Hộp đêm lớn bậc nhất thành phố Lữ Lương, thị trấn Tây Bắc.
Phòng VIP với ánh đèn mờ lập lòe, cùng thứ âm nhạc chát chúa như đấm vào tai Uông Ngữ. Cô bị Tư Dĩ Nam trêu đùa trước mặt bao nhiêu người. Những người phụ nữ hộp đêm to nhỏ với nhau, chỉ trỏ cô thật biết hưởng thụ.
Uông Ngữ cô, ghét nhất là loại người có chút tiền mà đem lòng tự trọng của người khác ra làm trò tiêu khiển. Hít một hơi sâu, cố gắng trấn tỉnh tên điên đang quấy phá.
"Cậu say rồi, theo tôi về đi."
Uông Ngữ vừa nói vừa cố gắng vùng vẫy để thoát khỏi vòng tay đang kìm hãm của Tư Dĩ Nam. Nhưng anh càng không để cho cô toại nguyện, quá trớn vuốt ve gương mặt kiều diễm trong lòng.
"Nóng lòng muốn ngủ với tôi đến vậy sao."
Bàn tay không yên phận bóp mạnh vào mông cô. Uông Ngữ đỏ bừng mặt, phản ứng rất mạnh, cô đứng bật dậy, giáng cái tát thẳng vào mặt Tư Dĩ Nam.
Tiếng "Chát" không thể vang hơn. Trợ lí sợ đến hoảng hồn, hớt hả chạy đến nâng mặt Tư Dĩ Nam lên.
" Chị Uông, sao lại quá khích như vậy? Trời ơi, phải làm sao đây."
Mặt hằn vết tay đến đỏ chói, má trái rất nhanh sưng vù trong giây lát. Đối với người trong showbit như anh, mặt mũi chỉnh chu là một vấn đề vô cùng quan trọng. Hơn nữa đây còn là Tư Dĩ Nam.
Người phụ nữ phía bên trái sợ đến thót tim hét lên.
"Mày điên rồi hả? Sao lại ra tay mạnh như thế?"
"Mau rời khỏi đây"
"Đi mau"
Những người khác cũng run rẩy không kém, nghĩ cũng không nghĩ nhanh chóng chuồn đi, sợ họa khi không lại ập đến. Chính là gánh không nổi.
Uông Ngữ chợt hoảng, vội vàng tiến lên nâng cằm anh một chút, xem xét một lúc. Quá khó coi, nhìn có thể đoán chừng ít nhất 2 đến 3 ngày bôi thuốc mới không còn dấu vết gì.
"Ra ngoài lấy giúp tôi ít đá để chườm lạnh "
Trợ lí nghe cấp trên phân phó liền tức tốc rời đi, Tư Dĩ Nam có mệnh hệ nào, phận nhỏ bé như anh không thể gánh nổi.
Tư Dĩ Nam lúc này mới gạt tay Uông Ngữ ra, đôi mắt phượng nheo lại bắn ra tia nguy hiểm.
"Vẫn chưa chết được."
Uông Ngữ âm trầm nhìn anh, có chút bất an.
Thật khác, phải nói là rất khác so với Tư Dĩ Nam lêu lỏng, phóng đãng vừa rồi. Sao đột nhiện lại trở thành một Tư Dĩ Nam nguy hiểm và lạnh nhạt như bây giờ. Không lẽ, đầu bị cô đánh đến điên rồi sao?
Tư Dĩ Nam nhìn khuôn mặt đăm chiêu của cô, miễn cưỡng ngồi thẳng dậy, tay lau khóe môi rướm máu.
"Cô Uông tính giải quyết chuyện này như thế nào?"
Tư Dĩ Nam còn bồi thêm.
"[Quản lí Uông Ngữ ỷ vào thân phận cấp trên chèn ép ca sĩ mới nổi]"
Uông Ngữ không chớp mắt nhìn người đàn ông trên ghế. Tuyệt đối không thể, chuyện này mà lọt ra ngoài, giới truyền thông biết được, bao năm sự nghiệp cô gầy dựng coi như tan biến hết.
Tiếng nhạc inh ỏi được Tư Dĩ Nam tắt đi, căn phòng liền yên ắng, hơi thở nặng nề của Uông Ngữ không thể giấu được. Tư Dĩ Nam ngược lại rất bình tĩnh, chầm chậm nói.
"Cũng không phải là không có cách."
"Rốt cuộc cậu muốn điều gì ở tôi?"
Uông Ngữ nhìn thẳng, ánh mắt kiên định nhìn trực diện vào anh, muốn xem anh giở trò gì tiếp theo. Anh nở nụ cười nhàn nhạt, dường như tất cả đang theo đúng ý anh. Cô lúc này mới lạnh người, phát hiện ra cô bị anh ta chơi khăm.
"Thông minh, tôi rất thích điểm này ở cô."
"Tôi sẽ xem như đây là một lời khen".
Uông Ngữ cũng chậm rãi ngồi xuống bên cạnh, vẻ ghét bỏ hiện rõ trên khuôn mặt xinh đẹp.
