Vĩ Thành ở trên xe, khuôn mặt tựa hồ đăm chiêu rất nhiều khiến tài xế không dám hé ra một lời. Đoạn đường mới đi được một nửa nhưng anh thì càng lúc càng khó chịu. Cho tới khi điện thoại vang lên tin báo của mẹ Triệu rằng Tâm Dao đã nín khóc thì anh mới thở phào một hơi.
Quá lâu về trước, chính Vũ Thành cũng chứng kiến mẹ mình nức nở đến thương tâm như thế nào mỗi lúc anh lên đường đến quân trại. Anh từng hỏi ba Triệu có biết điều đó hay không. Ông xoa đầu anh, bảo rằng lần nào ông cũng muốn quay lại ôm mẹ Triệu một cái thật lâu, nhưng đặc thù công việc không cho phép, chỉ có thể rời đi một cách quyết liệt, càng dây dưa thì càng đau buồn. Khi ấy anh có phần không hiểu nổi, chẳng phải ở bên nhau càng lâu thì càng tốt hay sao, nhưng ông chỉ giải thích khi nào anh nối nghiệp gia đình, anh sẽ hiểu. Và giờ thì anh đã được nếm trải mùi vị đắng cay này.
Năm tiếng sau, chiếc xe đã đến một vùng ven biển, đi sâu vào thêm bên trong, doanh trại hải quân đóng đô cũng dần xuất hiện trong tầm mắt. Vĩ Thành bước xuống, nhìn cánh cổng to lớn quen thuộc có hai người đứng canh một cách kiên cố, bao nhiêu cảm xúc ùa về, nhiều năm không về, giờ lại như ngày đầu đến đây.
Hai quân nhân canh cổng vừa thấy quân hàm của Vĩ Thành, đã được báo hiệu từ trước, một người đánh bộ đàm vào bên trong, một người chạy tới giơ tay chào, rồi muốn cầm lấy hành lý nhưng anh giơ tay ngăn cản. Anh xách đồ rồi bước qua cánh cửa một cách thong dong, hít thở lấy mùi hương của biển và nghe tiếng sóng vỗ, cảm giác như trở về ngôi nhà thứ hai khiến lòng anh rạo rực.
“Đô đốc, chào mừng anh đã quay lại.” Một hàng người đi tới, đứng thẳng giơ tay chào.
Vĩ Thành bỏ hành lý xuống, cũng giơ tay thẳng tắp chào lại, sau đó là bị đám người lao vào ôm chầm lấy cùng giọng rống thảm thiết:
“Đội trưởng của tôi ơi, sao số anh khổ thế?”
“Đội trưởng, chúng em nhớ anh biết bao.”
“Đội trưởng, anh có đi được không, lên lưng em, em cõng anh vào trong.”
“Cõng cái gì, mau khiêng võng ra.”
Vĩ Thành muốn điếc tai với đám này, lập tức quát: “Tất cả đứng im.”
Lập tức đại đội đứng thành một hàng dài, hai tay áp sát đùi, thẳng lưng và mặt hướng về trước.
Vĩ Thành lên tiếng: “Nghỉ, nghiêm, đằng sau quay, bước đều bước.”
Cả đại đội thực hành khẩu lệnh một cách nghiêm túc như đã quen từ lâu, trong lòng ai cũng vui mừng bất thường. Vĩ Thành vẫn giữ vẻ nghiêm nghị, nhưng ý cười đã ở khoé môi, quay lại đây vẫn được sự chào đón nồng nghiệt như thế, đồng nghĩa anh vẫn chưa bị ai quên lãng.
Căn phòng vẫn như cũ, thường được các đồng đội khác thu dọn giúp. Đặt hành lý xuống bàn, anh đi một vòng quan sát, sẵn tiện kiểm tra lại mọi thứ. Không có gì kì lạ ở trong này, anh mới dám thả lỏng thân thể, bắt đầu dọn đồ trong va li ra, đặc biệt là tấm hình ở lễ đính hôn.
