“Đô đốc, anh thấy sao?” Phó đô đốc Võ Lương đặt lại vấn đề cho Vĩ Thành.
Anh nhìn ánh mắt kiên định của cấp dưới, rồi nhìn sang một người cấp dưới khác, cả hai theo mình không quá sớm cũng không quá lâu, nhưng đủ để hiểu tính tình đối phương ra sao. Nhắm mắt, anh hít một hơi thật sâu rồi lên tiếng: “Lục soát phòng phó đô đốc Đức Tiến.”
“Anh…” Đức Tiến trừng mắt, không tin vào tai mình, có chút lo lắng mà cắn môi.
Đúng thật không bao lâu sau, có người đã tìm thấy bản đồ cùng những tư liệu khác và kèm thêm bức thư từ bọn tội phạm đang bị truy nã trong phòng của phó đô đốc Đức Tiến.
“Anh còn gì chối cãi nữa không?” Võ Lương cầm chứng cứ trong tay, sai chiến sĩ khác trấn áp Đức Tiến lại, tránh cho anh ta bỏ chạy.
“Hừ, muốn bắt thì cứ bắt.” Đức Tiến nở nụ cười khinh thường, không hề phản bác những tội lỗi này, ánh mắt long lên sòng sọc.
“Cho tôi biết lý do.” Vĩ Thành hạ thấp tông giọng.
“Lý do? Cái vị trí đô đốc đó nên là của tôi, vì sao anh lại tỉnh dậy, rõ ràng tôi không hề thua kém anh ở mảng nào cả.” Đức Tiến định nhào tới nhưng rất nhanh đã bị các chiến sĩ khác kìm kẹp.
“Cậu tới bây giờ vẫn nghĩ mình xứng đáng với vị trí đó sao?” Võ Lương chắp hai tay ra sao, từ trên cao nhìn xuống Đức Tiến, hỏi một câu đâm vào tim đen của anh ta.
Đức Tiến cắn răng, sau đó bật lên cười khanh khách: “Là chúng mày cố tình đưa tao vào bẫy, đúng là ranh ma. Tao không xứng thì mày nghĩ mày xứng sao?”
Võ Lương không biểu hiện chút cảm xúc nào, sau đó hơi cúi thấp xuống, mắt đối mắt với Đức Tiến: “Nhưng tao không giống mày.”
“Mày…” Đức Tiến rướn cổ lên, muốn cắn chết tên trước mặt nhưng đành bất lực, chỉ có thể dùng ánh mắt uy hiếp mà đối trả.
Vĩ Thành không nhìn nổi cảnh tượng này, lập tức ra lệnh: “Đưa hắn vào trại tạm giam, đợi xử lý xong rồi sẽ bắt luôn một mẻ.”
Võ Lương định nói gì thì bị Vĩ Thành giơ tay ngăn lại. Anh xoa trán mình, cảm thấy có chút đau nhức nên trở về phòng, không nghĩ tới người thân cận lại là người đâm lén sau lưng mình, nhưng vẫn cố gắng vực dậy tinh thần để xử lý chính sự.
Võ Lương đi theo vào phòng, đưa lại tư liệu cho Vĩ Thành kèm vài lời hỏi thăm: “Đô đốc ổn không? Anh hãy nghĩ ngơi thêm chút.”
“Tôi không sao, cậu ra ngoài trước đi.” Vĩ Thành hiện tại không muốn nói chuyện với ai, nên lập tức ra lệnh tiễn khách. Lần này có vẻ muốn tóm gọn đám người buôn lậu thuốc kia càng lúc càng khó khăn.
_____________
Tâm Dao không hề hay biết doanh trại xảy ra chuyện, một lòng nhớ thương tới Vĩ Thành trên suốt quãng đường, cũng lấy cảm xúc đó mà tiến vào cảnh quay, thành công làm mọi người rơi nước mắt. Thì ra sau khi người ta gặp chồng, khả năng biểu đạt sẽ lên tầm cao mới.
“Cắt! Cảnh cuối hoàn thành xuất sắc.” Đạo diễn hô to, cùng mọi người trong đoàn phim vỗ tay kịch liệt.
Mv ca nhạc của ca sĩ Ngạn Hoa kết hợp cùng nữ diễn viên múa dân tộc Tâm Dao đã đến hồi kết, bây giờ phần còn lại sẽ được đưa vào máy xử lý, đồng thời cả cô và Thuỳ Linh đều phải đến phòng thu âm để ghi lại những câu thoại.
Tâm Dao đi đi lại lại giữa trường, nhà và phòng thu âm, vừa phải tập luyện cho biểu diễn nhóm, biểu diễn cá nhân, vừa phải cân bằng thời gian cho công việc. Đây là lần đầu tiên cô cảm thấy tạo ra một sản phẩm đưa lên trình chiếu lại tốn nhiều thời gian và công sức đến thế. Mọi người làm việc đều vô cùng chỉnh chu, khiến cô cũng tập trung hết mình.