"Tôi cần sự thông minh, nhạy bén này của cô. Hơn nữa, theo tôi thì cô cần gì phải sợ thua thiệt."
" Vậy sao?"
Uông Ngữ cười lạnh, cô đánh giá tên Tư Dĩ Nam này quá thấp. Làm sao một tên hoa công tử chỉ biết ăn chơi trác tán, lại thâu tóm được cô dễ dàng như vậy.
"Cậu tìm hiểu thông tin của tôi từ khi nào?"
Uông Ngữ xoay người nhìn xa xăm, bắt đầu chán ghét gương mặt nham hiểm của Tư Dĩ Nam . Sự thâm sâu từ ánh mắt, khác một trời một vực ánh mắt gợi dục lúc nãy.
Nên lấn sân vào điện ảnh đi, diễn cũng thật giỏi.
"Cô sẽ biết sớm thôi! Tốt nhất nên yên ổn làm quản lí của riêng tôi, về phần giám đốc Cao nếu có ý định để cô nâng đỡ thêm một ai khác, cô đều phải thông báo qua tôi trước."
Trợ lí đẩy cửa bước vào, tay mang theo khăn chườm lạnh, chườm nhẹ tay lên mặt anh, lại hớt hải thông báo.
"Chị Uông, xem ra đám fan kia vẫn không có ý định rời đi. Chúng ta làm cách nào rời khỏi đây, chẳng may có ai bắt gặp anh Dĩ Nam ở đây, chắn chắc sẽ phiền phức."
Tư Dĩ Nam mệt mõi nhắm nghiền mắt, ngã lưng xuống băng ghế dài. Uông Ngữ hừ lạnh không để ý đến anh ta nữa, đổi đề tài.
"Ngô Mễ thì sao?"
Trợ lí như sực tỉnh.
"Đúng là rất lạ! Ngô Mễ chỉ vừa chào hỏi anh Dĩ Nam, tin tức đã bị bên nhà báo chụp lại. Chuyện này chắc chắn có uẩn khúc!"
Xem là muốn hạ bệ danh tiếng của Tư Dĩ Nam. Nhưng tên này gian manh như vậy, chẳng lẽ lại bị chút mánh khóe kia lừa gạt? Khoan đã, hẳn là biết rất rõ, nhưng nhân cô hội này chờ cô vào tròng!
Uông Ngữ cắn răng, diễn cũng tầm cỡ thật!
"Điện thoại của cậu đâu?"
Trợ lí ngẩn ngơ tỏ vẻ không hiểu.
"Có việc gì sao ạ!"
"Có ảnh chụp Tư Dĩ Nam gần đây không?"
Trợ lí gật đầu, điều này rất hiển nhiên. Tư Dĩ Nam đi bất cứ đâu, anh cũng đều có mặt và lưu giữ khoảng khắc mà anh trải qua. Nếu có việc cần liền cập nhật ảnh mỗi ngày để tăng độ yêu thích từ fan.
Sau vài lần chọn lựa, Uông Ngữ đã dùng tài khoản cá nhân của Tư Dĩ Nam cập nhật ảnh của tối hôm qua vẫn chưa được trợ lí cập nhật. Anh đang checkin tại quầy kem, tại một địa điểm khác.
Chỉ vài phút, dưới bình luận đã ngập tràn.
"Hóa ra là báo lá cải đăng tin vớ vẩn, anh nhà ta không thể hẹn hò với Ngô Mễ được, tôi phản đối ghép đôi."
"Xem ra, bọn nhà báo cũng thật rỗi việc, cắt ghép hình ảnh cũng giống 80%"
"Thả cảm xúc cho anh đi mấy fan ơi"
Nhìn lượng fan phía dưới bar đã thất vọng rời đi vì không được gặp idol. Trợ lí thở phào nhẹ nhõm, liền bị Uông Ngữ điểm mặt chỉ tên.
"Cậu tên là gì?"
"Cao.. Cao Nhẫm"
"Trợ lí Cao, mong đây là lần cuối cùng cậu khinh suất trong công việc. Lần này chỉ là cảnh cáo, tuyệt đối tôi sẽ không nhẹ tay"
Trợ lí Cao cúi mặt run run, chưa kịp nói đỡ cho mình, Uông Ngữ đã ngoác đầu về phía Dĩ Nam đã lăn ra ngủ ngon lành từ lúc nào.
"Không cần biết bằng cách nào, đem cậu ta nguyên vẹn trở về nhà."
Uông Ngữ cầm theo túi da bỏ về trước, cô thở phào một hơi, mệt mõi mà rời đi.
Phía xa ánh mắt trông ngóng từ lâu, đã bắt được thân ảnh của cô. Tay người đàn ông đang dừng ở bức ảnh mà Tư Dĩ Nam vừa cập nhật lúc nãy.
"Giải quyết êm đẹp như vậy sao? Chuyện tôi giày công sắp đặt, em lại xử lí gọn gàng như vậy. Tôi phải làm thế nào với sự thích thú tôi giành cho em đây?"