Cánh cửa thư phòng nặng nề đẩy ra, Tư Chấn Hoa đánh mắt sang Uông Ngữ, cảm giác bức bách khó tả. Kiều Hỷ Hạ vội vàng đi đến bên cạnh, nũng nịu ghé đầu lên cánh tay ông.
"Tài năng trẻ tuổi nhưng lại không tệ chút nào, tôi rất coi trọng vào người có năng lực như cô Uông. Tư Dĩ Nam, nó muốn cô tiếp quản vị trí giám đốc của Hoàng Phát."
Uông Ngữ chỉ gật đầu nhẹ, không chút sợ hãi nhìn thẳng về phía ông ta. Không để bất kì ai phát hiện ra bất kì điểm yếu nào, rành mạch trả lời.
"Được Tư thiếu gia xem trọng là niềm vinh hạnh của Uông Ngữ."
"Tôi lại cảm thấy có chút tiếc cho cô Uông, nên quyết định cho cô một cơ hội lớn hơn. Nếu cô đồng ý chắc chắn sẽ một bước lên cao, đặt chân vào Tư thị thì tiền hay lợi ích đều có thể khiến cô Uông thỏa mãn."
Tư Thuật nghe thấy vội vàng chạy đến, ra sức lắc đầu với Uông Ngữ. Không thể! Một khi bước chân vào Tư thị, nằm dưới trướng của ông ta chẳng khác nào đeo gông vào cổ, muốn thoát ra e là điều không thể.
Tư Dĩ Nam như nhận ra tâm trạng hỗn loạn của cô, anh lại không tiện xen vào. Cả hai đã thống nhất với nhau, cô chỉ cần vị trí của Cao Y Vị, sẽ tuyệt đối trung thành với anh. Nhưng nếu cô chọn một bước cao hơn, anh cũng không có quyền ngăn cản. Sự lưỡng lự của cô khiến Tư Dĩ Nam xuất hiện cảm giác mất mát không nói thành lời.
"Uông Ngữ cảm thấy bản thân mình chưa đủ thực lực và trí thông minh để bước chân vào Tư thị. Bản thân cũng không thể vì cái lợi trước mắt, mà quên ân tình Tư thiếu gia đối với mình. Nguyện một lòng trung thành với Tư thiếu, tuyệt đối không trở mặt hai lòng."
"Rất tốt, miệng lưỡi sắc bén lắm. Xem ra, có cô bên Tư Dĩ Nam, tôi cũng đỡ đi phần lo lắng về mấy tin đồn nhảm của đám chó săn tin tức."
Tư Chấn Hoa cười rất hài lòng. Nhưng dứt câu đã thay đổi thái độ, giọng nói bỗng trở nên cay nghiến khiến Kiều Hỷ Hạ đứng bên cạnh cũng phải rét run người.
"Nhưng hôm nay, cô Uông đứng trước mặt nhiều người của Tư gia từ chối thẳng thừng với lời đề nghị của tôi như vậy. E rằng, sau này hối hận cô Uông muốn bước vào Tư thị, nếu cô "đi hai bước dập đầu 1 cái" đến chỗ tôi. Thì tôi sẽ xem xét lại thỉnh cầu."
Tư Thuật nghiến răng, tay siết lấy vạt áo. Anh sẽ không để chuyện tồi tệ đó xảy ra "thêm một lần" nữa.
Tư Chấn Hoa ra hiệu về phía Tiêu Giãn, Tiêu vệ sĩ bước đến, cúi đầu chào.
"Ông chủ có gì căn dặn."
"Giúp cô Uông sắp xếp hành lí chuyển vào Tư gia. Biết quá nhiều chuyện của Tư thị, nên nhất cử, nhất động của cô Uông đều phải báo lại với tôi."
Đây chính là cưỡng ép, lời đe dọa trắng trợn của ông ta khiến Uông Ngữ cũng không thể từ chối. Ông ta muốn cô dốc toàn tâm toàn lực chỉ để bảo vệ con trai, kìm hãm quyền riêng tư của cô như cách ông tách biệt Kiều Hỷ Hạ với màn điện ảnh Trung Quốc.
"Được rồi, ta cần được nghĩ ngơi."
Nói rồi, ông ôm lấy tấm lưng lả lướt của người phụ nữ trong lòng, sự ham muốn thiếu nữ xinh đẹp không chút giấu diếm mà thể hiện ra ngoài. Ánh mắt Uông Ngữ trừng lớn, quay ngoắt người lại, có chút buồn nôn.
Tư Dĩ Nam bước đến, nhìn biểu hiện ghét bỏ ra mặt của cô mà cười nhẹ.
