Một giờ đêm, thời khắc vạn vật chìm sâu vào giấc mộng, chỉ còn làn gió nhẹ len lỏi đến từng ngóc ngách, thổi qua khe cửa sổ kêu rít rít. Nó dừng lại trước căn nhà chính của họ Triệu, nơi vẫn còn le lói ánh đèn.
Chiếc đèn áp trần pha lê đang toả sáng dịu nhẹ cho không gian thoảng thoảng mùi hương cà phê thơm ngát. Một người đàn ông ngoài lục tuần đang cẩn thận châm dòng nước màu đen ấy ra tách, dáng lưng vẫn giữ nguyên thẳng tắp như một thói quen lâu năm. Xong tất cả, ông bưng tách cà phê ấm nóng lên lầu và dừng lại trước cánh cửa gỗ nâu.
“Cốc! Cốc!”
“Vào đi.”
Nhận được sự đồng ý của người bên trong, quản gia Dương nắm lấy tay cầm, rồi mở ra khoảng không gian sáng chói bởi các ánh đèn cùng với những tờ giấy đầy chữ ngổn ngang khắp sàn nhà. Đôi chân thoăn thoắt vượt qua tất cả, còn như cố tình không giẫm vào bất kì vật cản đường nào. Ông đặt tách cà phê xuống bàn, nhẹ nhàng nói với Vĩ Thành:
“Cậu chủ, cà phê của cậu đây.”
Vĩ Thành dựa lưng vào ghế, dùng ánh mắt cảm kích nhìn ông: “Khuya rồi mà còn làm phiền quản gia Dương. Cháu xin lỗi ông.”
“Cậu chủ đừng nói thế. Được chăm sóc cậu là niềm vui của tôi.” Quản gia Dương thu dọn bớt những chiếc tách trống không nằm la liệt trên bàn, nhưng vẫn không quên nhắc nhở Vĩ Thành: “Cậu mới vừa tỉnh lại gần đây thôi. Đừng nên làm việc quá độ.”
Vĩ Thành dành hơn ba năm trời sống trong bóng tối, tưởng chừng cả đời sẽ nằm bất động trên giường, nhưng một phép màu hay chính là sự tôi luyện lý trí mạnh mẽ của bản thân đã giúp anh tỉnh dậy. Sau đó lại mất thêm một khoảng thời gian trị liệu cơ thể, anh mới hoạt động lại bình thường và xử lý các chuyện ở quân ngũ.
“Cháu biết rồi. Ông đi nghỉ đi ạ. Cháu làm thêm một lát rồi sẽ nghỉ.”
Vĩ Thành buông chút lời dụ dỗ quản gia Dương, người nhìn anh từ nhỏ đến lớn và yêu thương anh không khác gì con cháu mình. Anh đỡ ông ra khỏi phòng rồi lại quay trở về bàn làm việc. Thứ hiện giờ anh xử lý không chỉ là việc ở quân ngũ mà còn là vụ án bị ém nhẹm của vị hôn thê cũ Mỹ Ngọc.
Vụ án liên quan đến nhiều tai mắt của giới quý tộc, cũng như dính líu không ít một số người trong quân ngũ, huống gì Vĩ Thành không tin tưởng hung thủ lại là Tâm Dao, một cô gái không có sức chống trả nào. Vì thế, anh âm thầm điều tra lại việc này, cũng như tất cả thông tin liên quan đến cô.
Ngón tay Vĩ Thành lướt nhẹ trên bức hình các cô nhi nở nụ cười thật tươi trước ngôi nhà tràn ngập sự yêu thương chấp nhận thu nhận chúng. Nhẹ nhàng dừng lại trước cô bé mặc váy màu kem có phần cũ kĩ, ôm trước ngực con thỏ bông có đôi mắt bằng nút áo khâu lại, anh có chút tưởng niệm đến quá khứ: “Không nghĩ tới lại là cô ấy.”
_____________________
Vụ án cố ý gây thương tích cho thiếu gia Trịnh không đơn giản như đã được thông cáo, mà còn là rễ mớ liên quan đến việc trao đổi hàng cấm. Những người dính dáng đều bị bắt và điều tra dưới sự chủ trương của đô đốc Vĩ Thành.
