Vĩ Thành lập tức rót cho Tâm Dao ly nước, vừa nhìn cô uống vừa vuốt lưng cho cô.
“Chịu… chịu trách nhiệm?” Tâm Dao lắp bắp: “Trách nhiệm gì cơ?”
Vĩ Thành ghé sát vào tai Tâm Dao thì thầm: “Thì là em đã ăn sạch anh.”
“Cái gì? Em không có.” Tâm Dao luống cuống, khuôn mặt ửng đỏ cả lên.
“Rõ ràng tối qua em dụ dỗ anh.” Vĩ Thành chớp chớp mắt, sau đó xụ mặt xuống, ánh mắt ánh lên sự buồn bã: “Anh hiểu rồi, em muốn quất ngựa truy phong. Em hưởng anh cho đã rồi em bỏ.”
Tâm Dao lập tức bịt miệng Vĩ Thành lại, anh nói to đến mức khiến cả quán ăn phải quay lại nhìn cô như thể cô là một nữ làng chơi chính hiệu. Nhưng anh nào chịu để thua, gỡ tay cô ra rồi lại giở trò:
“Anh đúng là trai hư, không giữ được thân mình, mẹ sẽ đuổi anh ra khỏi nhà vì dám bôi tro trát trấu vào mặt nhà.”
“Rồi rồi, em chịu trách nhiệm mà.” Tâm Dao thật sự muốn khóc tới nơi, đành phải chấp nhận để Vĩ Thành không quậy phá nữa.
Vĩ Thành vui vẻ, hôn lên bàn tay của Tâm Dao, vào lúc cô không chú ý thì trên tay đã xuất hiện một chiếc nhẫn hột xoàng lớn kế bên cạnh nhẫn đính hôn. Cô lắp bắp: “Cái… cái này…”
“Tâm Dao, anh muốn làm chồng hợp pháp của em. Em lấy anh nhé?” Vĩ Thành nhìn sâu vào mắt Tâm Dao, thể hiện ra tất cả nỗi niềm chân thành mong muốn về chung một nhà.
Cô ngẩn ngơ, nhưng khi cảm nhận sự run rẩy ở nơi bàn tay của anh truyền sang, cô biết anh đang lấy hết can đảm của mình để bày tỏ. Một giọt nước mắt rơi xuống, cô còn cầu mong thêm điều gì nữa chứ, mặc kệ tương lai ra sao, người đàn ông này nhất định phải là của cô.
“Em đồng ý.” Tâm Dao nhào tới, ôm chầm lấy Vĩ Thành, cả hai tận hưởng khoảnh khắc tuyệt vời này.
“Không được.” Bà Triệu nghe thấy tin này thì la lên, khuôn mặt nhăn nhó khiến Tâm Dao hoảng sợ.
“Tại sao?” Vĩ Thành nhíu mày, rồi nhìn sang ông nội Triệu nhưng cũng thấy ông vô cùng bất ngờ.
Bà Triệu hừ lạnh một tiếng, sau đó kéo Tâm Dao ngồi xuống bên cạnh mình: “Con sao có thể đồng ý nhanh chóng như thế. Cả một đời con gái, con cũng phải ậm ừ vài tiếng, bắt nó tổ chức lễ cầu hôn long trọng mới được.”
“Dạ không cần đâu mẹ, như thế này là con vui lắm rồi.” Tâm Dao chúm chím môi, đáy lòng trong phút chốc thở phào.
Bà Triệu đau lòng vuốt tóc cô, không chút khách khí đánh vào bả vai của Vĩ Thành một cái: “Là con kêu con bé nói thế đúng không? Cha con hai người y chang nhau, cứ muốn làm đơn giản.”
“Ơ sao mẹ lại la con? Con tất nhiên là giống ba rồi, cũng giống cả mẹ mà.” Vĩ Thành ôm lấy bả vai mình, ra vẻ bất bình thay cho cha Triệu. Nhưng anh âm thầm nhìn Tâm Dao, cảm thấy lời mẹ nói không sai.
Suốt một đêm ân ái, Vĩ Thành lâu lâu sẽ nhìn về phía túi áo, nơi chuẩn bị sẵn nhẫn cầu hôn, vốn định sẽ làm một màn lãng mạn, cuối cùng lại gặp chuyện khiến cả hai đi trước kế hoạch. Nhờ thế, anh mới biết người con gái mình yêu thì ra cũng rình rập anh không kém như muốn vắt kiệt anh ra. Đã lấy đi lần đầu của cô, anh sẽ không để mọi thứ trôi qua vô nghĩa như thế, nên trong lúc ăn sáng, lý trí chẳng còn giữ chân được tình cảm.
