Thời gian trôi qua tuy không quá nhanh nhưng cũng không hề chậm, mới đó thôi mà Doãn Hân Nghiên đã gả vào Uông gia được ba tháng rồi và cô cũng đang trong thời gian được nghỉ hè, hiển nhiên thì sau khi biết con dâu đang rảnh rỗi thì Vi Tuyến và Uông Lục Chi đã liên tục thay phiên nhau ở nhà với cô.
Có lúc cùng cô đi chơi, có khi lại cùng cô đi mua sắm, nói chung thì ngày tháng sống ở Uông gia trôi qua rất nhẹ nhàng và bình thường.
Mãi cho đến một ngày Uông Bác Văn về nhà với nét mặt vô cùng lo lắng, thậm chí là còn không nói lấy lời nào. Lúc đó trái tim của Doãn Hân Nghiên không biết tại sao nhưng nó cũng hẫng đi một nhịp. Vi Tuyến thấy chồng nghiêm túc như vậy cũng hơi nhíu mày, nói:
- Có chuyện gì xảy ra sao?
Uông Bác Văn cũng không giấu được sự lo lắng nói:
- Giấy xin phép để người thân vào thăm đã được duyệt rồi, nhưng lần này nhiệm vụ của Uông Mạc là ở trên biển nên nếu muốn đến thăm thì bắt buộc phải ngồi tàu đi rất xa và rất lâu…
Nói đến đây thì Uông Bác Văn cũng nhìn Doãn Hân Nghiên bằng ánh mắt xót xa, nói:
- Với sức lực của chúng ta thì không thành vấn đề, nhưng Nghiên Nghiên nhỏ nhắn yếu đuối như vậy thì làm sao chịu nổi chứ.
Nghe đến đây thì Doãn Hân Nghiên cũng không biết nên bày ra vẻ mặt gì nữa, mà nhắc mới nhớ ha, hình như là cha mẹ chồng của cô vẫn chưa biết đến sự tích Doãn Hân Nghiên đã trực tiếp ra tay với Hồ Ngạn và bắt sống hắn ta, chẳng những thế mà còn thẳng chân đá hắn ta xuống dòng thác để… Tắm cho sạch.
Còn Uông Lục Chi lại nhìn chị dâu, lại nói:
- Chị dâu, chị có muốn đi thăm anh cả không?
Bây giờ thứ họ quan tâm không phải là Doãn Hân Nghiên có thể đi hay không, mà là cô có muốn đi hay không!
Nói sao đi nữa thì Doãn Hân Nghiên cũng đã là phụ nữ có chồng được ba tháng, nhưng trong suốt ba tháng này thì Uông gia chưa từng ngơi nghỉ một giây nào, họ chỉ sợ rằng cô sẽ hối hận rồi yêu cầu ly hôn với Uông Mạc mà thôi.
Cơ mà Doãn Hân Nghiên lúc này lại cầm điện thoại lên xem, nói:
- Khi nào chúng ta sẽ đến thăm anh ấy ạ?
- Chắc là cuối tuần sau, nhưng chúng ta cũng chỉ có thể ở lại một ngày thôi. Vì nhiệm vụ của thằng bé cần sự bảo mật tuyệt đối… Nghiên Nghiên à… Nếu như con thấy không muốn thì không cần đi cũng được.
Nghe thấy Uông Bác Văn nói mà Vi Tuyến và Uông Lục Chi cũng há hốc muốn rớt cả hàm, rõ ràng họ là đang lo Doãn Hân Nghiên không đi, nhưng tại sao bây giờ Uông Bác Văn lại có phát ngôn gây sốc như vậy chứ?
- Nếu là tuần sau thì con sẽ đi cùng mọi người.
- Thật sao chị dâu? Chị thật sự đi cùng mọi người sao?
- Ừ, hơn nữa Uông Mạc cũng nói là có thứ muốn tặng cho chị, chị cũng muốn xem thứ anh ấy muốn tặng chị là gì.
Nghe đến chuyện con trai cả “muốn tặng quà” cho vợ thì trên dưới Uông gia đã rất hạnh phúc, cuối cùng thì thằng con trai vô tích sự này cũng biết cách làm cho vợ mình hài lòng rồi.
[…]
Nhưng ngày sau đó thì ai nấy đều tất bật với công việc chuẩn bị, tại vì lần này họ chỉ có thể xuất phát vào buổi tối khuya, cho đến chỗ cần đến thì chắc cũng sẽ sáng rồi, sau khi đến đó thì họ còn phải ngồi trên tàu giả vờ là tàu đánh bắt thủy sản để đến nơi cần đến.
Rồi thì sau khi thăm xong cũng phải về trong ngày chứ không được ở lại qua đêm, vì lẽ đó cho nên mọi người đều muốn chuẩn bị thật đầy đủ.
Còn Doãn Hân Nghiên cũng có chuẩn bị, nhưng cô chỉ chuẩn bị “vài thứ” mà cô nghĩ Uông Mạc sẽ thích thôi.
Trong lúc cô đang chuẩn bị thì đã nhận được tin nhắn của Uông Mạc.
[Uông Mạc]: Nghe Tiểu Chi nói ngày mai em cũng đến cùng mọi người sao?
[Doãn Hân Nghiên]: Anh không hoan nghênh em? Vậy em không đi nữa.
[Uông Mạc]: Không có! Không phải mà! Anh không có ý đó… Nghiên Nghiên, anh thật sự không có ý đó đâu!
Tuy rằng đây chỉ là Doãn Hân Nghiên muốn đùa với anh một chút thôi, nhưng nhìn cái cách anh gấp gáp trả lời, chữ nghĩa cũng xếp lộn xộn hết cả lên thì cô cũng đã tưởng tượng được anh đang khẩn trương đến mức nào.
[Uông Mạc]: Vậy em chú ý an toàn, đừng để bản thân bị thương đấy.
[Doãn Hân Nghiên]: Nhắc em làm gì chứ? Em sẽ nói lại với cha mẹ là em không đi, anh cứ ở đó chơi với mọi người đi, nha!
Ngay lúc này thì Uông Mạc không nhắn tin mà anh trực tiếp gọi đến, Doãn Hân Nghiên có hơi giật mình nhưng cũng nhận máy.
Xuất hiện ở trước mặt cô là một Uông Mạc đang mặc trang phục chuẩn bị ra ngoài để làm nhiệm vụ, anh còn rất khẩn trương nói:
- [Nghiên Nghiên, anh thật sự không có ý không cho em đến đâu… Em đừng giận anh có được không?]
- Anh khờ à? Em chỉ đùa anh thôi, anh đang bận thì đi đi.
- [Vậy… Hẹn gặp lại em, Nghiên Nghiên!]