Tâm Dao trợn tròn mắt, không thể ngờ người phát ra những tiếng động mỹ miều đó lại là Mỹ Ngọc, và người đang cho tay vào bên trong váy của ả là nhị thiếu gia Trịnh Nhật Hào. Cô nuốt nước bọt, hai người này không biết riêng tư là gì à? Vì thế, cô nhẹ nhàng lấy điện thoại ra và nhấn nút quay phim.
Nhật Hào cắn nhẹ tai của Mỹ Ngọc, cảm nhận độ ẩm ướt phía dưới của nhân tình: “Dạo này hình như em tránh mặt tôi? Có phải vì do cái tên Vĩ Thành kia tỉnh lại không?”
Mỹ Ngọc cố gắng chịu đựng ngón tay xâm nhập vào cơ thể, cắn răng kiềm chế lời rên rỉ, hắn ta đã biết quá rõ điểm nhạy cảm của ả: “Không có, em chỉ bận quá thôi… sắp đến kì thi… đừng, chậm một chút.”
Nhật Hào nâng cằm của Mỹ Ngọc lên, một ngón tay luồn vào khuôn miệng nhỏ, bên dưới vẫn tiếp tục khuấy động dòng nước ẩm: “Đừng có mà quên, chúng ta ngồi trên cùng một chiếc thuyền. Em rời khỏi tôi thì tôi cho em chết.”
Nhật Hào rút tay ra khỏi người Mỹ Ngọc, quay ả lại để mông chỉa về hướng mình và một nhịp đẩy hạ thân vào lút cán, vừa đâm mạnh vừa nghiến răng: “Em không thể cắt đứt được sợi dây liên kết với tôi đâu, nhớ rõ, phải có mặt vào tối mỗi thứ năm, để…”
Lúc này, điện thoại của Tâm Dao đột ngột hiện lên dòng tin nhắn của Tuệ Khanh khiến cô phải tắt chế độ quay phim đi, thầm lắc đầu cho sự táo bạo này.
“Cậu mau qua đây đi, Mai Thuỷ gặp chuyện rồi.”
Tâm Dao nhìn đồng hồ, cắn môi, sau đó quyết định chạy tới chỗ Tuệ Khanh vừa chia sẻ vị trí, không biết nó lại tự đâm đầu vào rắc rối gì rồi nữa. Vài phút sau, cô thở hồng hộc thì mới nghe được giọng của bạn mình hét ra từ trong dãy nhà vệ sinh cách khá xa khuôn viên trường học.
Bên trong, Tuệ Khanh cố quơ cặp xách về bốn tên đàn ông, đồng thời giơ tay bảo vệ Mai Thuỷ quần áo rách tả tơi ở phía sau đang chèm nhem nước mắt: “Tránh ra, tụi bây làm vậy là phạm pháp đấy.”
Bốn tên kia chả có vẻ gì là sợ hãi, vừa liếm môi vừa gian tà nhìn hai cô gái yếu đuối trước mắt. Bọn chúng là sinh viên bên khoa khác, nổi danh biến thái đã lâu, không hiểu vì sao lại lôi kéo Mai Thuỷ vào nhà vệ sinh trong khi cô ta gào thét từ chối. May mắn, Tuệ Khanh đi ngang và kịp thời chứng kiến tất cả, vừa chạy theo vừa nhắn tin cho Tâm Dao.
Tuệ Khanh đánh mạnh cặp vào đầu một tên khiến hắn tức tối, giật phăng chiếc cặp quăng qua một bên rồi tát mạnh vào đầu nó một cái đau điếng. Mai Thuỷ kịp thời đỡ lấy nó chứ không số phận chắc sẽ cắm mặt vào bồn cầu. Nó dù không còn mấy tỉnh táo, vẫn cố gắng hét toáng lên trước nụ cười dè bỉu của đám biến thái.
Đột nhiên, một cây chổi bự đập thẳng lên người từng tên khiến chúng bất ngờ mà đụng mạnh vào tường. Tuệ Khanh thấy người đến là Tâm Dao thì vui mừng khôn xiết. Cô đi vào bên trong, quăng áo khoác và cặp xách cho hai người bạn phía sau, mắt hiện lên rõ sự điên tiết rồi không ngừng lao vào đập bốn tên biến thái kia.
