Phỏng vấn là một tập đoàn lớn, vào chức phụ tá hành chính.
Tân Hoành ra cửa trước còn cố ý tra Google qua, nên tập đoàn Tổng Công Ty ở nước Anh, mới qua hai năm liền tiến vào chiếm giữ B thị. Xác định cùng người kia không có quan hệ, lúc này cô mới yên lòng tới đây phỏng vấn.
Chỉ là gần đến giờ nhìn hình thức long trọng trong sảnh lại làm cô kinh ngạc một phen.*
Ngoài phòng phỏng vấn, một kiểu cô gái nhỏ, nam thanh nữ tú, nữ trang điểm lại, nam luyện cười, mọi người bộ dáng hăng he khiến cho Tân Hoành một lần hoài nghi mình tới đây là tới nộp đơn làm quan to của đất nước.
Ở trong ấn tượng của cô, phụ tá chính là làm việc vặt , nói đến chính là một phụ tá thứ hai. Lúc cô nộp lý lịch sơ lược cũng đã chú ý tới rồi, chức vị tốt, như cái gì mà chủ quản Tổng giám a công việc béo bở như loại đó vừa nhìn là biết sẽ có rất nhiều người cạnh tranh, cô yên lặng đi đường vòng. Không nghĩ, chọn chỗ này vẫn có nhiều như vậy người.
Cô có chút bất đắc dĩ ngồi xuống.
Đợi ước chừng hơn nửa canh giờ mới đến lượt cô, người phỏng vấn thậm chí có năm vị, trường hợp rất là chính thức.
Giữa bọn họ là một phụ nữ, tóc búi sơ thành búi tóc lão luyện, trang dung tinh xảo, không nhìn ra bất kỳ tỳ vết nào, cũng nhìn không ra tuổi, thế nhưng ánh mắt, Tân Hoành suy đoán một chút, chắc là cùng tuổi với Điền Tĩnh.
Tân Hoành ngồi xuống, hướng về phía mấy người phỏng vấn khẽ mỉm cười.
Người phụ nữ ở giữa nhìn lý lịch sơ lược của Tân Hoành, hỏi, "Tân tiểu thư tư lịch không tệ, tốt nghiệp đại học B chỉ là hai năm, cũng đã làm ba năm đã đi làm, tôi có thể hỏi tại sao cô đột nhiên muốn tới hưởng ứng lệnh triệu tập chức vị này sao?"
Buồn bực
Lại là cái vấn đề này. . . Bọn họ rốt cuộc đang hoài nghi cái gì? Sợ cô là bởi vì tiếng xấu rõ ràng bị đá lên đường nghiệp hay sao?
Tân Hoành nói: "Bởi vì muốn làm một công việc chính thức một chút."
"Ý của cô là, quốc tế hội nghị không đủ chính thức?" Bên cạnh người phụ nữ ấy một người đàn ông trung niên mang mắt kiếng hỏi.
Tân Hoành lắc đầu, "Không, ý của tôi là, muốn sáng chín chiều năm, mỗi một ngày trong thời gian cố định đều có công việc."
Người phụ nữ hỏi, "Cô biết chức vị này, tiền lương cũng không phải là cao sao? Một tháng tiền lương cũng không bằng cô qua một cuộc hội nghị."
"Tôi hiểu rõ."
"Vậy cô biết chức vị này trong công việc làm gì sao?"
Tân Hoành suy nghĩ một chút, mặc dù ở trên mạng cô xem qua các loại miêu tả, trí nhớ cô cũng rất tốt, cũng nhớ, nhưng lúc này thật sự là cô không mở được cánh cửa kia đem lời đường hoàng ra ngoài.
Cuối cùng, cô định bỏ qua, trực tiếp trả lời, "Tôi hiểu rõ, làm việc vặt."
Thứ nhất phụ tá có lẽ còn có thể làm bên kỹ thuật, nhưng phụ tá thứ hai. Ở trong ấn tượng của Tân Hoành, phụ tá thứ hai chính là người mua cà phê, phát tài liệu thôi.
Mặc dù là như vậy, nhưng giọng điệu cứng rắn vừa ra khỏi miệng, liền thấy năm vị trước mắt mặt đều cứng ngắc.
Trong lòng Tân Hoành thở dài, xem ra cô phải trở về chờ báo cáo rồi.
Nhưng không ngờ, đối phương còn chưa kịp để cho cô mở miệng, ngược lại điện thoại của cô lại vang lên. Cô rất ít khi có điện thoại, kể từ khi rời khỏi người nọ, rất nhiều ngày, trừ để cho cô đi phỏng vấn, không có người nào liên lạc với cô. Cho nên cô cũng không có phí tâm tắt máy trước khi vào.
Lúc này lại vang lên, cô lúng túng cực kỳ.
Cuống quít lấy ra, vốn tính nhấn tắt, lại thấy số trên màn ảnh thì thân thể cứng đờ, sững sờ tại chỗ, ngón tay không nhúc nhích được.
Chuông điện thoại di động ở trong phòng phỏng vấn vang dội, năm người phỏng vấn sắc mặt không được tốt, người phụ nữ ở trung tâm nhướng mày, vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười nói: "Tân tiểu thư, cần chúng tôi đi ra ngoài sao?"
