Thuỳ Linh đang bận quét sạch những người bình luận chỉ trích Tâm Dao khi không hiểu rõ vấn đề ra sao, thì chợt dừng lại bởi câu nói của cô. Chị ta mím môi, khuôn mặt có chút u rủ, không biết nên trả lời như thế nào.
“Em chỉ muốn biết ai có phước mới rước được chị, nếu chị không thoải mái với câu hỏi này thì cho em xin lỗi.” Tâm Dao áy náy, biết rõ cái tên Nhật Hào kia chả có gì tốt đẹp để nhắc tới.
“Chị không sao, vốn dĩ đây chỉ là cuộc hôn nhân thương mại, nhưng tụi chị cũng đã lớn lên cùng nhau nên việc này cũng không quá khó khăn với chị.” Thuỳ Linh nhún vai khi nhắc đến vị hôn phu Nhật Hào của mình. Chị ta biết rõ những trò đùa ăn chơi sa đoạ của hắn ta, rồi mỗi đêm đều sẽ đến bên chị để lấy lòng. Cứ như thế chị cũng mắt nhắm mắt mở, chỉ cần không cắm cho chị vài cái sừng là được.
Tâm Dao muốn mở miệng nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu. Nhật Hào mồm mép lúc nào mà không ngọt ngào, dụ dỗ chị Thuỳ Linh tin tưởng hắn, còn bên ngoài bao nuôi biết bao nhiêu cô người mẫu, công khai dẫn Mỹ Ngọc đi ăn chơi, tơ tưởng đến cả cô vào những lần gặp mặt. Nhưng khi cô nói ra, liệu chị ấy có tin tưởng, hay sẽ là từng trận đau khổ?
“Sẽ ra sao nếu người đó không đạt được sự kì vọng như chị luôn nghĩ?” Tâm Dao hỏi một cách thấp thỏm, mong muốn Thuỳ Linh có thể suy nghĩ kĩ càng lại một lần nữa.
“Có thể sẽ làm một trận long trời lở đất.” Thuỳ Linh bật cười thành tiếng với câu đùa của riêng mình, quay sang nhìn Tâm Dao đang hơi gượng gạo thì tự nhiên cảm thấy có điều gì đó không ổn: “Em cứ hỏi chị về chuyện này, em đã biết gì sao?”
“Em…” Tâm Dao đưa mắt nhìn xung quanh, rồi thở ra một hơi dài.
Thuỳ Linh hiểu ý, lập tức nói với quản lý đi mua giùm chị ấy hai ly cà phê, sau khi thấy không còn ai ở gần, chị mới quay sang nhìn Tâm Dao ra hiệu: “Em nói đi.”
“Chắc chị cũng biết việc phu nhân Trịnh cùng Trịnh tiểu thư đã đến gặp em về vụ việc gì trước khi chúng ta hợp tác.” Tâm Dao mở lời đầu tiên về sự kiện lật mặt kia.
“Ừ chị biết, bác gái đến giờ vẫn chỉ trích chị vì sao lại hợp tác với em.” Thuỳ Linh nhíu mày, không biết vì sao Tâm Dao lại nhắc tới chuyện này, vốn dĩ chị ta đã muốn ém nó xuống với đống lí do mà Nhật Hào đưa ra rằng hắn ta chưa làm gì ai cả.
“Hôm đó, em làm ở Play Date, bắt gặp Trịnh nhị thiếu gia đến cùng bạn, tay trong tay với…” Tâm Dao vừa nói vừa nhìn biểu cảm của Thuỳ Linh.
“Cậu ấy hay thích đi cùng với các người mẫu trong việc giao tiếp mà.” Thuỳ Linh mỉm cười, tưởng rằng Tâm Dao không biết điều này.
“Không, người Trịnh nhị thiếu gia đi cùng là chị gái của em, Mỹ Ngọc. Hôm đó, nếu không phải em nắm rõ tình hình, tất cả tội dụ dỗ có thể sẽ do mình em gánh vác. Em đã sắp bị anh ta cưỡng bức… nhưng khá may mắn khi Mỹ Ngọc đã xuất hiện và ở cùng anh ta suốt một đêm.” Tâm Dao tường thuật lại, cảm giác gớm ghiếc ấy vẫn còn từ khoảnh khắc bàn tay hắn ta vấy bẩn lên người cô khi cô không còn tí tỉnh táo nào.