Lúc này, điện thoại của Tâm Dao vang lên tiếng nhạc chuông, Tuệ Khanh như bắt được cọng cỏ cứu mạng, lập tức móc ra từ trong túi áo đang được khoác lên người Mai Thuỷ, không kịp nhìn người gọi là ai, chỉ bật lên: “Cứu, cứu với.”
Đầu dây bên kia chỉ nghe tiếng hít thở đột ngột chậm lại, giọng nói trầm ồn vang lên: “Tâm Dao đâu?”
Tuệ Khanh bật khóc nức nở: “Tâm Dao đang, Dao ơi CẨN THẬN…”
Điện thoại đột ngột tắt, Vĩ Thành cố gắng ấn gọi bao nhiêu lần cũng không được khiến gân xanh trên não càng lúc càng hiện rõ. Anh lập tức bật phần mềm đã nhờ bạn cài từ trước, lập tức tiến thẳng vào trong trường đại học trước ánh mắt dòm ngó của nhiều người.
“Đó là đô đốc Vĩ Thành mà.”
“Sao anh ấy lại ở đây?”
“Anh ấy chờ ai vậy?”
Mọi người không kiềm chế được mà đồng loạt đi theo Vĩ Thành từ phía xa, chỉ thấy anh càng lúc càng tiến về khu vực cách xa khuôn viên trường, hình như là khu nhà vệ sinh ít ai lui tới.
Vĩ Thành cũng không mấy rảnh tay, lập tức gọi cho hiệu trưởng Quốc Khánh và nói sơ về tình hình, yêu cầu ông phải có mặt ở đây cũng như dẫn theo bảo vệ ngay lập tức rồi cúp máy. Lòng tràn đầy lo lắng, chỉ dám cầu nguyện cho bước chân đưa anh đến kịp trước khi Tâm Dao xảy ra chuyện gì bất trắc.
Bên này, Tuệ Khanh bắt kịp vòi xịt, bắn thẳng vào mặt tên định đánh lén Tâm Dao, sau đó dùng chân đạp mạnh vào hạ bộ của hắn, rồi thêm cả một cú đấm vào mặt: “Ai cho mày đụng vào bạn bà.”
Tâm Dao giơ mạnh cây chổi lên, tẩn vào mặt từng tên, còn dùng cả chân để hoạt động liên tục. Một kẻ chụp lấy vai cô, mà không hề nghĩ đến cô sẽ xoay người lại một cách dẻo dai rồi dùng cùi chỏ đục vào miệng hắn với vẻ không thương tiếc.
Khi mọi người tới nơi, tất cả trở thành một thứ hỗn loạn. Bốn tên kia nằm bệch ra trên sàn, ướt chèm bẹp và vài vết thương trên người. Vĩ Thành nhanh chóng đi vào bên trong, thấy Tâm Dao vẫn giữ chặt cây chổi đã gãy ra làm đôi, ánh mắt hừng hực lửa giận. Nhưng khi bóng dánh anh vừa xuất hiện, cô đã quăng đồ trên tay xuống, nhào tới mà nức nở: “Vĩ Thành, em sợ lắm.”
“Ngoan, có anh ở đây rồi.” Vĩ Thành vỗ nhẹ lưng Tâm Dao, sau đó kiểm tra khắp người cô rồi thở phào nhẹ nhõm khi không thấy có bất kì vết thương nào: “Đầu có đau không?”
“Không ạ.” Tâm Dao lắc đầu, khoé mắt có chút đỏ, tay cứ bám chặt vào vạt áo của Vĩ Thành không buông, còn thủ thỉ vào tai anh: “Tụi nó ban nãy định… làm nhục chúng em.”
Tay Vĩ Thành bất thình lình cứng lại, rồi nắm chặt để lộ gân xanh, ôm chặt Tâm Dao vào trong lòng, anh quay sang nhìn bốn tên kia với ánh mắt toé lửa.
Lúc này, bên ngoài có tiếng người chạy tới và dạt mọi người ra làm hai bên. Một giáo viên trợn tròn mắt, sau đó hét lên: “Con trai tôi…”