Lúc này Tân Hoành mới cả kinh hồi hồn, quay đầu, nhìn thấy năm vẻ mặt khinh bỉ, vội nói, "Thật xin lỗi thật xin lỗi, hiện tại tôi liền rời đi."
Nói xong, như chạy trốn chạy ra ngoài.
Chỉ là ra cửa, điện thoại di động của cô cũng vẫn vang lên như cũ, lại rước lấy hoặc kinh ngạc hoặc đồng tình hoặc ánh mắt khinh thường của người phỏng vấn khác.
Tân Hoành thầm cười khổ, nhanh chóng hướng thang máy đi tới. Lúc này chung quanh không có ai, tha phương mới vừa độc ác, đem điện thoại theo như đoạn.
Đó là số di động cá nhân.
Nội tâm vốn không an tĩnh lại càng thêm địa chấn kịch liệt.
Tân Hoành tự giễu cười một tiếng, bấm thang máy xuống lầu.
Mới ra khỏi cao ốc, liền nhìn thấy người ở phía trước đang canh chừng cô thì lòng lại chìm xuống.
Không né tránh, trực tiếp đi lên phía trước, lạnh nhạt nói, "Anh ta thế nhưng phái cậu theo dõi tôi!"
Người đàn ông chờ Tân Hoành ở cao ốc đi ra, một thân nghiêm cẩn, là Nguyên Thâm.
Hắn hướng về phía Tân Hoành khẽ vuốt cằm, nói: "Thiếu phu nhân hiểu lầm, Tân thiếu cũng không để cho tôi tới quấy rầy ngài, là tôi tự mình tới. Cậu ấy cũng không biết, bởi vì này lúc cậu ấy đang ở bệnh viện, mới vừa rồi gọi điện thoại cho ngài cũng là tôi."
Tân Hoành nghe được Nguyên Thâm nói hai chữ bệnh viện, trong lòng quýnh lên, gần như hỏi ra khỏi miệng, anh ấy thế nào? Lại như cũ chỉ nắm thật chặt quả đấm, tránh qua người đàn ông ở trước mắt, thẳng tránh ra.
Lại nhanh chóng bị người cản trở.
Động tác của Nguyên Thâm cực nhanh, ngăn Tân Hoành lại liền nói, "Thiếu phu nhân, đi xem cậu ấy một chút thôi. Cậu ấy uống quá nhiều rượu, xuất huyết dạ dày."
Không nói được tại sao, vốn tưởng rằng đối với anh, cái ý niệm gì cô cũng không để lại rồi, nhưng nghe nói anh bị xuất huyết dạ dày thì tâm lại co rút rất đau.
"Xuất huyết dạ dày." Cô cố ý nói lại lần nữa, cố ý không để mình nhỏ giọng, không biết là vì nói cho Nguyên Thâm nghe, hay là nói cho mình nghe, "Đi tìm Phong Dương đi, không phải là bệnh nặng gì, cũng không khó giải quyết. Nếu thật sự khó giải quyết, tôi cũng không phải bác sỹ, không có tôi có thể giúp một tay."
Tân Hoành mặt không thay đổi muốn đi ra, rồi lại lần nữa bị Nguyên Thâm ngăn trở.
Lần đầu tiên, Nguyên Thâm đem tất cả chán ghét với Tân Hoành thể hiện ra, hung ác nói, "Tân Hoành, cô có tim hay không! Tân thiếu đối với cô như vậy, cô không những không biết quý trọng, còn một lần lại một lần không cảm kích, hiện tại cậu ấy chỉ vì cô uống đến xuất huyết dạ dày, cô dám nói ra lời như thế, cô thật là vô tình vô nghĩa!"
Tân Hoành cười lạnh, liếc về hướng Nguyên Thâm, "Là tôi làm cho anh ta có lòng với tôi sao? Tôi có được lựa chọn sao? Từ khi vừa mới bắt đầu, chính là anh ta buộc tôi đấy! Tâm ý của Tân thiếu quá cao quý rồi, Tân Hoành không với cao nổi, cậu để cho anh ta sớm ngày lấy lại đi!"
"Cô!"
Tân Hoành lẳng lặng nhìn Nguyên Thâm trên trán hiện ra gân xanh cùng sự phẫn nộ trong mắt, một khắc kia, cô cũng không sợ, ngược lại rất nhàn hạ thoải mái suy nghĩ, hắn sẽ không ra tay. Nếu quả thật ra tay, cô nên yên lặng hay là nên đi tìm người nọ đòi công đạo?
Cô nghĩ như vậy, liền bật cười. Lại chọc cho người đàn ông trước mắt vốn giận dữ càng thêm phát điên, thậm chí Tân Hoành có thể nghe được tiếng khớp xương vang dội.
Cô lại bình tĩnh đứng tại chỗ, nhìn Nguyên Thâm.
Cũng may Nguyên Thâm làm việc còn đúng mực, thật sự không có ra tay với cô, chỉ là mù quáng, hung hăng cảnh cáo nói, "Tốt nhất đời này cô cũng đừng muốn lại đi trêu chọc cậu ấy!"
Nói xong, để lại dùng ánh mắt căm hận, liền nóng nảy xoay người rời đi.
Tân Hoành đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng tức giận của Nguyên Thâm, trong mắt hoàn toàn mất đi thần thái.
Đời này. . .
Sẽ rất gian nan sao?
>>>>>>>>>>>>... ...