Lục Thi Nguyệt lắc đầu, nói: "Tổng giám đốc Lâm, anh đừng hiểu lầm, có thể gia nhập tập đoàn Lâm Thị là ước mơ của rất nhiều người, nơi đó tập trung quá nhiều người xuất sắc ưu tú, em chẳng qua là một sinh viên chưa tốt nghiệp một đại học bình thường, với trình độ như vậy em căn bản là không vào được, nên em không hề có mơ ước đó."
Lâm Khánh Quyền nhếch môi, nói: "Nếu em sợ những điều này thì hãy cầu xin tôi, tôi sẽ mở cửa sau cho em."
Lục Thi Nguyệt cảm thấy buồn cười.
Ngay khi Lâm Khánh Quyền cho là cô sẽ đồng ý, Lục Thi Nguyệt dứt khoát cự tuyệt: "Tổng giám đốc Lâm, em vẫn thích công ty ban đầu."
Sắc mặt Lâm Khánh Quyền hoàn toàn trầm xuống: "Em đang từ chối tôi hả?"
"Tổng giám đốc Lâm, anh đúng là kim chủ của em, nhưng em ngoài đóng vai con dâu nhà họ Lâm và giải quyết nhu cầu sinh lý của anh, trên hợp đồng giấy trắng mực đen không hề nhắc đến yêu cầu em đổi công việc."
"Nói như vậy là em vẫn phải đi Thành phố Thanh Hải hả?"
Lục Thi Nguyệt gật đầu.
"Lục Thi Nguyệt, em đừng được voi đòi tiên, bằng không khi ly hôn em sẽ chẳng lấy được một xu nào của tôi đâu."
Lục Thi Nguyệt bình tĩnh nhìn anh: "Tổng giám đốc Lâm cũng đã nói đến ly hôn, vậy nếu em gia nhập tập đoàn Lâm Thị, thì sau khi chúng ta ly hôn, em sẽ tiếp tục ở trong công ty chịu đựng sự chỉ trỏ người khác, hay là từ chức, như chó nhà có tang cút khỏi công ty?"
Lâm Khánh Quyền nói: "Em muốn ở lại công ty cũng được."
"Tổng giám đốc Lâm muốn em bị người trong công ty xem như con khỉ hả?"
"Việc công là việc công, việc tư là việc tư, tập đoàn Lâm Thị kỷ luật nghiêm minh, bọn họ biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói, em cứ việc yên tâm."
"Tổng giám đốc Lâm quyền cao chức trọng, tất nhiên những người đó không thể nói anh, nhưng em thì khác, không có thân phận mợ chủ nhà họ Lâm, em chẳng là cái gì cả, miệng lưỡi con người đáng sợ, em sợ em sẽ chẳng chịu đựng nổi năm ngày đâu."
"Em cũng không phải loại phụ nữ tự ti."
Lục Thi Nguyệt im lặng.
Lúc lâu sau, cô yếu ớt nói: "Tổng giám đốc Lâm, da mặt em dày thật đấy, nhưng em cũng không muốn bị người ta xem như con khỉ."
Lâm Khánh Quyền đứng dậy, nói: "Em muốn đi Thành phố Thanh Hải cũng được, nhưng trước khi đi, chúng ta hãy ký thỏa thuận ly hôn đã, tôi không thích nuôi một thú cưng không nghe lời."
Sắc mặt Lục Thi Nguyệt thay đổi, sau đó leo lên người Lâm Khánh Quyền như một mỹ nữ người rắn, nói: "Tổng giám đốc Lâm, anh bỏ được con người em, nhưng mà anh có thể rời khỏi thân thể em sao?"
Ánh mắt Lâm Khánh Quyền hơi thay đổi, tay phải bóp ngang hông cô một cái, bóng gió nói: "Chỉ cần em ngoan ngoãn nghe lời, em vẫn là mợ chủ của nhà họ Lâm."
Lục Thi Nguyệt nũng nịu nói: "Tổng giám đốc Lâm, em chẳng qua đi Thành phố Thanh Hải mấy tháng mà thôi, sau khi tập huấn xong em sẽ lập tức trở về, cho nên chúng ta có thể tạm thời không ly hôn hay không?"
"Vừa nãy trên xe, là ai nói phải ly hôn với tôi?"
"Ai thế? Tổng giám đốc Lâm ưu tú như vậy, phụ nữ gặp rồi đều hận không thể bám lấy anh, nào có thể thả con cá lớn như Tổng giám đốc Lâm chứ."
"Cá lớn?"