"Cô Uông cứ làm quen đi! Người có tình yêu đều phô trương như vậy."
"Trong đó không có tôi."
Uông Ngữ bỏ đi thẳng ra cửa chính, Tư Dĩ Nam liền nhún vai ra lệnh. Tiêu Giãn rất nhanh đã hiểu ý, nhanh chóng đuổi theo phía sau.
Không khí trầm mặt lúc này chỉ còn hai anh em nhà họ Tư.
Tư Thuật cũng không muốn nhịn thêm, nuốt không nổi cơn giận dữ hỏi người em trai trên danh nghĩa.
"Mày bày trò đúng không? Tất cả chuyện xảy ra hôm này đều là trò dơ bẩn của mày đúng chứ?"
Tư Dĩ Nam cũng không muốn giấu diếm điều gì, từng chữ phun ra như thứ độc dược.
"Phải, Uông Ngữ là món quà bí mật tôi giành cho anh đó anh trai. Người phụ nữ mạnh mẽ như cô ấy, không thích hợp với anh đâu, hay là anh cứ nhường cho tôi vậy."
"Cuối cùng là mày muốn tao phải làm gì mới chịu buông ta cho cô ấy? Mày muốn cái mạng này thì tới đây mà lấy đi, để cô ấy được yên."
Tư Dĩ Nam tức giận xoay người đạp mạnh vào bụng Tư Thuật, khiến hắn ta ngã sóng soài trên nền sàn lạnh lẽo. Tư Thuật ôm bụng vô cùng đau đớn, chật vật ngồi dậy.
"Lấy cái mạng chó của anh thì lại dễ dàng cho anh quá! Tôi muốn anh phải sống, sống không bằng chết, sống nhìn tôi "yêu" cô ấy như thế nào."
"Thằng khốn! Chuyện qua lâu như vậy, mày đổ lên người vô tội có ích gì? Có dũng khí thì đổ lên người tao đi."
"Qua lâu rồi sao? Nhưng tôi vẫn nhớ rất rõ, cái ngày trời mưa tầm tả đó, mẹ tôi dập đầu đến chảy máu ở ngoài kia. Hai mẹ con các người hả hê, sai người đánh mẹ tôi thừa sống thiếu chết, vứt bà ấy ra ngoài như một con chó rách."
Tư Thuật nhìn Tư Dĩ Nam phát điên trước mặt, nghẹn ngào thốt lên.
"Mẹ tao sai, nhưng không phải bà ấy cũng mất rồi đó sao? Trả cái giá đắt như vậy không khiến mày hả dạ à?"
"Khiến mẹ tôi sống trong dằn vặt mà biệt tung, biệt tích thì bà ta chết cũng đáng. Nhưng con bà ta vẫn còn sống, còn thở đều đều dưới chân tôi ngày nào tôi sẽ thẳng chân đá ngày đó."
Tư Dĩ Nam hừ lạnh, khoan thai bỏ đi để lại người đàn ông đang cố gắng gượng dậy.
Từ ngày anh được Tư Chấn Hoa đón vào Tư gia, sống luôn bị mẹ hắn ta chèn ép, đánh đập, mắng nhiết thậm tệ. Chịu cảnh bỏ đói đến quằn quại bò trên mặt đất, đến khi Tư Chấn Hoa trở về, mới được miễn cưỡng ăn một bữa no.
Từng giọng nói bà ta nguyền rủa mẹ anh, từng cơn điên bà ta trút giận lên anh như khiến Tư Dĩ Nam sống trong ngục tối. Cơn ám ảnh cứ hiện trong đầu, lặp đi lặp lại bóp chết cảm xúc con người đến nghẹt thở.
Ngày mẹ anh yêu Tư Chấn Hoa, bà không hề hay biết ông ta là người đã có gia đình, người đàn ông trăng hoa hứa đủ điều về mái ấm sau này. Chuyện vỡ lẽ, còn không biết hối cải, chứng nào tật nấy mây mưa thêm nhiều người phụ nữ bên ngoài khiến vợ ở nhà lên cơn đau tim mà chết.
Anh hận, hận người mẹ kế đáng chết, hận bố mình chỉ biết hưởng thụ khoái lạc bên ngoài. Và hận chính mẹ anh, hận bà không có sự đồng ý của anh, đã cho rằng Tư gia là nơi tốt nhất giành cho anh.
Những thứ Tư gia cho anh, một chút anh cũng không cần, anh thà sống đầu đường xó chợ còn hơn nơi giam lỏng tối tăm này.