Dưới bầu trời tuyết rơi này vào giờ khắc này cô đã thấy được anh, Nghiêm Chân cho tới bây giờ không có nghĩ qua. Cô sửng sốt một chút rồi đứng yên tại chỗ.Cố Hoài Việt bất ngờ ôm lấy Cố Gia Minh nhưng anh cũng cảm thấy ngoài ý muốn nên hỏi, “Tối nay không phải là con ở bên nhà bà ngoại sao? Sao đã về đây rồi?”Bạn nhỏ Cố Gia Minh cố sống cố chết ôm lấy cổ ba mình, “Thủ trưởng, đừng đem con tiễn bước nữa được không? Con cam đoan sẽ ngoan ngoãn mà.”Cố Hoài Việt bật cười, xoa cái đầu đang mang theo chiếc mũ mềm, nhìn về phía Nghiêm Chân.Cô mặc một chiếc áo khoác dày, một chiếc khăn quàng cổ màu xanh da trời quấn quanh cổ chỉ để cô lộ ra hai con mắt. Hai đôi mắt lành lạnh kia, giờ phút này đang nhìn anh.Anh suy nghĩ trong chốc lát rồi buông con xuống, đi chậm rãi về phía Nghiêm Chân.Anh đang định nói cái gì đó thì bạn nhỏ Cô Gia Minh như con ngựa hoang thoát cương chạy tới trước mặt Nghiêm Chân, “Cô giáo, ba đã về rồi.”Hình dáng trước mặt, đồng thời có lời nói phát ra làm cho Nghiêm Chân phục hồi lại tinh thân, cười nhẹ một tiếng, “Đã biết, nhìn em rất vui.”Bạn nhỏ đưa tay ôm lấy thắt lưng Nghiêm Chân, vui vẻ vô cùng.Cảnh tưởng vô cùng thân thiết này làm cho Cố Hoài Việt hơi hơi giật mình lẫn sửng sốt, nội tâm cũng vì vậy mà mềm mại đi.Ngẩng đầu, nâng mắt lên chống lại ánh mắt của anh. Nghiêm Chân mím môi, cười cười rồi ôn nhu nói, “Anh đã về rồi.”Cố Hoài Việt phục hồi tinh thần lại, thản nhiên ừ một tiếng, “Ở bên ngoài rất lạnh, chúng ta vào nhà thôi.”Vừa vào cửa mới phát hiện không chỉ có một niềm vui bất ngờ này.Vốn đại sảnh lầu một rộng lớn trống trải lúc này lại vô cùng náo nhiệt, Lý Uyển đang ôm một đứa nhỏ, trong tay Thím Trương ở một bên cũng đang bế một đứa, hai người đi cùng nhau còn vui vẻ nói cười vài câu.Mà mẹ của hai bảo bối này… Lương Hòa cùng chú út đang ngồi một bên. Trên mặt cô ấy có nét tươi cười nhàn nhạt, đôi lúc còn xoay qua bên chồng mình nói mấy câu.Tất cả đều đã về đây?Ý chí của Cố Gia Minh sớm đã không kiên định, đã đến cọ cọ bên người Lương Hòa kêu cô bé này cô bé ơi nữa. Nhưng đã bị chút út sách cổ áo đẩy ra rồi, tiểu tử kia vẫn bất khuất, kiên trì cọ xong rồi mới chạy đi xem hai bảo bối.Nghiêm Chân nhìn bóng dáng của tiểu gia hỏa kia, nhìn cảnh tưởng hòa thuận vui vẻ trước mắt này thì bước chân lại dừng ngay cửa.Thế này mới xem như người một nhà. Thật quá tốt.Ánh mắt Lương Hòa khi nhìn thấy cô thì kéo cô vào trong, “Chị sao lại đứng thất thần ở cửa thế, nhanh vào đi chị dâu.”Nghiêm Chân bị từ ‘chị dâu’ làm cho chấn kinh một chút, thật lâu sau mới phản ứng lại được, “Sao trở về cũng không nói một tiếng?”“Để cho mọi người một niềm vui bất ngờ mà.” Lương Hòa le lưỡi, cười nói.Nghiêm Chân oán trách liếc nhìn cô ấy một cái.Lý Uyển đêm hai đứa cháu sinh đôi tới, đưa một đứa cho Nghiêm Chân ôm. Nghiêm Chân thật cẩn thận nhận lấy, đem bọc chăn bông xốc lên một góc, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu. Hỏi mới biết thì ra là một tiểu nha đầu, xem khuôn mặt này chỉ biết sau khi lớn lên nhất định sẽ rất xinh đẹp, nâng niu trong lòng bàn tay đều sợ tan. Tiểu nha đầu này thật đúng là rất ngủ rất ngoan, nhiều người vây quanh xem thế mà vẫn ngủ như thường.Lương Hòa, “Hai đứa trẻ này thì cô em gái vẫn có vẻ dễ chăm hơn rồi.”Nghiêm Chân cười cười, “Em đặt tên cho cháu là gì?”