Sau khi rời khỏi phòng giám đốc Tần.
Lưu Ly liền được Tô Đường đưa đi đến phòng thu âm.
Vừa đi cô vừa nói: ‘‘Tôi đã nắm được lịch trình công việc của cô nên bây giờ cô cứ nghe theo sự chỉ dẫn của tôi.’’
‘‘À…vâng’’. Lưu Ly nhìn người này. Có vẻ là một người chính trực nhưng có vẻ rất khó tính và lạnh lùng.
Khi vừa vào phòng thu đã thấy Trần Tư Thành ngồi ở phía truớc.
Vừa nhìn thấy cô anh đã cười mỉm, vẫy tay chào cô nhưng cô vẫn còn hơi ngượng chuyện xảy ra hôm đó nên hơi né tránh anh.
‘‘Chào nhạc sĩ.’’
Anh nhìn cô một lúc rồi đáp lại: ‘‘Ừm…Chào cô Ly’’
Bỗng anh hô to: ‘‘Mọi người, chuẩn bị bắt đầu nào.’’
Lưu Ly nghe vậy cũng vào phòng thu. Đây là ca khúc đầu tiên của cô, phải thể hiện thật tốt.
Tôi sẽ chứng minh tôi không phải là người vô dụng.
Lời nhạc bắt đầu chạy qua, khi Lưu Ly vừa cất tiếng hát, không gian xung quanh bỗng im lặng.
Giọng hát ngọt ngào được cất lên khiến ai ai cũng cảm thấy như được rót mật vào tai.
Đột nhiên có tiếng mở cửa phòng ra. Một người trong đoàn định tức giận la mắng tên nhân viên nào dám gây ồn ào trong lúc này.
Nhưng người bước vào là Hạ Dương. Anh ta thấy vậy định kêu người lại đón tiếp nhưng hắn lại bảo im lặng.
Sở dĩ hắn tới đây vì muốn được nghe cô gái. Giọng hát trong trẻo ấy lâu rồi hắn chưa được nghe cũng thèm khát biết bao.
Lưu Ly vẫn đang thả hồn theo dòng nhạc, chưa biết có sự xuất hiện của Hạ Dương mãi đến khi vừa hát xong cô lại thấy bóng dáng quen thuộc.
Trần Tư Thành định chạy lại chút mừng cô nhưng cô lại chạy vụt qua anh, kéo tay một người nam nhân nào đó ra ngoài.
Lưu Ly kéo tay Hạ Dương đến một ngăn phòng trống rồi thả hắn ra, lạnh lùng nói: ‘‘Không phải tôi đã nói anh đừng xuất hiện gần tôi sao. Mọi người sẽ nghi ngờ mối quan hệ của chúng ta.’’
Biết thì sao chứ. Thật ra hắn cũng muốn công khai với mọi người cô là của hắn nhưng vì nếu làm như vậy cô sẽ rời xa hắn nên lại thôi.
‘‘Sao anh không nói gì?’’
‘’…’’
''Anh xin lỗi Ly Tâ… Lưu Ly ‘’
Lưu Ly xoa xoa đầu rồi nói: ‘‘Được rồi, Ngài về đi. Tôi không muốn mọi người biết tôi có kim chủ.’’
Lưu Ly vừa định rời đi liền cảm nhận có một cánh tay níu kéo mình, Lưu Ly hỏi: ‘‘Ngài còn chuyện gì sao?’’
Hạ Dương im lặng cúi mặt xuống không nói gì.
‘‘Không có gì thì tôi đi đây–.’’
‘‘Anh và Vân Thy không phải là mối quan hệ như em nghĩ.’’
‘‘Tôi không quan tâm.’’
‘‘Thật ra cô ấy từ bé đã sống cùng anh. Mẹ anh và mẹ cô ấy rất thân với nhau mong sau này khi lớn lên anh chăm sóc cô ấy thay mẹ.’’
‘‘Anh…Anh chỉ làm theo tâm nguyện của mẹ thôi.’’
Chỉ làm theo tâm nguyện của mẹ sao.
Anh quay tôi như chong chóng, để bạn anh lăng mạ tôi. Trong khi cô ta có được mọi sự muôn chiều từ anh.
Ánh mắt anh nhìn cô ta…không giống khi anh nhìn tôi.
Lưu Ly cố kìm cơn tức giận, đè nén cảm xúc.
Cô gạt tay Hạ Dương ra, nói: ‘‘Hết rồi đúng không, xin phép.’’
Lưu Ly rời đi trong khi Hạ Dương còn đứng đó. Hắn cuối cũng vẫn không biết mình sai chỗ nào cuối cùng cô lại rời đi như thế.
Thật ra 5 năm trước hắn chưa từng yêu cô, lúc mới gặp chỉ vì thấy cô khá thú vị nên để cô đi theo mình.
Không ngờ hai người lại chung sống với nhau những năm năm.
Lúc đó hắn không muốn đáp lại tình cảm của cô nhưng đôi mắt ấy lại tràn ngập tình yêu dành cho hắn.
Chính vì thế nên mỗi khi ân ái, Hắn đành che đi đôi mắt ấy đi. Chưa muốn đáp lại tình cảm ấy của cô.
Sở dĩ ngày đó hắn nói cô đừng bao giờ trở lại nữa nhưng hắn biết, tình yêu của cô giành cho hắn rất lớn nên không thể rời bỏ hắn.
Đến cuối cùng khi mất đi cô. Hắn mới nhận ra tình yêu của mình.
Hạ Dương nghĩ chỉ cần nhìn thấy hắn thì 2 hay 3 năm cô vẫn một lòng yêu hắn huống chi là lời cầu hôn.
Nhưng Hạ Dương đã lầm, Bây giờ trong mắt Lưu Ly, hắn chẳng khác nào loại cặn bã.
Hạ Dương ra khỏi phòng, bước tới phòng thu nhưng khi thấy cô đang nở nụ cười vui vẻ cùng người khác.
Tim Hạ Dương như bị thắt lại, vô cùng đau nhói.
Hạ Dương quyết định không đi vào phá hỏng bầu không khí vui vẻ đó của cô.
Hắn lái xe đến quán bar. Gọi Tần Đình đến uống cùng hắn.
‘‘Yo, người anh em.’’
Khi vừa vào Tần Đình đã thấy vài chai rượu lăn lóc trên sàn nhà.
Tần Đình tỏ vẻ thương hại: ‘‘Sao cậu lại trông tàn tạ như thế này. Hạ Dương cao cao tại thượng đâu rồi.’’
Nhìn Hạ Dương bây giờ chẳng khác nào một tên điên nghiện rượu.
‘‘IM ĐI!!’’
Tần Đình cũng hiểu được tính khí thất thường này của Hạ Dương nên cũng không đối chấp với hắn làm gì.
Tần Đình cũng nghe sơ qua về chuyện tình xảm của Hạ Dương từ Bảo Ngọc rồi nên cũng nắm bắt được tình hình.
‘‘Hạ Dương, Cô ấy là nghệ sĩ công ty của tôi. Có cần tôi giúp đỡ tư vấn chuyện tình cảm không.’’