Tâm Dao cảm giác dạo gần đây chỉ cần cô đi ra đường thì đều có ánh mắt dòm ngó, nhưng lại không biết được rốt cuộc là ai. Không thể trách cô, mọi thứ cô xài trên mạng đều để đăng kí tín chỉ và những tin tức trên trang trường, hầu như chưa từng hoạt độ rầm rộ các lĩnh vực mạng xã hội khác, nên không hay biết chính mình đã nổi tiếng đến mức nào.
Những ngày bình thường sau, Tâm Dao vẫn một mực ở nhà họ Triệu chăm sóc mọi người, đến trường học tập, tập luyện cùng thầy Khiêm, chiều tối sẽ hẹn hò bí mật cùng Vĩ Thành. Nhóm bạn của cô thế mà kết nạp thêm một Hà Vân sắp có ý định từ bỏ cuộc sống, và Mai Thuỷ lầm đường lạc lối. Họ không trách Mai Thuỷ vì những bồng bột khi ấy, ai cũng có lỗi sai nhưng nếu tự biết sửa chữa thì đều xứng đáng được tha thứ tuỳ theo mức độ, chưa kể cô ả còn cố gắng kéo Hà Vân ra khỏi suy nghĩ tự tử.
Mai Thuỷ mua một bọc kem vào lớp, phân phát cho cả nhóm rồi bảo: “Bãn nãy tao gặp đám người săn tin ngoài kia, nên lát mày nhớ đi cửa sau nhen Dao.”
Tâm Dao cắn nhẹ cây kem, không khỏi thắc mắc: “Sao tao phải đi vòng ra sau?”
Tuệ Khanh chép chép miệng, hưởng thụ hương vị ngọt ngào cùng mát lạnh: “Mày không biết bây giờ người ta đang săn đón mày à, mày nổi tiếng rồi đấy.”
Tâm Dao chớp chớp mắt, may mắn sau đó đã được Tuệ Khanh cùng Mai Thuỷ bồi bổ kiến thức mạng xã hội mới không bị bảo là cổ lổ sĩ. Cô lướt tới đâu thì lại hoảng loạn tới đó, dường như cô còn được chào đón hơn cả minh tinh, chứng tỏ độ phủ sóng của Vĩ Thành không hề kém, thậm chí rất mạnh mẽ. Đoạn phim chia sẻ trực tuyến của anh hiện vẫn đang đứng đầu lượt xem khiến cô tò mò mà bấm vào, không nghĩ tới lại nhận về một trận đỏ bừng mặt, thì ra đó là lí do vì sao hôm đó anh lại phản ứng kì lạ như thế.
Lúc này, thầy Khiêm nhắn tin kêu cô sau giờ học hãy ghé phòng ông một lát. Tâm Dao lập tức chào tạm biệt đám bạn của mình rồi cất bước tới phòng làm việc của ông, khẽ gõ cửa, nhận được sự đồng ý mới đẩy cửa đi vào, bên trong thế mà lại có người ngoài.
“Tâm Dao, lại đây em. Giới thiệu với em, đây là Văn Tứ, quản lý nghệ sĩ dưới công ty họ Đỗ.” Thầy Khiêm lập tức giới thiệu hai người với nhau, ánh mắt ông ánh lên sự tự hào khi nhắc đến cô.
“Thế đây là học trò mới của chú à?” Văn Tứ nhìn một lượt Tâm Dao từ trên xuống dưới, không nghĩ bên ngoài cô lại có cách ăn mặc đơn giản như thế nhưng dường như đồ trên người đều là hàng hiệu.
Thầy Khiêm định lắc đầu, nhưng Tâm Dao đã tiến lên sẵn một bước: “Tôi là Tâm Dao, học trò của thầy Khiêm, rất vui khi được gặp anh.”
Cả hai bắt tay nhau, ngầm hiểu lần này thầy Khiêm muốn kết nối Tâm Dao cho Văn Tứ với mong muốn sự nghiệp của cô có thể thăng hạng. Sau khi hỏi thăn, Văn Tứ đưa số liên lạc cho cô rồi xin phép ra về trước. Lúc này, cô mới quay sang nhìn thầy mình rồi thở dài:
“Thầy, em rất tự hào khi mình có được một người thầy luôn lo lắng và hướng em đến ngưỡng cao của sự nghiệp, nên em mong thầy cũng hãy tin tưởng vào bản thân lần nữa.”