“Gia Giai, Cố Gia Giai.”“Gia Giai.” Cô nhẹ giọng lặp lại, bên miệng lại tràn đầy ý cười.Cố lão gia hôm nay có việc, trở về hơi chậm một chút lại vừa vặn giờ cơm của mấy đứa trẻ trên bàn ăn. Một bước tiến vào cửa cũng bị loại không khí náo nhiệt này cuốn hút lấy, biểu tình trên mặt không hề nghiêm túc như cũ nữa, mày buông lỏng, trở lại bàn ngồi ngay ngắn xuống, “Hai đứa nhỏ này cứ ôm trở về sao?”Lý Uyển vội nói, “Không đi máy bay, là lái xe đưa về.”Cố lão gia nhìn về phía đứa con trai út, “Sao vậy? Không phải nói năm nay có trách nhiệm phải ở lại sao? Sao hôm nay đã về rồi?”Cố Hoài Ninh buồn cười liếc mắt nhìn ba mình, cũng không biết là ai sớm đã gọi điện thoại đến thành phố B, ra mệnh lệnh rõ ràng là trước khi qua năm mới phải đem vợ cùng hai đứa con trở về nhà. Tuy rằng không nói cả mình nhưng Cố Hoài Ninh anh có thể không về sao?Cố đoàn trưởng bình tĩnh đáp, “Cho dù là dân giải phóng quân cũng có ngày nghỉ, con sao không thể về nhà chứ?”Cố lão gia hừ một tiếng nhìn về phía Cố Hoài Việt, “Còn con, lần này có thể ở nhà được bao lâu?”Cố Hoài Việt buông đũa nói, “Cùng Hoài Ninh giống nhau nhưng qua vài ngày nữa còn phải đi ra ngoài một chuyến.”“Đi chỗ nào?” Lần này là Lý Uyển hỏi.“Tây Tạng.” Anh trả lời,không quên gắp thêm đồ ăn cho Gia Minh.Lời này vừa nói ra, trên bàn cơm mọi người đều dừng lại chỉ có một mình Nghiêm chân vẫn lặng lẽ cúi đầu ăn cơm.“Trước năm mới chỉ nghỉ có vài ngày mà con còn muốn chuẩn bị đi Tây Tạng sao?” Lý Uyển không thể tin được hỏi.“Vâng, con cũng đã gọi điện sang bên kia rồi. Thời gian cũng đã định rồi.”Nói cách khác, đây là tiền trảm hậu tấu sao? Lý Uyển nhất thời nghẹn lời.Lương Hòa cũng nuốt xuống miếng canh trong miệng rồi hỏi, “Anh hai đi Tây Tạng làm gì chứ?”“Thăm một người chiến hữu.” Cố Hoài Việt nhẹ nhàng bâng quơ trả lời.“Chiến hữu thì khi nào cũng có thể gặp mà?” Lý Uyển nói, “Thế nào cũng không đáng phải đi trong lúc này, hơn nữa cũng đã xem nhau như chiến hữu vì sao còn phải ép buộc đi xa như vậy. Con qua năm mới cũng không ở lại thành phố C…”“Mẹ…” Cố Hoài Việt gọi Lý Uyển dừng lại, cố gắng hạ giọng nói, “Không giống vậy đâu mẹ.”Lạch cạch một tiếng, Cố lão gia buông đũa xuống, biểu tình nghiêm túc nhìn về phía mọi người đang ngồi. Giờ phút này ông chính là hy vọng của Lý Uyển nhưng Cố lão gia lại nói ra một câu làm cho bà mở rộng tầm mắt, “Được rồi, nếu quyết định muốn đi thì phải đi, ở chỗ này nói lằng nhằng cái gì nữa.”Rốt cuộc không ai lên tiếng nữa.Không lâu sau, Nghiêm Chân có thể cảm giác được tầm mắt của Lý Uyển nhiều lần dừng trên người cô. Từ đầu tới cuối cô đều không nói chuyện, điểm ấy khiến cho ai nhìn vào cũng đều kỳ quái.Quả nhiên, Lý Uyển nói, “vậy… Tiểu Chân làm sao bây giờ?”Một câu tầm mắt của mọi người đều dừng ở trên người của cô. Cô nắm chặt đũa ngẩng đầu lên, “Con không sao, chờ tới kỳ nghỉ đông thì con ở nhà chơi cùng Gia Minh là được rồi.”Nếu có khả năng thì cô rất muốn đi gặp bà nội
