Không khí bên trong im lặng đến đáng sợ.
Lộ Viên Viên nuốt nước bọt bên đầy sợ hãi, khó khăn lên tiếng xoa dịu người đàn ông mặt nhăn nhúm bên cạnh.
- Tôi không phải là người phụ nữ tốt như anh nghĩ! Chắc không thích hợp để kết hôn, như vậy có hơi gấp gáp...
- Anh cũng không có nghĩ em là người phụ nữ tốt.
Cô câm nín hoàn toàn, câu nói anh phát ra như gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt cô.
- Cái đó! Ách... anh đừng thẳng thắng đến đau lòng vậy chứ?
- Vậy khi nào chúng ta kết hôn?
Lại kết hôn! Anh là người cuồng kết hôn à?
- Chúng ta thật sự chẳng biết gì về nhau cả. Một tình yêu cơ bản phải trải qua nhiều thứ mới đi đến hôn nhân. Anh có cảm thấy mình đẩy nhanh tình tiết quá không vậy?
- Tình yêu cơ bản?
- Đúng đúng... Là tình yêu cơ bản.
Tiêu Giãn nâng mi suy nghĩ một hồi lâu, lại nhìn cô chăm chăm.
- Vậy tình yêu cơ bản có những bước nào?
- Chính là chúng ta còn chưa có tìm hiểu sâu về nhau như gặp gỡ, rung động, hẹn hò và...
- Được, vậy chúng ta hẹn hò đi.
Lộ Viên Viên tức muốn thổ huyết, có thật sự hiểu những gì cô nói không vậy.
- Không phải, căn bản là chúng ta không có rung động_ Thấy Tiêu Giãn mặt đã tối sầm lại, liền nhanh chóng nói thêm_ Không, không! Ý tôi là chỉ vì chịu trách nhiệm mà chúng ta lại vội vàng quyết định kết hôn như vậy. Tư Dĩ Nam... Phải, là Tư thị! Công việc của anh...
- Đủ rồi! Kể từ hôm nay anh và em sẽ chính thức hẹn hò, trở thành người yêu của nhau.
Lộ Viên Viên thật muốn nhào đến nắm tóc tên điên này ném xuống mặt đường.
Cô không muốn nhịn nữa lớn giọng quát tháo, quơ tay múa chân loạn xạ.
- Mau mở cửa, tôi còn có việc rất gấp không có thời gian đùa giỡn với anh. Mấy cái vấn đề nhảm nhí đó anh muốn hẹn hò gì đó thì tìm người khác đi, tôi không có hứng thú.
Một họng súng đen ngòm chỉa thẳng vào thái dương của cô.
Lộ Viên Viên bất động như pho tượng, mồ hôi liên tục túa ra. Họng súng lạnh ngắt khiến đầu cô như tê dại, mặt cứng đờ lại nín lặng.
Có ai gọi cảnh sát giúp cô không? Có người muốn giết người diệt khẩu.
- Vậy Viên Viên có muốn hẹn hò cùng tôi không?
- Có! có! Muốn lắm... Tôi rất muốn.
- Vậy Viên Viên có thích anh không?
- Có, rất thích anh, siêu cấp thích anh!
- Anh nào?
Lộ Viên Viên như chết trân tại chỗ, vắt óc suy nghĩ một hồi lâu cũng không thể nhớ nổi.
- Anh nào?
Tiêu Giãn mất sự kiên nhẫn, dí họng súng thật sát khiến Lộ Viên Viên sợ òa khóc, liên tục lắc đầu.
- Huhu... Tôi thật sự không nhớ! Đại ca hãy tha mạng!
- Tiêu Giãn.
- Tiêu Giãn! Tiêu Giãn! Tôi sẽ khắc cốt ghi tâm cả đời không quên.
Người đàn ông lúc này mới cười hài lòng cất súng vào bên trong áo, khởi động xe để tiếp tục chặn đường.
Sau một lúc đã thoát khỏi sự bàng hoàng, Lộ Viên Viên mới cứng nhắc lúng túng hỏi anh.
- Đạu ca Tiêu Giãn! Anh tàn trữ vụ khí trái phép sao?
Tên anh được gọi từ miệng cô lại nhẹ nhàng, vô cùng dễ nghe.
- Không có! Chỉ là súng giả lôi ra hù dọa em thôi!
Nghe Tiêu Giãn nói vậy, lúc này cô mới an tâm vỗ lồng ngực nhảy dựng của mình.
Dọa chết cô rồi!
- Em có đói không?
- Không đói!
Tiêu Giãn liếc mắt nhìn cô, Lộ Viên Viên chỉ chỉ vào chiếc máy ảnh trong lòng.
- Anh đưa tôi đến công ty được không? Có việc quan trọng vẫn chưa hoàn thành! Yên tâm, thành công sẽ được công ty thưởng lớn, tôi chia cho anh một nữa.
- Vậy sao? Cũng thật tốt!
Tiêu Giãn thoáng nhìn gương chiếu hậu, xoay mạnh vô lăng bẻ cua rất mượt mà.
Lộ Viên Viên bên cạnh luyên thuyên không ngừng.
- Chắc anh làm bên Tư thị cũng vất vả lắm nhỉ? Đoán chừng làm tài xế lương cũng bèo nhèo khó sống! Yên tâm chỉ cần tôi hoàn thành tốt bài báo hôm nay, cam đoan sẽ cho anh ăn một bữa thật no.
- Ồ! Thật sao?
Anh hờ hững đáp lại dường như không quan tâm mấy đến vấn đề đó. Lộ Viên Viên lại nghĩ: Không phải đụng đến lòng tự trọng của đàn ông rồi đó chứ.
Cô chăm chú mở lại từng bức ảnh mà mình đã chụp được. Mặt rất rõ nét không hề vỡ ảnh, cận mặt Ngô Mễ đang dựa người vào vai một người đàn ông.
Suy nghĩ xem tiêu đề bài báo như thế nào mới giật gân! Cô chắc chắn rằng tin tức này sẽ lên hotsearch vùn vụt.
Nghĩ đến tiền về, Lộ Viên Viên cười đến khoái chí.
- Em không sợ ảnh hưởng đến con đường sự nghiệp của họ. Họ sẽ quay lại cắn em à!
- Lộ Viên Viên này trốn rất giỏi! Cái này là nghề của tôi mà.
Tiêu Giãn liếc mắt nhìn người phụ đắc ý khoe mẽ, đúng là trốn rất giỏi nha!
Nhưng vẫn bị anh dễ dàng bắt được, Tiêu Giãn nhếch khóe miệng gian tà. Sau này dù có trốn ở đâu anh cũng sẽ tìm ra, vì anh còn có Uông Ngữ ở Tư gia kia mà.
Đến công ty của cô, Tiêu Giãn mới miễn cưỡng mở chốt trong cửa kính.
- Chiều tan làm anh qua đón.
- Để làm gì?_ Mặt tràn đầy sự thắc mắc.
- Hẹn hò, không phải chúng ta cần chậm lại như lời em nói sao?
Tiêu Giãn phóng xe rời đi, mắt đảo nhìn vào gương chiếu hậu, phát hiện Lộ Viên Viên đứng đó giơ nắm đấm về phía mình.
Anh không khỏi bật cười vui vẻ, tâm trạng phấn khởi trở về Tư gia.