Vĩ Thành khoác lên người bộ đồ đồng phục hải quân trắng tinh, khẽ sờ tay lên vai áo, nơi đính những ngồi sao vàng phát sáng. Anh từng cố hết sức không chỉ vì chúng mà vì giữ yên bình cho biên giới bờ biển, lần này quay về, anh sẽ lôi hết những thứ dơ bẩn kia ra. Đội nón lên đầu, anh bước ra doanh trại.
Phó đô đốc Võ Lương đang đứng ở bờ cầu, hết sức quan ngại về tình hình huấn luyện những lực lượng đặc nhiệm hải quân mới tới, thế mà có vài người có phần chống đối không ít, ỷ mình có người chống lưng nên không muốn nhảy xuống nước tập luyện.
Vĩ Thành cất từng bước tới, chứng kiến một số người không chịu thực hiện, thậm chí có phần cứng đầu cãi lời phó đô đốc. Những người nhìn thấy anh thì đều hít một hơi thật sâu, họ quên mất hôm nay là ngày khải hoàn của anh, một số bắt đầu dạt ra làm hai phía. Anh chậm rãi đi tới, không nói gì nhiều, dùng chân đạp mạnh đám ngông cuồng kia xuống. Bọn chúng ngụp lặn trong nước một cách hoảng hốt.
Vĩ Thành ra hiệu cho Võ Lương, lập tức có người quăng xuống vài cái phao. Bọn chúng nhanh chóng bám được, thở dốc mấy lần, cố quẹt hết nước dính trên mặt, ngước lên xem thử ai to gan như thế, nhưng ánh mắt trong phút chốc rút lại. Thứ chúng thấy là anh ngồi chòm hỏm trên bờ cầu, khuôn mặt đen lại mấy phần, miệng nhoẻn nụ cười hệt như ma như quỷ: “Sao thế? Nếu không thích xuống nước thì cút về nhà. Võ Lương, ghi giấy trục xuất…”
“Chúng… chúng tôi xin lỗi đô đốc, chúng tôi sẽ nghe theo mệnh lệnh của phó đô đốc ạ. Xin đô đốc đừng ra lệnh trục xuất.” Đám người bắt đầu đứng thành hàng thẳng tắp, toàn thân run rẩy, bọn dưới nước cũng luôn miệng xin được ân xá.
Vĩ Thành không nói gì, ánh mắt cứ nhìn từ người này đến người, sau đó hạ lệnh: “Tất cả ra bờ biển hít đất hai trăm cái, ai gục xuống thì hít lại từ đầu.”
“Vâng thưa đô đốc.” Tất cả đồng thanh đáp.
Vĩ Thành tiếp tục di chuyển đến những nơi khác, đi tới đâu đều nghe lệnh phạt được phát ra. Đây mới là bản chất thật của anh, một đô đốc ác quỷ sẽ không nương tay cho bất kì đồng đội nào và cả bản thân. Họ không dám không nghe theo, quân đội hải quan đều một tay anh thu xếp và huấn luyện, đều đạt các thành tựu không hề nhỏ, nhưng khi nhận phải lệnh trục xuất từ anh, xem như cả đời này họ không còn có cơ hội bước chân vào quân đội hay vào đoàn ngũ gì cả. Điều này sẽ ảnh hưởng thanh danh của cả gia tộc.
Vĩ Thành đứng ở trên đài cao, nhìn xuống đồng đội đang tập luyện không ngừng nghỉ, sau đó nhíu mày quát: “Mọi người đấm không khí à, dứt khoát lên, hay muốn hôm nay tiếp tục tập luyện mà không được dùng cơm.”
Sĩ khí của quân đội lập tức tăng cao, mỗi động tác tung ra đều kèm theo tiếng hô lớn thúc đẩy quyết tâm được dùng bữa trưa của họ hơn. Họ len lén nhìn đô đốc Vĩ Thành, anh một đêm lên đây, không nghỉ ngơi nhưng vẫn thừa sức lực để tập luyện và đánh giá bọn họ, đúng là quái vật chiến đấu của hải quân mà.