Tâm Dao vượt qua cơn giông bão, thẳng tiến đến những dự định chính, quay mv, tập luyện biểu diễn nhóm cùng biểu diễn cá nhân.
“Mọi người hôm nay vất vả rồi.” Tâm Dao vẫy tay với nhóm bạn học của mình, tính rủ Tuệ Khanh đi ăn trưa nhưng đã thấy nó gom đồ lẹ rồi cất bước thẳng ra cửa phòng khiến cô phả nhanh tay chụp cổ áo lại: “Này mày làm gì như bị ma đuổi thế? Bộ đi hẹn hò à?”
“À thì tao… nào có, tao còn buổi tập luyện cá nhân với việc ở công ty, bận lắm, tao đi trước.” Tuệ Khanh bừa ra lí do rồi xách váy chạy mất.
Mai Thuỷ đứng sau lưng, nheo mắt nhìn theo bóng dáng của Tuệ Khanh: “Tao cá chắc là nó có bồ, lúc tập cứ rảnh là nhìn điện thoại cười suốt.”
Tâm Dao chớp chớp mắt rồi nhún vai, chuyện yêu đương của bạn thân cô sẽ điều tra sau, bây giờ đã khá trễ giờ tới phim trường, may mắn bên ngoài đã có quản lý Tứ chờ sẵn từ lâu. Cô nhanh chóng nhảy lên xe, một vài người dòm ngó nhưng họ cũng không còn dám đoán già đoán non nữa vì họ biết những ai chọc vào cô đều không có kết cuộc đẹp, quá nhiều thế lực mạnh chống lưng phía sau.
Chiếc xe chạy thẳng đến phim trường, lần này lại thấy mọi người đang tất bật dọn dẹp một ít dụng cụ rồi chuyển lên xe. Tâm Dao sực nhớ ngày mai họ phải đi một chuyến ra nơi khác để quay những cảnh quay cuối cùng, nghe đâu vì nam diễn viên nhận vai tướng quân đang túc trực ngoài đó, không thể đi vào đây, thêm ngôi nhà cổ họ vừa tìm được căn phòng khá ưng ý, có khi sẽ lại quay lại thêm vài phân đoạn. Nên ngày hôm nay chỉ lên họp lại thêm một vài điều rồi được về nhà sớm khiến cô vui mừng không thôi.
Tâm Dao vừa về tới đã gấp rút tắm rửa rồi chạy vào nhà bếp để làm bữa chiều cho ông nội Triệu và mẹ Triệu. Những hôm gần đây cô quá bận đến mức không thể chăm sóc họ, cảm giác hụt hẫng dâng tràn. Quản gia Dương có bảo cô đừng bận tâm, ai cũng muốn cô có nhiều thời gian hơn cho kì thi cuối năm hai, nhưng cô muốn làm bữa cơm cho người nhà của mình nên kiên quyết ép buộc ông ra ngoài, chỉ để vài người lại phụ cô.
Quản gia Dương chỉ biết lắc đầu, nhưng trong bụng thì ưng vô cùng, nhà họ Triệu có con dâu như Tâm Dao thật sự may mắn. Ông quyết định sẽ lo liệu phần công việc khác và để chuyện bữa cơm này cho cô.
Ông nội Triệu mới về nhà đêm qua trong trạng thái mệt mỏi nên Tâm Dao nấu cho ông cháo cá mà ông yêu thích. Mùi hương thơm nhẹ hấp dẫn lan toả khắp mọi nơi trong nhà, khiến ông nội Triệu đang ở phòng làm việc cũng phải đi xuống.
“Món hôm nay là cháo cá à?” Ông nội Triệu ngồi sẵn vào bàn ăn, chờ mong bữa cơm chiều.
“Vâng ạ.” Tâm Dao dọn thức ăn lên, vui vẻ đáp lại.
Ông nội Triệu thấy người nấu là Tâm Dao thì càng thích thú hơn. Đồ ăn của cô không thuộc loại ngon xuất sắc như ở những nhà hàng năm sao nhưng lại mang hương vị ấm áp gia đình, hợp miệng cho những người lớn tuổi như ông. Mẹ Triệu vừa nghỉ ngơi một lát đã lập tức đi ra để dùng bữa, khá ngạc nhiên khi thấy cô về sớm như vậy.
“Dạ nay đoàn phim chỉ họp một lát và dọn đồ lên xe.” Tâm Dao giải thích tình hình cho bà Triệu, cũng biết mai không thể có mặt ở nhà cả ngày nên đã làm sẵn bữa cơm gia đình này.
