Trầm Ngôn, hắn dám trước mặt cô nhìn Tân Hoành như vậy! Ôn nhu , thương tiếc như vậy… Hắn đối với cô, chưa từng như vậy bao giờ! Nắm chặt tay, trong lòng Tân Giác nhác nháy mắt xấu hổ và giận dữ mãnh liệt, ngón tay chỉ Tân Hoành, tức giận mắng mỏ: “Tân Hoành! Giết người thì đền mạng…”
“Tân Giác tiểu thư! Cẩn thận, họa từ miệng mà ra!”
Tân Giác chưa nói xong, bị anh cắt ngang lời, không khí nhất thời ngưng trọng.Tân Giác nghe xong, trong lòng, nhất thời rét lạnh, như có một bàn tay giá lạnh nhéo tim cô, nếu không làm nó ngừng động, hẳn là hắn sẽ không can tâm. Nhịn không được, nhưng vẫn ngoan ngoãn ngậm miệng lại, ánh mắt sinh ra sợ hãi, có phần ngu ngơ nhìn về phía người lên tiếng, hắn từ khi vào cửa vẫn luôn nắm tay người phụ nữ đó, Dịch Tân. (vì đây là suy nghĩ của Tân Giác nên để gọi Dịch Tân là hắn) Rõ ràng, người, vẫn là người kia, Tân Giác lại có ảo giác, giống như… bản than thay đổi. Người đàn ông này, cánh tay trái vẫn quấn băng gạc, lúc đầu, lời nói gian, nhưng giờ phút này rõ ràng không thấy sắc bén và lạnh lẽo, mà đột nhiên lại gian hơn. (không hiểu gian là sao nữa >.
“Thế nào? Dám giết người, dám dính máu tanh, lại không dám để cho người ta nói?”
Nhưng… Hạ Noãn Tâm không như vậy, bà vẫn chìm đắm vào bi thống và phẫn nộ như cũ, không cảm nhận tới cái khác, mà chỉ một lòng nhớ lại, bà muốn báo thù, bà muốn hủy hoại Tân Hoành! Có lẽ, đây chỉ là mượn cơ hội… tóm lại, bà tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cô!
“Nói?” Tân Hoành đã không chịu được, Hạ Noãn Tâm khiêu khích, giờ phút này, cũng quên cả sợ hãi lúc đầu, trả lời một cách mỉa mai: “Có cái gì phải sợ? Sợ, nên bị báo ứng đi!”
“Dính máu tanh? Hạ Tiểu Đông dính không biết bao nhiêu máu tanh của người vô tội, chính bà rõ ràng nhất!” Tân Hoành lạnh lung nhìn Hạ Noãn Tâm: “Hạ Tiểu Tây, một cái tên dễ nghe không thể che hết bản chất của bà! Giống như, sự bao che và dung túng của bà, cũng không tẩy hết bàn tay dơ bẩn của Hạ Tiểu Đông ! Có lẽ hiện tại hắn nên trả hết lại nợ nần!”
Tân Hoành nói năng mạnh mẽ, cô rốt cục cảm thấy có chút thoải mái, đem bất mãn trong lòng, trả hết lại cho người phụ nữ kia.Hạ Noãn Tâm sắc mặt trắng xanh, trong mắt là một Tân Hoành chưa từng gặp trước đây, khủng hoảng, thậm chí bà hơi nâng ngón tay lên, mang theo sự run rẩy.
“Cô… cô, quả nhiên là vì Du Thận Khanh đến đây báo thù…”
Lời của bà, cũng chưa nói xong, đồng thời có hai cái bong khẩn cấp đến gần bà, một người hung hăng tóm lấy tay bà.
“Hạ phu nhân!” Giọng nói âm ngoan, không chút che dấu sự uy hiếp. Dịch Tân.
“Đủ rồi!” Thanh âm giương cao, không che dấu sự tức giận. Trần Ngôn. Tân Hạo giờ phút này, cũng đứng trước người cô, nhìn cô chằm chằm, trong ánh mắt hoàn toàn là sự chỉ trích và cảnh cáo. Ngay cả Tân Giác, nháy mắt thân thể cũng run rẩy. Đúng là bọn họ cũng rất nhanh.
“Tôi tại sao nên vì bà ngoại báo thù?”