Uh, cô tận lực đem lịch trình của mình sắp xếp cho đầy.“Không sao.” Cố Hoài Việt nói, nhìn về phía Nghiêm Chân, “Nếu được thì Nghiêm Chân có thể cùng đi với con.”Nghiêm Chân sửng sốt.Vấn đề rối rắm trong buổi cơm chiều cuối cùng cũng qua, ăn xong cơm chiều thì Nghiêm Chân an vị ở Cố viên một lúc rồi chuẩn bị về nhà. Lý Uyển ngăn cô lại, “Đêm nay con ở chỗ này đi, đừng trở về một mình nữa. Con dù sao cũng là một cô gái, chúng ta cũng sẽ lo lắng.”Nghiêm Chân nhanh chóng khoát tay, “Không cần đâu mẹ.”Lý Uyển cười nhìn cô, “Được rồi, cũng là đại gia đình nhiều người, chỉ sợ con ở lại cũng không quen.” Nói xong quay đầu lại, gọi Cố Gia Minh tớiTiểu quỷ kia nghe tiếng gọi liền chạy tới, còn làm động tác giống như quân lễ.Lý Uyển nói, “Bảo ba cháu ở trên lầu xuống đi, nói buổi tối hôm nay bà không cho lưu lại đây đâu. Để cho ba cháu trở về nhà đi.”Ánh mắt tiểu tai họa chuyển một vòng sau đó dừng trên người cô, “Cháu cùng với cô giáo thì sao?”“Chậc, đứa trẻ ngốc, cô giáo cùng với cháu đương nhiên là về nhà rồi.”“Tuân lệnh.” Tiểu tử kia lại làm bộ dạng quân lễ, chạy nhanh lên trên lầu.Nghiêm Chân cúi đầu, cô không thể tưởng tượng được biểu tình của Cố Hoài Việt.Cố Hoài Việt bị ‘đuổi ra khỏi nhà’ vẫn thật bình tĩnh, đem xe vững vàng dừng ở trước cửa Cố viên, chờ cho hai người kia lên xe. Tiểu tử kia lập tức chạy lên, ở trên xe vui vẻ vẫy tay về phía cô, Nghiêm Chân chần chờ trong chốc lát rồi cũng ngồi lên.Nhưng cả đêm tuyết lại rơi càng nhiều hơn, tuyết đọng dày thành từng tầng, đường rất khó đi.Nghiêm Chân chăm chú nhìn phía trước rồi nhìn sang Cố Hoài Việt đang lái xe trong chốc lát rồi nói, “Nếu không anh trước tiên đưa em về nhà đi?”Cố Hoài Việt nghiêng đầu, nhẹ nhàng nở nụ cười, “Không được.”“Sao thế?” Nghiêm Chân có chút kinh ngạc.“Em đừng quên trên xe còn có một tiểu gian tế.”Tiểu gian tế giờ phút này đang ghé vào trên đùi của cô mà ngủ một cách ngon lành, Nghiêm Chân cười khổ, chỉ phải nhìn xe đang chậm rãi đi tới căn phòng mà cô chưa bao giờ từng đặt chân qua kia.Bởi vì trước kia Cố Hoài Việt rất ít khi trở về nên mỗi lần về nhà cũng thường ở Cố Viên trong một tuần lễ cho nên căn phòng bên này vẫn ở trong trạng thái không có người dùng. Mỗi lần đến để quét tước định kỳ đều thấy được phong cách trong quân đội, cũng may là có một căn phòng mới cho con cái, nếu bỏ căn phòng đó đi thì quả thực có thể nói là căn phòng chỉ còn bốn bức tường.Một thời gian trước Lý Uyển ôm đồm đem căn phòng này trang hoàng lại một chút, lúc mở cửa ra nhìn thấy thì Cố tham mưu trưởng muốn bật cười.Giấy dán tường lại là màu hồng?Đây là phong cách gì đây?Nghiêm Chân đi theo cũng không nói gì, chỉ có tiểu tử kia thấp giọng than thở một câu, “Sao lại giống phòng của Lâm Tiểu Tiểu vậy?”Cố Hoài Việt đưa tay búng trán con, nắm lấy cổ áo phía sau của con trai lôi vào nhà.Vừa tiến vào thì Cố Hoài Việt liền phát hiện, mẹ mình yêu cầu về đây ở đúng dịp này quả thật không tốt lắm. Bởi vì căn phòng này hằng năm đều không có người ở, không có một chút không khí nào nên lạnh đến đòi mạng.Anh đưa tay sờ lò sưởi một phen, không nóng
