Sau khi cánh cửa khi khép lại chỉ còn lẻ loi một mình Lưu Ly đang vật vã trên giường. Không biết tên quản lý đó đã cho bao nhiêu thuốc vào trong ly rượu của Lưu Ly nhưng hiện giờ lòng ngực của cô đang nóng rang và cần được trợ giúp.
Qua năm phút sau, Lưu Ly đã dần ngấm thuốc. Cơ thể nóng rang và cổ họng cảm thấy khá khô. Nhưng Lưu Ly không muốn để thanh danh bị hủy hoại. Cô vừa ký được hợp đồng với Trần Tư Thành, còn chưa kịp ăn mừng vì chuyện tốt này lại bị đẩy vào tình thế này. Cô không can tâm.
Lưu Ly dùng chút sức lực ít ỏi của mình cố gắng ngồi dậy lê bước đến cửa, khó khăn mở cánh cửa kia ra. Chỉ cần mở được nó cô sẽ thoát khỏi cảnh này. Cánh cửa cuối cùng cũng bật mở ra nhưng hành lang lại không có một bóng người.
Lưu Ly sợ tên quản lý sẽ quay lại nên trốn vào phòng vệ sinh. Hên là tên quản lý không lấy điện thoại của Lưu Ly nên Lưu Ly nhanh chóng mở điện thoại ra. Điện thoại lúc này lại còn 3% pin nên chỉ có thể gọi nhanh một cuộc.
Ha, cái cảnh này khá quen thuộc đối với Lưu Ly vì trước đây lúc gặp tai nạn, điện thoại lúc đó của Lưu Ly cũng gần hết pin.
Vì tác dụng của thuốc nên đầu cũng có chút choáng váng. Lưu Ly nhấn vào danh bạ gọi cho một số điện thoại nào đó.
Đầu máy bên kia lập tức bắt máy: ‘‘Alo?’’
Lưu Ly hô hấp không đều, cố gắng thốt lên từng chữ khó khăn: ‘‘Nhạc sĩ Trần…Trần Tư Thành.’’
Trần Tư Thành nghe giọng của Lưu Ly có vẻ không ổn liền lo lắng nói: ‘‘Có chuyện gì xảy ra với cô sao?’’
Lưu Ly: ‘‘Giúp tôi…Mau quay lại đưa tôi ra khỏi đây’’. Vì qua cuộc trò chuyện Lưu Ly biết được Trần Tư Thành là một người có tư chất tốt nên có thể tin cậy được.
Trần Tư Thành hoảng hốt, không biết chuyện gì xảy ra với Lưu Ly sau khi anh rời đi nhưng vẫn đáp ứng Lưu Ly: ‘‘Cô vẫn còn ở quán bar sao? Tôi sẽ quay lại ngay. Cô đang ở phòng nào.’’
Vì nghe tiếng động bên ngoài, Lưu Ly sợ tên quản lý đã phát hiện đã bỏ trốn nên giọng nói của Lưu Ly ngày càng nhỏ lại: ‘‘Tôi đa…đang trốn ở phòng vệ sinh.’’
Trần Tư Thành vừa quay đầu xe vừa trả lời: ‘‘Cô cứ bình tĩnh, tôi sẽ đến ngay.’’
Trần Tư Thành ngập ngừng nói: ‘‘Tôi sẽ bảo…’’
Trần Tư Thành định nói thêm gì đó nhưng lại nghe tiếng tút tút từ điện thoại. Lưu Ly đã tắt máy. Trần Tư Thành sợ có chuyện không hay sẽ xảy đến với Lưu Ly nên đã đi hết tốc độ để trở lại.
Trần Tư Thành đã thích Ly Tâm từ lúc hai người còn học chung đại học. Lúc đó Ly Tâm vẫn còn là một cô gái cao gầy với dáng vẻ đầy sức sống. Vì một hành động nhỏ của Ly Tâm đã khiến Trần Tư Thành say đắm Ly Tâm ngay từ giây phút ấy.
Nhưng sau khi nhìn thấy Ly Tâm nhìn một người đàn ông với ánh mắt tràn đầy tình yêu như đã tìm được hạnh phúc cho mình, Trần Tư Thành cũng chỉ dám đứng từ xa chúc phúc cho Ly Tâm. Nhưng không ngờ sau một thời gian anh lại nghe tin Ly Tâm đã chết trong một vụ tai nạn. Anh đã vô cùng tuyệt vọng và cảm xúc dâng trào khiến anh tạo ra những sáng tác tuyệt vời.
Đa phần nhưng bài sáng tác của anh đều có nội dung khá đau thương trong từng bài hát và nó cũng mang đến nhiều thành công. Đến khi vô tình nhìn thấy poster của một nghệ sĩ mới vào nghề tên là Lưu Ly. Trần Tư Thành đã chắc chắn người đó chính là Ly Tâm, người con gái đã khiến anh yêu suốt thời đại học ấy.
Niềm tin vào cuộc sống của Trần Tư Thành dường như trở lại. Anh đã cố gắng tiếp cận Lưu Ly và thấy được hồ sơ xin đăng ký buổi thử giọng của Lưu Ly anh liền lập tức đồng ý. Anh đã quyết định không đứng từ xa nữa mà sẽ trở nên thân thiết với Lưu Ly để bảo vệ cô.
Vậy mà chưa gặp lại được bao lâu thì Lưu Ly lại gặp chuyện khiến Trần Tư Thành sợ rằng sẽ không thể nhìn thấy Lưu Ly dù chỉ từ xa nữa. Trần Tư Thành cố gắng cầu nguyện Lưu Ly không xảy ra chuyện gì.
Vì điện thoại đã hết pin nên Lưu Ly cũng không nghe được câu nói kia của Trần Tư Thành. Vì cơ thể cứ bức bối và lòng ngực cứ nóng rang khiến Lưu Ly càng trở nên chật vật đau nhói, Hai mắt Lưu Ly bắt đầu ửng đỏ. Lưu Ly không định ngồi yên nữa mà bước ra ngoài tìm người trợ giúp trước.
Từng bước khó khăn đi trên hàng lang, đến khi đứng trước một căn phòng nhỏ. Lưu Ly cảm thấy choáng váng và ngã xuống nhưng một cánh tay to lớn ấm áp đã kịp thời đỡ Lưu Ly. Ánh mắt Lưu Ly mờ mờ ảo như có một lớp sương mờ không nhìn rõ là ai nhưng vẫn cố đẩy người kia ra.
Vì tác dụng của thuốc nên Lưu Ly không còn chút sức lực nào liền gắng hỏi người nam nhân: ‘‘Cảm ơn ngài đã đỡ tôi, bây giờ mong ngài thả tôi ra.’’
Người nam nhân kia không nói lời nào. Cánh tay kia bất giác siết chặt hơn rồi trực tiếp bế Lưu Ly rời đi trong sự hoang mang của mọi người đang ở trong căn phòng kia.