Quân Hôn: Tổng Giám Đốc Thô Bạo Của Tôi

Chương 205: Nơi tình thâm (5)



Quản gia đứng ở sau lưng Dịch Tân, mắt thấy Tân Hoành xuống lầu, cả người liền lâm vào trạng thái khiếp sợ lúc này thậm chí nghe lời nói của cô vội tập trung ý chí, đứng ra, nhỏ giọng nói, "Dạ, tôi sẽ đi ngay bây giờ."

Lại đi tới bên cạnh Điền Tĩnh vì cô dẫn đường, "Phương phu nhân mời tới bên này."

Điền Tĩnh tay cầm Tân Hoành , lại nhìn Dịch Tân không nói gì thêm, liền cùng quản gia cùng một chỗ mà rời khỏi. *

Từ đầu tới đuôi, trên người Tân Hoành vẫn có một ánh mắt sáng quắc nhìn.

Tân Hoành không có trốn tránh, giương mắt, liền đối mặt với người đàn ông kia.

Ánh mắt chạm nhau, nổi giận, hờ hững, rồi sau đó, trong nháy mắt, phát ra thống khổ và nóng nảy, anh.

Anh nhìn cô nói thật nhỏ, "Rốt cuộc nguyện ý nhìn đến anh rồi hả?"

Lời ra khỏi miệng, anh mới tỉnh giấc, âm thanh kia thế nhưng hoàn toàn không giống như là chính anh

Tân Hoành mở nhẹ con ngươi bình tĩnh nhìn anh, thẳng thắn nói: "Dịch Tân, tôi không có như anh nghĩ hận anh."

Cô nói xong, ánh mắt liền rơi xuống phòng ngoài. Hôm nay, tuyết đã rơi một ngày, lúc này, trên đất đã sớm tuyết đọng dầy cộm nặng nề. Tân Hoành nghĩ, năm nay cũng là đợt tuyết cuối cùng thôi.

Dịch Tân nhìn cô trái tim đột nhiên co rút đau đớn.

Anh cũng sẽ không khờ dại cho là lời này của cô là tha thứ cho anh, anh hiểu cô, ý của cô là —— Dịch Tân, anh không có anh nghĩ nặng như vậy.

Anh nhìn một bên mặt của cô trong nháy mắt, toàn thân đau nhức. Anh là kiên cường lúc này lại chỉ cảm giác này đau không thể chịu được.

Tân Hoành hít sâu một hơi, nhấc chân, liền đi ra ngoài.

Anh phản ứng cực nhanh, lập tức liền thật chặt kéo tay của cô, hắn thậm chí còn chưa kịp suy tư, đã bật thốt lên, "Không cần đi."

Tân Hoành dừng lại, nhìn về phía anh, nhẹ nhàng cười một tiếng, "Anh phải cùng tôi đi cùng nhau sao?"

Nụ cười kia trong, có một chút giễu cợt, lại trong suốt. Dịch Tân nghĩ, giờ khắc này Tân Hoành, tựa như có lẽ đã đem anh nhìn thấu.

Giữa anh và cô, cô chưa từng làm anh có cảm giác như vậy. Lúc này, một nháy mắt, tâm, đột nhiên sinh hốt hoảng, nói không rõ lý do.

Anh gọi Maid, "Đi lên lầu mang cho thiếu phu nhân áo khoác."

Lại hướng Tân Hoành, "Chờ một chút, bên ngoài lúc này còn lạnh, thân thể của em không thể bị lạnh."

Tân Hoành nhẹ nhàng cười một tiếng, không nói gì, nhưng cũng không có gấp đi ra ngoài.

Người làm cực nhanh xuống lần nữa cầm trên tay một chiếc áo khoác lông cừu màu đỏ rượu. Dịch Tân nhìn, tâm thoáng chốc đau xót, giống như là bị cái gì nhói một cái, rồi sau đó, tất cả khổ sáp vô lực liền trong nháy mắt xuất ra.

Ký ức như sóng triều, anh còn nhớ rõ, một ngày kia, anh và Phong Dương bởi vì Tang Nhuế chạy về H thị, cô không bỏ được anh, thật thấp Nhu Nhu cùng anh nói muốn cùng anh trở về. Anh và cô, trong đại sảnh sân bay người đến người đi, cô chính là mặc món này y phục xuất hiện trong mắt của anh.