"Tổng giám đốc Lâm vừa giàu vừa đẹp trai, hoàn cảnh gia đình rất tốt, người đàn ông như thế chính là người xuất sắc nhất trong những người đàn ông độc thân giàu có, em yêu tiền như vậy còn không tranh thủ bấu víu, nào có thể tuỳ tiện buông tay chứ, Tổng giám đốc Lâm, anh nói đúng không."
Lục Thi Nguyệt dốc sức khen ngợi.
Lâm Khánh Quyền ôm eo cô, nói: "Sợ tôi bị người ta đoạt đi như vậy mà em vẫn đi Thành phố Thanh Hải ư?"
"Em là do yêu cầu công việc, huống hồ tình yêu đích thực của Tổng giám đốc Lâm cũng đã quay về, em còn cứ mặt dày ở lại đây thì cũng chỉ tốn công vô ích mà thôi."
Lâm Khánh Quyền nhéo nhéo cái mũi của cô, nói: "Trước tiên đi ngủ đã, tôi sẽ cân nhắc chuyện em đi Thành phố Thanh Hải một chút."
Dứt lời, Lâm Khánh Quyền không quan tâm Lục Thi Nguyệt nữa, đi thẳng lên tầng.
Lục Thi Nguyệt nhìn theo bóng lưng anh đi lên, trong lòng có chút hỗn loạn, cô không đoán được rốt cuộc Lâm Khánh Quyền nghĩ thế nào.
Tâm tư của Lâm Khánh Quyền trước nay khó đoán, ngoài chút dịu dàng còn sót lại không nhiều mà anh giành cho Dương Linh Hạ, thì với bất kỳ người phụ nữ nào anh cũng lạnh nhạt. Nhưng hôm nay anh lại chuẩn bị sinh nhật cho cô, còn tặng cô quà sinh nhật. Thật ra, năm nào cô cũng nhận được những món quà như vậy, nhưng lần này Lâm Khánh Quyền lại tự mình bảo người ta làm, phía trên còn khắc chữ cái đầu của họ anh và cô, cái này có thể tính là tín vật đính ước giữa bọn họ.
Lục Thi Nguyệt đi lên tầng, định vào phòng, không ngờ Lâm Khánh Quyền lại khóa trái cửa, Lục Thi Nguyệt có chút lúng túng, cô không nghĩ tới Lâm Khánh Quyền còn có thể làm ra chuyện ngây thơ như vậy.
"Tổng giám đốc Lâm, mở cửa ra." Lục Thi Nguyệt đập đập cửa, kêu.
Lục Thi Nguyệt kêu mấy tiếng, không nghĩ tới cửa mãi vẫn không mở ra.
Lục Thi Nguyệt bối rối nhìn cửa lớn đóng chặt, loại cáu kỉnh này bình thường đều là chiêu trò của phụ nữ, không ngờ lại được Lâm Khánh Quyền đem ra dùng, cô thành bị người cự tuyệt ở ngoài cửa, cô nghĩ, chắc cô không đắc tội anh chỗ nào chứ.
Lục Thi Nguyệt lại liên tục đập cửa mấy cái, nhưng người bên trong vẫn không muốn mở cửa cho cô, cô đành phải đến khách phòng đi ngủ. Cũng may, nhân dịp Lâm Khánh Quyền đi công tác, Lục Phượng cũng đến qua đêm ở phòng khách, nên bên trong có đủ chăn gối. Lục Thi Nguyệt cầm áo ngủ vốn chuẩn bị cho Lục Phượng đi nhà tắm tắm nước nóng, sau đó ra ngoài, trải giường chiếu định đi ngủ, không nghĩ tới ngoài cửa lại truyền đến tiếng gõ cửa.
Lục Thi Nguyệt đi đến mở cửa ra, đứng ở phía ngoài chính là Lâm Khánh Quyền đã thay áo ngủ.
"Về đi ngủ."
"Không phải Tổng giám đốc Lâm đã khóa em ở ngoài cửa sao?" Lục Thi Nguyệt cười khẩy hỏi ngược lại.
"Vừa nãy tôi đang tắm, không nghe thấy tiếng gõ cửa của em."
Lục Thi Nguyệt chỉ mỉm cười, không vạch trần chiêu trò của anh.
Trở lại phòng ngủ, Lục Thi Nguyệt bò lên giường, sau khi Lâm Khánh Quyền lên giường, cô rất tự nhiên vùi người vào ngực anh.
"Tổng giám đốc Lâm, vừa nãy anh giận dỗi em hả?" Lục Thi Nguyệt cười nói.
"Không có chuyện đó, đừng suy nghĩ lung tung." Lâm Khánh Quyền ôm người, hai người giống hệt như đôi vợ chồng thật sự.
"Ngủ đi."
Lục Thi Nguyệt an tâm tựa trong ngực anh, nhanh chóng ngủ thiếp đi.