“Vất vả cho con rồi.” Mẹ Triệu xót con dâu nên lập tức lên tiếng, muốn bảo cô không cần phải làm việc quá sức nhưng nhìn thần thái tràn đầy năng lượng và nhiệt huyết của cô thì bà không muốn ngăn cản.
Ba người ngồi vào bàn, Tâm Dao liên tục gắp đồ ăn cho ông nội Triệu và mẹ Triệu, còn hơi cằn nhằn dạo gần đây ông đã ốm đi bớt vì lo chuyện công việc quá độ khiến cả hai người lớn chỉ biết cười trừ. Từ lúc cô đến đây và làm quen với mọi thức, mức độ quan tâm và làu bàu càng lúc càng dâng cao, nhưng họ biết đây là cách cô yêu thương. Người lớn tuổi một mặt bảo đừng ai để ý đến họ nhưng họ lại thiếu thốn yêu thương vì đàn con cháu bận việc.
Tâm Dao dùng cơm xong liền nghỉ ngơi một lát rồi mới lên phòng studio nhỏ. Bản nhạc của thầy Khiêm gửi cho cô thật sự có tiết tấu vô cùng hợp với ý tưởng của cô. Cô ngồi giữa phòng, cứ bật đi bật lại để cho từng âm thanh ngấm vào trong máu, cũng như để từng động tác sẽ tự động hiện lên trong đầu.
“Tâm Dao đâu rồi?” Ông nội Triệu tính đưa đồ cho cô nhưng quay qua quay lại đã thấy cô biến đi đâu mất.
“Con bé lên phòng luyện tập rồi thưa ba, ba tìm con bé có việc gì à?” Mẹ Triệu đang sửa soạn đồ chuẩn bị ra ngoài thì lập tức trả lời lại.
“À không, ba muốn đưa cho con bé món đồ bình an á mà, cũng như chúc con bé thi thuận lời.” Ông nội Triệu chống gậy, tay bên kia cầm hộp quà màu đen tuyền, sau đó quyết định đi qua phòng hai vợ chồng Vĩ Thành - Tâm Dao và đặt lên bàn gỗ. Ai cũng tự ra điều luật không làm phiền cô trong lúc cô luyện tập.
Trên này, Tâm Dao lướt chân trên sàn nhà, động tác giơ cao chân đến ngã nghiêng sang bên vừa mang đến sự uyển chuyển nhưng có gì đó cứng rắn và rời rạc, không khác gì một người lâu ngày không được vận động. Thế nhưng mắt cô cứ nhằm nghiền, thả hồn vào bài hát cùng cảm xúc ý tưởng dâng tràn, mặc kệ chính mình múa xấu hay múa sai như nào, những động tác cứ thế được thiết lập trong đầu.
Mồ hôi vương đầy trên trán, Tâm Dao mở mắt nhìn chính mình trong gương, đột nhiên cảm thấy thiếu thứ gì đó mới đạt được toàn bộ tâm ý. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cô vẫn chưa tìm ra được nên chỉ đành tập luyện động tác trước.
Kết thúc sau ba tiếng, Tâm Dao đi xuống phòng tắm rửa, định bụng sẽ sức lớp kem dưỡng da rồi nghỉ ngơi nhưng chợt thấy chiếc hộp màu đen tuyền được đặt ngay ngắn trên bàn. Cô tò mò mở nó ra, bên trong thế mà lại là chiếc vòng cổ bạc được khắc chế tỉ mỉ giống hệt kiểu cách thời xưa, thật sự quá hợp với bài biểu diễn cá nhân lần này.
Tâm Dao lập tức chạy ra ngoài phòng khách, nhìn ông nội Triệu và mẹ Triệu đang vừa nhấp trà vừa xem ti vi mà lắp bắp: “Ông nội, mẹ, cái này…”
“À, cái này là bạn của ông tìm giùm đấy, biết cháu thuộc hệ múa dân tộc nên chắc sẽ thích.” Ông nội Triệu lên tiếng giải thích, chưa kịp làm gì thì đã thấy Tâm Dao nhào tới ôm chầm lấy ông một cách bất ngờ.
“Con cảm ơn ông nhiều lắm, con sẽ mang nó trong kì thi lần này.” Tâm Dao híp mắt cười, khiến ai cũng bất giác vui vẻ theo, món quà không cần phải quý giá nhưng chan chứa tất cả tấm lòng của người tặng và đúng ngay lúc người nhận cần nó.