Cố Hoài Việt lo lắng một chút, liền nhanh chóng gọi điện thoại về Cố Viên, hỏi mẹ mình trang hoàng ở đây như thế nào mà lại có chuyện này.Lý Uyển ở đầu dây bên kia vừa cắn hạt dưa vừa nói, “Ôi trời, mẹ quên mất. Hôm kia có liên hệ với bên cung cấp đồ da dụng bảo là máy sưởi ở phòng của con không nóng nên bảo họ đổi đi. Sao đến bây giờ còn không có đổi thế, tốc độ làm việc sao mà chậm như vậy chứ. Con cứ gọi điện mắng cho hắn ta một trận.”Cố Hoài Việt thực bình tĩnh, không nói gì.Mẹ anh lại bỏ thêm một câu, “Mẹ nói nếu các con cảm thấy lạnh, có thể ngủ cùng nhau mà. Mấy thứ đó mẹ cũng đã chuẩn bị đầy đủ hết cho các con rồi mà.”Xem ra mẹ anh là đã sớm dụng mưu rồi đây.Cố Hoài Việt tắt điện thoại.Nghiêm Chân tất nhiên không nghe thấy nội dung cuộc nói chuyện, nhìn vẻ mặt của anh lại nhìn không ra cái gì nên đành phải hỏi, “Làm sao vậy?”Cố Hoài Việt lắc đầu, cười khổ, “Lật thuyền trong mương.”Rất lạnh, xem ra một mình không thể ngủ được,vì thế ba người quyết định cùng nhau ngủ.Cùng nhau nằm trên chiếc giường lớn nên Nghiêm Chân phải đem chăn từ trong tủ ra, quyết định đem ra ba cái chăn để ở trên giường.Ngọn đèn trong phòng ngủ cũng thật nhu hòa, Nghiêm Chân ngồi im một bên nghe hai cha con họ nói chuyện.“Ba à, cây súng là trang bị chủ yếu của quân ta, ba đoán xem bọn Lâm Tử dùng cái gì?” Tiểu tử kia một bên khoe khoang cây súng của mình một bên nói.Cố Hoài Việt cười cười, cổ động con trai mà hỏi, “Uh, thế Lâm Tử dùng cái gì?”“Cung.” Tiểu tử kia nói, “Ba đoán xem lực sát thương của cái nào mạnh hơn?”“Cái này còn phải đoán sao, khẳng định không phải là con.”“Vì sao?” Tiểu tử kia tò mò.“Súng đồ chơi này nhiều lắm cũng chỉ có bỏ những viên đạn bằng đồ chơi nhưng người ta lại dùng cung. Bất đồng loại hình bất đồng loại đạn nữa, người ta có thể dùng những viên đá để thay cho những viên đạn.”Đợi cho anh nói xong thì hai tiểu tử kia đã đổi trang bị xong. Tiểu tử kia là hồng quân tư lệnh lại bị làm cho uất ức khiến tiểu tử kia không khỏi nhụt chí mà nói, “Ba, vũa khí của con là vũ khí cao cấp, vũ khí cao cấp còn đánh thua một cái cung nhỏ của cậu ta sao?”“Cũng còn tùy thuộc vào trường hợp nữa,vào thế hệ trước khi ba còn nhỏ thì vẫn thấy súng trường đánh đuổi máy bay rồi đại pháo của giặc đấy thôi.” Cố Hoài Việt thản nhiên nói, “cho nên nói, có một thứ mới quan trọng nhất.”“Thứ gì?”“Đầu.”Nghe đến đó Nghiêm Chân nhịn không được mà bật cười. Cố Hoài Việt dời ánh mắt nhìn cô một chút sau đó cúi người xuống, búng lên trán tiểu quỷ đang trợn tròn mắt kia nói, “Cho nên nói, dù khoa học kỹ thuật cũng như tri thức phát triển nhưng quan trọng nhất vẫn là khả năng tư duy trong đầu của mình. Con đừng có ham chơi mãi thế, có hiểu không?”Trả lời anh là Cố Gia Minh Cố tư lệnh hướng toilet mà đi, lòng tự trọng bị làm nhục, đi toilet rửa trôi đi…Chỉ còn lại hai người lớn ở trong phòng, hiểu ý cười.