Khi đó, giữa anh và cô, còn không có nhiều hiểu lầm cùng trời xui đất khiến như vậy, trước đó cô đang trong phòng bếp làm thức ăn, chút bột mì dính vào bên má cô. Khi đó, anh dùng tay chỉ vì cô bôi, cô còn có thể khẽ mặt đỏ hướng về phía anh cười.

Thật ra thì, thời gian cũng không có quá bao lâu, tổng cộng chỉ là hơn hai tháng, giữa anh và cô lại không thể quay về ngày trước.

Mặc cho trong lòng vô lực cùng khổ sở anh bình tĩnh nhận lấy y phục, vì cô mặc vào, tứ chi chạm nha anh cố ý trì hoãn động tác. Cô cũng nhớ bộ y phục này, anh biết.

Anh ở phía sau cô vì cô mặc vào, tay vòng qua hông của cô, vì cô cài nút áo lại, đeo vào đai lưng, anh lòng riêng mà đem cô hướng trong ngực của mình ôm càng chặt, giống như là giờ khắc này, cô còn có thể cho phép anh ôm cô.

Một cái động tác sau cùng hoàn thành, thân thể của cô cực nhanh mau tránh ra, trên tay anh vừa dùng lực, cô lại bị kéo về phía anh, anh đột nhiên buộc chặt cánh tay, liền chân chính ôm cô vào trong lòng.

Ở sau lưng cô tay gắt gao vòng qua hông của cô, anh tựa đầu đặt ở trên vai của coi, trong mũi, là hơi thở quen thuộc nhất của coi, âm thanh của anh cũng thấp thỏm trước nay chưa có, "Hận anh, có được hay không?"

Anh cảm thấy trong ngực thân thể khẽ cương, rồi sau đó, trên tay của anh đặt lên tay cô, cô dùng sức, liền đem tay của anh đẩy ra.

Cô bình tĩnh rời ngực của anh, "Tôi thật ra là không muốn hận anh, lúc này càng không muốn."

"Đi thôi, chúng ta đi ra ngoài, tôi đưa ngươi một món quà tặng."

Tân Hoành mang Dịch Tân đến vườn hoa.

Một ngày tuyết rơi vườn hoa tuyết đã chất đống thật dầy. Ngón tay Tân Hoành khêu nhẹ, liền chính xác mở ra giác phi sắc đèn giống nhau. Lúc này đã sắp nửa đêm, chỗ khác rất tối chỉ có chỗ anh và cô đứng còn lộ ra ánh đèn.

Nhìn anh và cô đứng ở trong, trong lòng huyễn hoặc mà vắng vẻ.

Cô đã ngồi xổm người xuống sờ chút tuyết.

Anh quýnh lên, cầm tay của cô, cản cô, "Đừng, lạnh."

Cô nghiêng đầu đối với anh cười một tiếng, "Đây không tính là quá lạnh."

Lạnh nữa cô đều đã thử qua.

Cô nói xong, tay dùng sức, tránh ra anh.

Cả người anh hơi chấn động một cái.

Cô đã cúi đầu động thủ, rồi hướng anh nói chuyện, "Dịch Tân, anh còn không biết tôi sẽ làm Tuyết Điêu thôi. Bọn họ cũng không biết, cho nên tôi đoán, anh cũng sẽ không biết. Anh luôn là muốn từ người khác nào biết tất cả về tôi nhưng người khác như thế nào lại biết đây? Tân Hoành vốn là có chút lạnh lùng, không quá muốn cho người khác biết việc của cô ấy cho nên, chỉ có Tân Hoành mới phải biết được nhiều nhất một ít người."

Tim của anh đột nhiên run lên, từ luvs cô xuống lầu chống lại ánh mắt của anh một khắc kia liền sinh tâm thần thấp thỏm, trong nháy mắt khó có thể át chế mở rộng.

Anh theo bản năng đưa tay ra, lại phát hiện lúc này cô ngồi chồm hổm trên mặt đất, hoàn toàn không có chỗ cho anh có thể nhúng tay vì vậy, tay liền cứng ở trong không khí.

Anh nói: "Được, về sau anh chỉ từ cái người này bên trong hiểu biết em."

Cô từ trong đống tuyết ngẩng đầu, đối với anh cười một tiếng, "Vậy tối nay tôi để cho anh xem xem tôi làm Tuyết Điêu đi, không phải là anh đưa tôi Yên Hoa sao? Tôi trả lại anh Tuyết Điêu."

"Anh không muốn em trả!" Anh lập tức cắt đứt, nói xong gấp giận.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv