“Hôn nhân hợp đồng thì thế nào? Bây giờ tôi mới là vợ của anh ấy, chỉ cần tôi mang thai con của anh ấy, gia đình ba người chúng tôi sẽ không còn chỗ cho cô Dương chen chân vào nữa.”
Sắc mặt Dương Linh Hạ càng thêm khó coi.
“Lục Thi Nguyệt, cô không sợ tôi học lại những lời cho Khánh Quyền sao?”
“Cô Dương thích giả vờ vô tôi, giả vờ yếu đuối, chắc là sẽ không thích mách lẻo sau lưng người khác đâu nhỏ, dù sao cô Dương vẫn muốn để lại ấn tượng tốt cho đàn ông mà, thường thì loại phụ nữ thích huyên thuyên thì không được đàn ông thích đâu.”
Dương Linh Hạ cúp máy ngang.
Bên kia, Lục Thi Nguyệt nhìn điện thoại bị ngắt ngang, cong môi cười mỉa: “Tuesday thời buổi này đúng là ngang ngược thật, còn muốn leo lên đầu vợ cả, còn tự hào khi tuesday, đúng là không biết xấu hổ.”
Lục Thi Nguyệt xóa lịch sử cuộc gọi, dựa vào giường yên lặng đọc tiểu thuyết, Lâm Khánh Quyền mặc áo tắm dài từ trong phòng tắm đi ra, Lục Thi Nguyệt buông tiểu thuyết đang cầm xuống, thấy tóc anh ướt nhẹp, cô mở ngăn tủ lấy máy sấy nói:
“Lại đây, em sấy khô tóc cho anh.”
Lâm Khánh Quyền đi qua.
Lục Thi Nguyệt vừa sấy tóc giúp anh, vừa nhịn không được nói: “Hôm nay tổng giám đốc Lâm đi ra ngoài cũng không phải là vì việc công ty đúng không?”
Lâm Khánh Quyền vừa hưởng thụ phục vụ, cũng không lừa gạt nói: “Đi tìm Linh Hạ.”
“Tổng giám đốc Lâm đúng là ngay thẳng thành thật, cũng không sợ em nghe được sẽ khó chịu sao?” Lục Thi Nguyệt nhẹ nhàng nói.
“Trước khi chúng ta kết hôn em cũng đã biết được sự tồn tại của Linh Hạ, tại sao em lại khó chịu?” Lâm Khánh Quyền không để ý nói.
Lục Thi Nguyệt đang cầm máy sấy hơi ngừng lại, cười khổ, cô nghĩ: Đây là khác biệt giữa yêu và không yêu sao.
Trong khoảng thời gian ngắn không khí đột nhiên đóng băng.
Đợi đến khi Lục Thi Nguyệt sấy khô tóc buông máy sáy xuống, Lâm Khánh Quyền túm lấy tay cô nói: “Em đang buồn?”
Lục Thi Nguyệt cười nói: “Em có vui hay không, tổng giám đốc Lâm có để ý đến sao?”
Lâm Khánh Quyền nhíu mày, anh không thích Lục Thi Nguyệt nói móc nói mỉa như thế này, dựa theo những gì anh hiểu thì là thú cưng anh nuôi phải ngoan ngoãn nghe lời, chứ không phải nói móc nói mỉa làm trái ý chủ.
“Nói chuyện đàng hoàng.”
Lục Thi Nguyệt nhìn tay anh nói: “Tổng giám đốc Lâm, anh có thể buông tay ra trước không? Anh nhéo đau em.”
Lâm Khánh Quyền buông tay cô ra.
“Nói đi, tại sao lại không vui?”
“Tổng giám đốc Lâm nhắc đến phụ nữ khác ngay trước mặt vợ, anh cảm thấy em vui nổi sao?”
Lâm Khánh Quyền nhíu mày.
“Em yêu tôi?”
Lục Thi Nguyệt như cười như không nói: “Tổng giám đốc Lâm, chuyện này không liên quan đến việc yêu hay không, chỉ là dục vọng chiếm hữu mà thôi, chỉ cần là phụ nữ hơi xinh đẹp một chút thì đều không thích đàn ông khen một cô gái khác xinh đẹp ngay trước mặt mình.”
Lâm Khánh Quyền nhìn cô bằng ánh mắt quái dị, hỏi: “Em đang phát điên gì đấy?”
Trong lòng Lục Thi Nguyệt hơi đau nhói, người đàn ông này ỷ vào cô yêu anh, thật sự là không thèm kiêng nể gì mà tổn thương cô.
“Trễ rồi, ngủ đi.” Lục Thi Nguyệt nói xong, tự kéo chăn nhắm mắt lại, không thèm để ý đến Lâm Khánh Quyền nữa.