“Không, đừng bắt con gái tôi.” Bà Lý cố gắng ôm lấy tay của Mỹ Ngọc, gào thét thảm thiết. Bây giờ bà nào còn dáng vẻ của một phú bà kiêu ngạo như trước nữa, ngược lại hèn mọn quỳ xuống cầu xin các viên cảnh sát.
“Tôi không có tội. Mẹ ơi, cứu con.” Mỹ Ngọc cố vùng vẫy khỏi còng tay cùng sự áp giải, nhưng tất cả đều vô ích. Cho tới khi nhìn thấy bóng dáng của Vĩ Thành đang cho người thu gom những vật chứng đáng nghi ngờ, ả dùng hết sức đẩy cảnh sát ra mà chạy đến ôm lấy chân của anh.
“Anh Vĩ Thành, em xin anh giúp em. Em chỉ lầm lỡ mỗi lần này thôi. Em không muốn vào tù.” Mỹ Ngọc nhất quyết không buông tay sự hi vọng cuối cùng này. Đầu tóc ả rối bù, đôi mắt lờ đờ và sợ hãi khi nhìn thấy rất nhiều người đứng xung quanh mình.
Vĩ Thành dường như chả quan tâm tình trạng người từng là vị hôn thê của mình, nên cúi xuống nắm chặt lấy tay ả và giơ lên cao khiến ả đau đớn la lớn. Đối diện với ánh mắt sắt lạnh của anh, lần đầu tiên ả cảm thấy ả nên bị áp giải đi thì sẽ dễ thở hơn bây giờ rất nhiều.
“Lầm lỡ? Cô cũng biết sợ sao? Vậy khi cô đổ tội cho người khác, đẩy người ta vào đường cùng, sao cô không nghĩ đến tình cảnh lúc này? Đưa cô ta đi.”
Vĩ Thành quăng Mỹ Ngọc ra sàn nhà như quẳng một thứ gì đó vô cùng dơ bẩn, còn có chút không chịu được mà lấy khăn lau tay mình. Từ xa, một vị cảnh sát sau khi nhận thông tin từ phía nhà giam đã lập tức hốt hoảng chạy đến chỗ anh và báo cáo:
“Không ổn, thưa đô đốc. Phạm nhân Tâm Dao bị bạn tù đánh chết rồi.”
Vĩ Thành trong phút chốc cứng đờ cả người, hít một hơi thật sâu để che giấu trận co thắt nơi tim. Anh chỉ biết im lặng, đưa ánh mắt ra khoảng trời xa xâm, thương tiếc cho một kiếp người còn quá trẻ…
Vài tháng trôi qua, Tâm Dao cuối cùng cũng được phán vô tội, nhưng cô chẳng còn có mặt trên thế gian để cảm nhận kì tích này. Bây giờ, thân xác nằm sâu dưới lớp đất tăm tối, cỏ dại dần lấn chiếm vì không một ai ghé thăm.
Hôm nay, Vĩ Thành ôm theo bó hoa đứng trước phần mộ lạnh ngắt của Tâm Dao, ngắm nhìn tấm hình cười tươi của cô mà không nói ra được cảm giác của mình lúc này là gì. Anh thở dài, đặt hoa xuống mộ, rồi lại xắn tay áo lên để dọn dẹp sạch sẽ bụi bám, cỏ dại và xác cùng phân côn trùng, đổi lại một diện mạo mới cho tấm bia.
Vĩ Thành khá hài lòng với thành phẩm, sau đó nhẹ nhàng lấy trong túi ra con thỏ bông trông y hệt tấm hình của cô nhi viện. Anh đặt nó cạnh bó hoa, thủ thì vài lời:
“Năm đó, tôi nợ em một lời cảm ơn. Cũng xin lỗi vì giúp em quá trễ. Cuộc sống này đã đem lại cho em quá nhiều sự cay nghiệt rồi, em hãy yên nghỉ nhé. Chỉ mong kiếp sau em có thể sống hạnh phúc, nhận được sự yêu thương đáng có. Nếu có thể gặp lại, tôi nguyện ý bảo vệ em.”
Lá cây vang lên tiếng xào xạc. Ngọn gió như thể chỉ chực chờ giây phút này, cuốn lấy thanh âm của Vĩ Thành đưa đến một nơi không ai hay biết chỉ để chuyển lời, hay chính là giúp ước muốn này trở thành hiện thực, để không một ai phải hối tiếc.