Thầy Khiêm hơi sững người, nhưng rồi chỉ biết lắc đầu cười qua chuyện, quá khứ là thứ không thể dễ dàng xoá bỏ, nhưng khi Tâm Dao nói cô là học trò ông với thái độ chắc nịch thì đã thành công dấy lên lòng cảm động ẩn sâu bên trong.
Tâm Dao chào thầy Khiêm ra về, hướng đến cổng sau của trường, thế mà lại bị Nhật Hào chặn đường. Hắn nhìn cô vẫn với ánh mắt thèm thuồng, nhất là sau khi cô càng lúc càng được nhà họ Triệu chăm bẵm với đống đồ trên người, không khác gì con thiên nga thoát khỏi vỏ bọc vịt đen.
“Đi đâu vội thế?” Nhật Hào nở nụ cười mà hắn nghĩ là luôn dụ được gái nhà lành.
“Anh muốn gì?” Tâm Dao nắm chặt túi xách, ánh mắt biểu hiện rõ sự lạnh lùng, không mong muốn sẽ gặp người trước mặt.
“Làm gì mà nhạt nhoà với nhau thế cưng? Lần đó cưng dụ anh hốt chị cưng, anh đây còn chưa kịp bắt đền cưng đấy.” Nhật Hào tiến lại gần.
Tâm Dao rất nhanh lùi về sau để kéo dài khoảng cách, thể hiện rõ sự ghê tởm: “Bắt đền gì tôi?”
“Rõ ràng hôm đó phải là cưng vui vẻ với anh, cuối cùng lại là miếng thịt vốn đã đặt sẵn trên bàn ăn, có phải là anh bị lỗi rồi không?” Nhật Hào thích nhất là vờn con mồi trước khi ngậm nó vào mồm.
“Sao thế? Tiểu thư nhà họ Lý chưa đủ để anh thoả mãn con thú trong người à?” Tâm Dao bật cười, không biết tên này còn tham lam tới mức nào.
“Sao có thể thoả mãn được khi anh còn chưa sực được cưng? Lần này cưng đền bù cho anh trước khi đính hôn nếu không anh sẽ phanh phui bộ mặt gian trá của cưng ra.” Nhật Hào càng lúc càng ép Tâm Dao sát vào bờ tường.
“Xin lỗi, tôi sợ bẩn.” Tâm Dao từ chối một cách khinh thường nhất có thể, sau đó vừa lùi vừa suy nghĩ có nên động thủ để chạy thoát hay không.
Ngay lúc bàn tay của Nhật Hào định tóm lấy người cô, một lực kéo khác đã giật ngược hắn ra sau, rồi quăng mạnh hắn xuống đất. Còn Tâm Dao đang giơ chân lên lập tức trở lại trạng thái bình thường, chạy nhào vào lòng của người vừa xuất hiện.
Vĩ Thành ôm Tâm Dao, ánh mắt chấp chứa sự chiếm hữu một cách đáng sợ: “Tôi không muốn vợ tôi bị bẩn, cậu nên biết điều mà đừng đụng vào vợ tôi lần nào nữa, nếu không tôi dám chắc với cậu, tay nào chạm tay đó gãy.”
Nhật Hào không nghĩ tới Vĩ Thành sẽ xuất hiện trong trường, cũng biết rõ những việc anh từng làm, nên hoảng sợ mà nuốt nước bọt, sau đó lập tức đứng dậy rồi chạy đi dù trong miệng vẫn lầm bầm chửi thề.
Vĩ Thành hít một hơi thật sâu, vốn dĩ ở bên ngoài chờ Tâm Dao nhưng vẫn chưa thấy cô xuất hiện nên lo lắng cô có chuyện, mới tự ý đi vào, may mắn là tới kịp lúc, ngược lại giờ lại sợ cô lại thấy biểu hiện không mấy tốt đẹp này của mình, nhưng nào ngờ khi cúi xuống định hỏi thăm, cô lại dùng ánh mắt hâm mộ nhìn anh.
Tâm Dao liếm môi: “Anh ngầu quá đi.”
Vĩ Thành ngớ người vài giây, sau đó là đỏ hết cả mặt, mặc kệ Tâm Dao muốn anh diễn lại cảnh tượng đó lần nữa, chỉ biết im lặng kéo cô về nhà.