Lâm Khánh Quyền xoay người cô lại nói: “Rốt cuộc em bị làm sao thế? Cứ quái quái.”
Lục Thi Nguyệt lắc đầu.
“Tổng giám đốc Lâm cứ coi như là tôi tới tháng, tâm trạng không vui đi.”
“Không phải còn mười ngày nữa mới đến kỳ hành kinh của em sao? Tới sớm?”
Lục Thi Nguyệt đột nhiên mở mắt, tức giận trừng mắt nhìn Lâm Khánh Quyền: “Tổng giám đốc Lâm ngồi trên bàn đàm phán khôn khéo như thế, không ngờ ở trước mặt người vợ là tôi đây lại học được giả ngu.”
Lâm Khánh Quyền càng nhíu chặt mày.
“Nói chuyện đàng hoàng.”
Lục Thi Nguyệt cười quyến rũ: “Tổng giám đốc Lâm muốn tôi nói cái gì đây?”
Lâm Khánh Quyền nhìn Lục Thi Nguyệt đã tẩy trang, ngực đột nhiên nhộn nhạo, cô rất giống Dương Linh Hạ, nhưng lại có chút hương vị mà Dương Linh Hạ không có.
Khi trang điểm cô giống như một đóa hoa anh túc đầy độc, cho dù biết rõ cô có độc, vẫn có rất nhiều người đàn ông chạy theo như vịt, muốn âu yếm, nhưng sau khi tẩy trang, thiếu đi vẻ đẹp đầy tính công kích, lại có thêm một chút ngây thơ, yên lặng như sen, động như thỏ, từ từ xem cô, lại còn đẹp hơn cả Dương Linh Hạ.
Giờ phút này, Lâm Khánh Quyền giống như bị ai đó hút hồn, ánh mắt nhìn Lục Thi Nguyệt đã có chút si mê.
“Tổng giám đốc Lâm, anh làm sao thế?” Giọng nói nũng nịu kéo anh về.
Mắt Lâm Khánh Quyền tỉnh táo trở lại, giả vờ ho khan, nói sang chuyện khác: “Điện thoại của tôi đâu?”
Lục Thi Nguyệt kì quái chỉ điện thoại trên bàn nói: “Không phải ở đằng kia sao?”
Lâm Khánh Quyền sờ mũi, vốn chỉ tùy ý hỏi bừa: “Có ai gọi điện thoại cho tôi không?”
Lục Thi Nguyệt cười duyên nói: “Tổng giám đốc Lâm muốn chờ điện thoại của ai? Cô Dương sao?”
Lâm Khánh Quyền nhíu mày, dứt khoát không thèm xem điện thoại, lạnh lùng nói: “Ngủ.”
Nói xong, anh nằm xuống, tắt đèn ngủ.
Trong bóng đêm, Lục Thi Nguyệt chính xác chui vào khuỷu tay anh nói: “Tổng giám đốc Lâm không gọi điện cho cô Dương sao? Lỡ như người ta đang chờ anh gọi điện thoại chúc ngủ ngon với cô ta thì sao, nếu như anh không gọi, có lẽ cô Dương sẽ tức giận không thèm để ý đến anh nữa.”
Lâm Khánh Quyền nói: “Ngủ ngon, khuya lắm rồi.”
Lục Thi Nguyệt vẫn không sợ chết nói: “Tổng giám đốc Lâm không cần phải để ý đến cảm nhận của tôi, mau gọi điện thoại cho người ta đi, không phải tổng giám đốc Lâm luôn mồm nói yêu cô ta sao? Đến cả chút tâm tư nhỏ xíu của con gái cũng đoán không được.”
Lâm Khánh Quyền cúi người đè lên cơ thể Lục Thi Nguyệt, trong phóng đêm, giọng nói của Lâm Khánh Quyền trở nên cực kỳ quyến rũ: “Em đang kháng nghị với tôi là tôi ít quan tâm em quá sao?”
“Tổng giám đốc Lâm đừng hiểu lầm, tôi chỉ muốn nhắc nhở tổng giám đốc Lâm mà thôi.”
Lâm Khánh Quyền cúi đầu, hôn lên cái miệng luôn lải nhải này, hôn xong, Lâm Khánh Quyền không chút khách khí cởi áo ngủ của cô ra, bắt đầu triền miên.
Triền miên xong, Lục Thi Nguyệt mệt đến muốn ngủ, không ngờ tiếng chuông điện thoại lại vang lên, phá vỡ mập mờ trong phòng.
Lục Thi Nguyệt đột nhiên có hơi bất an, chỉ nghe giọng Lâm Khánh Quyền vang lên: “Alo.”
Đầu dây bên kia, Dương Linh Hạ khóc nức nở nói: “Khánh Quyền, có người muốn ăn hiếp em, em sợ!”