Biểu cảm của Tâm Dao càng khẳng định cho Thuỳ Linh biết rằng cô không nói dối, nhưng giữa một người bạn thân từ nhỏ, và một cô bé thân thiết dạo gần đây, chị ta nên tin tưởng ai?
“Em biết rõ lần này là ai dựng chuyện lên, nhưng trước khi ra tay, em muốn hỏi ý chị, nếu chị không muốn, em sẽ không tung nó ra.” Tâm Dao nhìn Thuỳ Linh với vẻ kiên cường, lần này cô không muốn bỏ qua dễ dàng như vậy.
“Ý em là sao? Tung cái gì?” Thuỳ Linh vẫn đang ngơ ngác.
“Em nghĩ chị nên chuẩn bị tinh thần.” Tâm Dao lấy trong điện thoại ra đoạn ghi hình khoảnh khắc vụng trộm của Mỹ Ngọc và Nhật Hào trong khuôn viên trường lần đó.
Sắc mặt Thuỳ Linh càng lúc càng xấu thêm, sau đó trả điện thoại lại cho Tâm Dao, bao nhiêu lời ngon ngọt của vị hôn phu bây giờ giống như lời nguỵ biện cho những hành động dơ bẩn của mình.
“Chị không sao chứ ạ?” Tâm Dao tắt điện thoại, sau đó hỏi han tình trạng của Thuỳ Linh một cách lo lắng, thì ra nếu cứ đâm đầu vào một chuyện mà ảnh hưởng đến người mình thân quen lại có cảm giác day dứt, khó chịu đến thế: “Em xin lỗi chị, em sẽ tìm cách khác.”
“Không.” Thuỳ Linh bất chợt lên tiếng: “Em cứ tung nó lên nhưng nếu được, em có thể gửi nó cho chị không? Chị muốn tự giải quyết chuyện riêng trước rồi sẽ để em toàn quyền quyết định.”
“Không thành vấn đề.” Tâm Dao gửi đoạn clip cho Thuỳ Linh, sau đó nhìn chị ấy nhắm mắt nghỉ ngơi, tự hỏi chính mình đi theo kế hoạch này là đúng hay sai?
Tâm Dao cũng ngả lưng một lát, cô thay đổi mọi chuyện ở kiếp trước, đem nó quăng lại cho người gây rối, nhưng vì sao cô lại không thấy thoải mái hay thoả mãn, mà chỉ thêm vài điều vướng bận trong lòng? Cứ nghĩ vụ việc bị bóc phốt sát hại mẹ chồng tương lai sẽ làm Mỹ Ngọc thu liễm lại bản tính, nhưng không ngờ tới được ả ta vẫn muốn dồn cô vào đường cùng. Cô không biết nên khen ả kiên trì hay chê ả ngu ngốc mà không nhận ra những sự thay đổi đến từ người luôn đi phía sau một cách khép nép.
“Thuỳ Linh, tới lượt cháu rồi.” Đạo diễn hô to khiến cả hai phải đồng thời mở mắt.
“Chị ơi…” Tâm Dao hơi xụ nét mặt, âm thầm nhìn Thuỳ Linh.
Chị vỗ nhẹ vai cô rồi bảo: “Chị không sao, những chuyện đó không thể làm chị gục ngã được.”
Tâm Dao gật đầu, dõi theo bóng hình Thuỳ Linh cất từng bước vào cảnh quay, vẫn là ánh mắt vô cảm đó nhưng dường như làm người khác cảm thấy bi thương hơn. Xung quanh chỉ là phông xanh, nhưng mỗi một lần nhấc làn váy, chị ấy dẫn dắt tâm trạng đến những kí ức bi thương của phu nhân tướng quân.
Nhạc vang lên, thế nhưng Thuỳ Linh không nhép theo như bình thường, giọng hát của chị vang vọng khắp phim trường, lấn át cả nhạc đệm. Mọi người đều dừng lại mọi hoạt động, cảm nhận sự da diết trong đó, cùng tấm lòng thổn thức. Tâm Dao kìm nén nước mắt, hơi ngửa cổ để nó không rơi xuống, cô đã làm gì thế này?
Điện thoại bất chợt reo lên: “Chị dâu, chuyện này chị muốn giải quyết ra sao?”
Tâm Dao nhìn Thuỳ Linh ở phía xa, trầm giọng: “Đợi thêm một chút thời gian đã.”