[Lần này biểu diễn thì người ngoài có được vào xem không?] Hữu Đức mang biệt danh ‘đại gia lắm chuyện’ nhắn tin vào nhóm trò chuyện. Từ dạo quay mv ca nhạc chung, cậu cùng Thuỳ Linh và Tâm Dao càng thêm thân thiết.
Thuỳ Linh vẫn giữ nguyên tên gọi ‘Ngạn Hoa’ nhắn trả: [Hình như là không, lần này là cuộc thi kín trong trường thôi á anh.]
Hữu Đức lập tức gửi biểu cảm thất vọng, thật sự muốn đi xem hai người em gái của mình biểu diễn như thế nào.
Tâm Dao đồng thời nhắn lại: [Tụi em sẽ nhờ người quay lại rồi gửi cho anh.]
Cả ba trò chuyện vui vẻ với nhau, sau đó Tâm Dao đặt điện thoại xuống sàn nhà, bắt đầu tập luyện. Mọi động tác của cô đã dần có phần cứng cỏi hơn, may mắn đã học tập được sau khi tham quan sơ bộ ở doanh trại. Những sỉ khí ở đó đã đốc thúc được tinh thần của cô vào bài múa rất nhiều, khiến cô biết được cô đang thiếu cái gì và cần bỏ bớt đi những gì. Dụng cụ đi kèm cũng đã chuẩn bị xong, không còn gì có thể ngăn cản cô thăng hoa trong cuộc thi lần này nữa.
Đúng lúc này, có cuộc gọi đến từ thầy Khiêm khiến Tâm Dao tròn mắt ngạc nhiên, thông thường thấy rất ít khi liên lạc với cô vào giờ này.
“Em nghe thưa thầy.”
“Em đang tập luyện à? Bớt chút thời gian cùng thầy đi coi kịch nào. Thầy đang ở…” Thầy Khiêm nói ra địa chỉ rồi cúp máy.
Tâm Dao há hốc mồm, đến tận bây giờ cô vẫn cảm thấy người thầy của mình luôn làm những việc rất kì lạ, còn chưa kịp đợi cô từ chối hay không mà. Nghĩ đi nghĩ lại, cô cũng không muốn làm phật lòng ông, và có thể có khả năng ông muốn chỉ dạy cô điều gì đó, nên đành thay đồ, xin phép mẹ Triệu rồi đi ra ngoài.
Tâm Dao bắt xe đến nhà hát kịch nổi tiếng, lập tức chạy tới gần chỗ thầy Khiêm đang đứng: “Xin lỗi thầy, em đến hơi trễ.”
“Không sao, lần này thầy rủ em đi xem là để em cảm nhận được cái hồn của nhạc kịch, cũng như giải toả tâm lí trước kì thi một chút.” Thầy Khiêm đưa một vé cho Tâm Dao, sau đó cùng cô bước vào bên trong.
Trong suốt quá trình vở nhạc kịch diễn ra, thầy Khiêm luôn ở một bên tận tình phân tích tâm lí, chuyển động, thân vận và cách xử lý trên sân khấu cho Tâm Dao nghe. Và một phút giây nào đó bất chợt, cô thật sự muốn đứng ở trên kia, cùng các bậc thầy đi trước tạo nên một sản phẩm tuyệt vời.
Khi vở nhạc kịch kết thúc, thầy Khiêm dẫn Tâm Dao luồn vào cửa sau của phòng hoá trang, giới thiệu cô với mọi người.
“Đây là học trò mới của thầy à?” Một người đứng ra hỏi với vẻ tò mò.
Thầy Khiêm biết nếu ông không nhận, có lẽ Tâm Dao cũng vẫn đứng ra hùa theo với vẻ mặt tự hào: “Đúng vậy, đây là học trò của tôi.”
Tâm Dao vốn dĩ chuẩn bị sẵn tư thế để phản bác lời thầy Khiêm, không nghĩ tới lần này thầy lại không lo sợ chút tai tiếng nào nữa khiến cô sững sờ, sau đó có chút xúc động. Cô đứng ở một bên, học hỏi những người đi trước cách tự hoạ mặt và những kiến thức khác, mà không để ý thầy đang đứng ở một góc, cùng người đồng trang lứa nói chuyện.
“Vậy là ông vượt qua được nỗi sợ rồi sao?” Người kia hỏi.
“Tôi không biết, nhưng khi nhìn thấy cô bé, tôi lại trở về lại cái lúc tràn đầy nhiệt huyết trong nghề.” Thầy Khiêm hướng ánh mắt về cô học trò nhỏ đang thích thú với những thứ mới lạ của nhạc kịch.
“Khi nào ông mới xây dựng lại vở diễn đó?”
Câu hỏi của người kia khiến thầy Khiêm trầm xuống.