.
Đi được vài bước đã bắt gặp thân hình quyến rũ lấp ló sau bộ váy ngủ gợi cảm của Kiều Hỷ Hạ, ả đánh chiếc mông thật kiêu dừng lại bên cạnh anh.
"Điều gì khiến cậu chủ của chúng ta nhọc tâm thế?"
Tư Dĩ Nam vốn không muốn trò chuyện bất kì câu nào với loại người lẳng lơ này.
" Đừng đi vội như vậy, tôi đang có chủ ý này hay lắm."
Thấy người đàn ông khó bắt chuyện như thế, ả cũng không vòng vo mà nói thẳng
"Chúng ta trao đổi đi, tôi sẽ không góp mặt phá nát cuộc họp báo của cậu. Hơn nữa, còn đích thân giúp cậu điều tra ở phía Tư Chấn Hoa về mẹ của cậu."
Tư Dĩ Nam thoáng chốc mất kiễn nhẫn, "Cô muốn gì?"
"Tôi chỉ có mong muốn nho nhỏ." Dừng lại một chút, Kiều Hỷ Hạ cười ngọt ngào "Chính là quản lí thân cận của cậu đó! Uông Ngữ."
Tư Dĩ Nam liếc ánh mắt rét căm về phía người phụ nữ trước mặt, không hề có ý định thỏa thuận mà bỏ đi.
Kiều Hỷ Hạ hét lớn đầy khó chịu "Chỉ là một con cờ, trao đổi lớn như vậy cậu còn không hài lòng à?"
Nhìn bóng lưng rời đi Kiều Hỷ Hạ nhếch mép đầy thâm thúy, xem ra vị trí con nhỏ đó trong lòng Tư Dĩ Nam lại lớn hơn nhiều so với cô nghĩ.
Rất tiếc, thứ không có được cô lại càng muốn có hơn!