Đêm dài đi vào giấc ngủ, Nghiêm Chân mới phát hiện một vấn đề đòi mạng… cô ngủ không được.Nằm trên giường trằn trọc một lúc, cô đứng dậy mặc thêm áo rồi đi ra ngoài. Cô có một thói quen, ngủ không được sẽ uống cốc nước để yên tĩnh lại trong chốc lát.Cầm cái cốc đựng nước ấm, Nghiêm Chân đứng ở phía trước cửa sổ, nhìn những bông tuyết rơi trong màn đêm.Kỳ thật cũng không phải thực tối, phía trong tiểu khu đều có đèn đường, ánh sáng mờ nhạt này chiếu sáng lên những bông tuyết trông sáng sủa hơn rất nhiều. cô đứng ở nơi đó, trong đầu nghĩ đến hai chữ: Tây Tạng, vùng đất phía tây nam ấy cứ thần bí như thiên đường vậy.Anh đêm nay đã nói nếu như cô đồng ý thì cũng có thể cùng đi Tây Tạng, đó là nơi anh đã làm một tân binh.Bỗng nhiên phía sau truyền đến tiếng mở cửa, Nghiêm Chân xoay người lại thì thấy Cố Hoài Việt đang đẩy cửa vào.Cô giật mình sửng sốt một chút, “Anh sao lại đi ra đây?”“Uống nước.” Cố Hoài Việt đáp, giọng nói có chút khàn khàn.Kỳ thật anh là bị đánh thức, không thể không nói đã là quân nhân nhiều năm như vậy cũng có bệnh nghề nghiệp, nhất là người xuất thân từ lính trinh sát như anh, chỉ cần hơi có động tĩnh một chút thì anh liền nhận thấy được. Lúc Nghiêm Chân vừa mới dậy đi ra ngoài anh đã nghe thấy.Tầm mắt của anh dừng ngay trên cốc nước cô đang cầm, không còn nóng nữa, anh lại thay cô rót một cốc khác.“Em ngủ không được sao?” Uống nước xong thì anh cảm thấy cổ họng đã tốt hơn nhiều rồi.Nghiêm Chân ngượng ngùng cười cười, “Uh, em không quen giường.”Cố Hoài Việt cười nhẹ.“Tuyết ở Tây Tạng so với nơi này còn đẹp hơn nữa sao?” Nhìn ngoài cửa sổ, Nghiêm Chân hỏi, giọng nói chậm lại giống như là nói lời vô nghĩa.Cố Hoài Việt nhớ lại một chút rồi nói, “Nới đó tuyết rất dày, tính trung bình ra thì lớp tuyết đó cũng phải 4 thước, nhiệt độ có thể đạt tới -30 độ.”“Lạnh như vậy sao?” Nghiêm Chân cảm thấy có chút bất khả tư nghị, “Lạnh như vậy sao, vậy thì phải mặc cái gì?”“Áo khoác của quân nhân.” Anh nở nụ cười, mặt mày trong nháy mắt đã nhu hòa đi nhiều, “Một cái không đủ thì mặc hai cái.”Nghiêm Chân cũng cười.Nơi đó rút cuộc là một nơi thần kỳ thật.Nghe nói độ cao so với mặt nước biển đã rất cao rồi, khoảng cách lại gần với thiên đường, đưa mắt nhìn lại còn có nơi nào càng thích hợp hơn sao?“Nghiêm Chân.”“Sao ạ?” “Hôm nay lúc anh nói ý định đó cũng không có hỏi ý kiến của em.”Anh dừng lại sau đó nói, “Về chuyện đi Tây Tạng, nếu em không muốn thì có thể không đi. Anh cũng sẽ không miễn cưỡng.”Nghiêm Chân trầm mặc vài giây, “Anh hi vọng em đi sao?”Vấn đề này là cho Cố Hoài Việt có chút ngoài ý muốn, anh nhìn tấm kính trên cửa sổ phản chiếu hình bóng của cô rồi nói, “Nếu như em đồng ý.”Đây coi như là một phần đi, anh từng ưng thuận mà chấp nhận một lời hứa hẹn. Lên cao nguyên đó thăm người chiến hữu của mình.Nghiêm Chân mỉm cười, nói, “Em đồng ý.”Nét tươi cười trong đêm tuyết như vậy có vẻ đặc biệt nhu hòa, đặc biệt… ấm áp. Anh không thể không giật mình một chút rồi nói, “Được.”