“Cái thằng chẳng ra thể thống gì.” Mẹ Triệu buông lời mạt sát, sau đó quay sang nói chuyện vui vẻ với Tâm Dao khiến Vĩ Thành chép miệng vài cái, đúng là có con dâu rồi quên luôn con ruột.
Tâm Dao cứ thế vui vẻ chuẩn bị đợi làm vợ Vĩ Thành, mọi thứ đều được mẹ Triệu sắp xếp. Lúc này, tin tức trên mạng lần nữa nổ ra đoạn hình ảnh cô cùng anh tình tứ đi ra khỏi khách sạn, còn âu yếm nhau ở quán ăn.
Người lướt qua: “Đó chẳng phải là Đô đốc cùng vợ sắp cưới sao?”
Người đi đường: “Hai người họ thả thính nhau, tôi là người rung động.”
Người mới ngoi lên: “Có nhìn thấy chiếc nhẫn hột xoàng không, nó còn bự hơn cái bản mặt tôi nữa.”
Nhờ tới độ bạo động này, đoàn đội của Thuỳ Linh lẫn Tâm Dao nhanh chóng tung ra lịch khởi chiếu của mv ca nhạc. Hiển nhiên nó cũng đang được chào đón nồng nhiệt không kém, nhất là phần tạo hình.
Người A: “Có thể cho tôi hỏi vì sao nữ thần Ngạn Hoa lại nhìn ‘sâu sắc’ thế kia không?”
Người B: “Ban đầu tôi không thích tạo hình này nhưng càng nhìn lại càng thấy dường như khá hợp với tính cách của nữ thần.”
Người C: “Cái cô Tâm Dao kia mua bài à? Sao đi đâu cũng thấy thế?”
Người D: “Người ta đẹp người ta có quyền, với lại hiện giờ Đô đốc phu nhân bận hưởng hạnh phúc rồi, ai rảnh đi mua bài như người C nói.”
Người E: “Mấy cái dòng ghen ăn tức ở nó thế đó, thấy người ta vinh quang thì lập tức soi mói.”
Một vài người tính bôi đen Tâm Dao nhưng rất nhanh đã bị phần lớn đàn áp xuống. Cô lướt nhìn những bình luận, có chút khó hiểu và đau đầu. Bản thân là người trong cuộc nhưng tới giờ mới biết lịch chiếu, mới biết trên mạng đang gây nhau, thì thời gian nào mà mua bài để nổi tiếng chứ. Thì ra yêu nghề thôi chưa đủ mà còn phải có thêm cả tính chịu đựng.
Tâm Dao sau đó nhắn tin cho ba người bạn của mình, xác định họ vẫn ổn thì thở phào nhẹ nhõm. Thuỳ Linh đã lập tức về nhà, báo lại cho ông Nguyễn khiến ông rút hết cổ phần bên công ty họ Trịnh, từng bước chèn ép, lấy đi không ít tài nguyên. Còn Mai Thuỷ lại cứ thẩn thờ, hỏi gì thì cũng giấu nhẹm đi mất khiến cô khó hiểu.
“Mày đang ở đâu đó? Tao nhắn tin mà không thấy mày trả lời.” Tâm Dao nghe được tiếng bắt máy ở bên kia đầu dây của Tuệ Khanh thì lập tức nói.
“Ừ tao đang… a…” Tuệ Khanh mấp máy, cắn chặt răng.
“Mày đang a? Là đang gì? Mày bị sốt à?” Tâm Dao cảm thấy bên kia có tiếng gì đó kỳ lạ: “Mày đang ở đâu? Tao qua với mày.”
“À không… không cần… tao ưm… tao hơi mệt… tao ngủ trước.” Tuệ Khanh lập tức cúp máy, không đợi Tâm Dao kịp nói thêm gì, tiếng rên rỉ cũng không thể kìm nén trong cổ họng: “Đừng.... chậm một chút…”
Hoài Khang cúi người xuống, cắn nhẹ vào cổ của Tuệ Khanh, hai tay đỡ lấy bàn đào để tránh cho nó ngã khuỵu xuống sàn: “Xin lỗi, tôi không kiềm chế được, em ráng một chút.”
“Hức… hức… chú là đồ tồi…” Tuệ Khanh chống tay lên bàn, lý trí cố chiến đấu với từng cú va chạm vào sâu bên trong.
“Ừ tôi là đồ tồi, em đã bị tôi vấy bẩn rồi.” Hoài Khang nở nụ cười nguy hiểm, nắm lấy cằm của Tuệ Khanh quay ra sau, điên cuồng chiếm hữu đôi môi cô, bên dưới vẫn ra vào từng nhịp mạnh mẽ.